Một nữ tử mặc thanh y hoạt bát bắt loạn.
“Thanh Y ca ca, khó bắt quá.” Nữ tử tóc trắng chụp loạn, mỹ lệ yêu dị.
Hoa Thanh Y nhìn Phượng Cửu U, nhạt nhạt cười, nói “Ta biết rồi, ta đi tìm một thứ.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U gật đầu, nói “Được được, Thanh Y ca ca mau đi đi.”
Nói xong, quay lại nhìn đom đóm đầy trời, cười khanh khách.
Đột nhiên, trong mắt nàng lóe lên một tia sợ hãi, vì, trước mắt, chính là người mặc bạch y ban ngày.
Phượng Cửu U muốn chạy, nhưng chân lại không nhúc nhích được, có chút như nhũn ra.
“Người xấu, bại hoại, hu hu.” Phượng Cửu U ngồi xổm trên đất khóc, bộ dạng thương tâm.
Kính thấy vậy, tiến lên đỡ Phượng Cửu U dậy, người nọ lại phản kháng. Kinh hơi sững sờ, trên tay lại đau nhói.
Phượng Cửu U không chút lưu tình cắn cổ tay Kính, tận khi chảy mới mới nhả ra.
“Máu.” Nói xong, liền bất tỉnh.
Kính nhanh tay đỡ được nàng, nhấn nhân trung cho nàng, nói “Vẫn phiền phức như vậy.”
Lông mi Phượng Cửu U run run, mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú ngay trước mắt, liền nhảy ra, co rúm một bên, nói “Bại hoại, bại hoại.”
Kính mỉm cười, nói “Ta không phải đồ khốn.”
Phượng Cửu U ngẩn ra, dẩu môi, nói “Vậy ngươi là gì?!”
Nghe vậy, Kính lại mỉm cười, nói “Ta là người sau này muốn cưới nàng.”
“Không, ngươi không phải.” Hoa Thanh Y đã trở về một bên, nhàn nhạt nhìn Kính, nói “Ta sẽ cưới nàng, chính là ngày mai.”
Kính sửng sốt, nhìn Hoa Thanh Y, trong đôi mắt hoa đào đầy hàn ý “Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn.” Hoa Thanh Y cười nhạt.
Kính không nhìn Hoa Thanh Y nữa, chỉ nhìn Phượng Cửu U bắt đom đóm một bên, nói “Nàng muốn gả cho hắn?”
Nghe vậy, Phượng Cửu U dừng lại, lần đầu tiên nở nụ cười với Kính, ra sức gật đầu, nói “Chắc chắn.”
“Nàng sẽ hạnh phúc chứ?”
“Sẽ mà!”
“Sẽ không hối hận chứ!”
“Không đâu!”
“Được, chúc nàng hạnh phúc!”
“Cảm ơn!”
Kính nhìn Hoa Thanh Y, gật đầu, quay người rời đi, mang theo chút bi thương và đoạn tuyệt.
Hoa Thanh Y nhìn nữ tử không nói gì nhìn chằm chằm bóng lưng dần đi ra bên cạnh, cười khổ, tiện đà thản nhiên nói “Đi thôi.”
Cơ thể Phượng Cửu U cứng đờ, nhìn người bên cạnh, nói “Cảm ơn ngươi, cùng ta diễn một vở kịch.”
Hoa Thanh Y ưu nhã cười, nói “Không có gì, nàng là đồ đệ cũng là bạn của ta mà!”
Nghe vậy, khóe miệng Phượng Cửu U miễn cưỡng câu lên, nói “Phải, chúng ta đều biết, ngơi là sư phụ của ta, ta là đồ đệ của ngươi.”
Sắc mặt Hoa Thanh Y thanh nhã, ánh mắt bình thản, chỉ nhìn đom đóm đầy trời, hơi trầm nhầm “Nhớ biết bao nhiêu, đây là sự thật.”
Phượng Cửu U rủ mắt, lông mi khẽ run, lại chỉ có thể làm như không nghe thấy, lặng lẽ bước đi.
Hoa Thanh Y đột nhiên dừng bước, nắm tay Phượng Cửu U, sắc mặt nghiêm nghị.
“Cửu U.”
Nhìn đôi mắt dịu dàng kia, Phượng Cửu U đè nén nỗi nhớ rút tay về, gật đầu, nói”Ta ở đây.”
“Cửu U.” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống nàng nàng sẽ bất mất ngay vậy, nói “Nếu có kiếp sau, chúng ta có thể bên nhau không?”
Thân thể cứng đờ, lại không nói được câu nào.
Hắn khẽ cười khổ, buông nàng ra, muốn bước đi.
Phượng Cửu U mỉm cười, nàng theo ấm áp nhàn nhạt, khẽ nói “Được, nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ bên nhau.
Nghe vậy, Hoa Thanh Y nhìn nữ tử trước mắt, thản nhiên cười, nói “Cảm ơn.”