• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ngày sau

Thủy Nguyệt cư, nhã phòng

Một vị bạch y công tử, thản nhiên đứng trước cửa sổ, sắc mặt bình thản nhìn mặt sông ngoài cửa sổ, nữ tử yêu mị phía sau nhìn bạch y công tử, mỉm cười, nói “Ca ca, tới ăn chút gì đi, không thì nguội mất.”

Nghe vậy, bạch y công tử quay đầu lại nhìn thiếu nữ một cái, nói “Tử Vân, ngươi ăn trước đi.” Nói xong, lại lạnh lùng quay đầu lại, tiếp tục nhìn mặt hồ.

Tử Vân thấy vậy, hơi sững sờ, lại cười nhu mì một tiếng, nói “Ca ca, ta xuống gọi tiểu nhị mang chút Nữ Nhi Hồng lên, Nữ Nhi Hồng của Thủy Vân cư này nổi tiếng lắm.” Nói xong liền biến mất.

Hai người này, chính là Kính và Tử Vân.

Kính vẫn ngắm mặt sông, trong lòng thoáng nổi giận.

Năm năm rồi, năm năm rồi hắn chỉ cần nhớ tới chuyện về nàng, trong lòng sẽ bùng lửa giận, cũng rất lâu mới nguôi.

Đột nhiên, khóe miệng hắn câu lên, nhìn mặt sông không gợn sóng, không biết đang nghĩ tới điều gì.

Bên ngoài nhã phòng vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng vén rèm.

Kính quay đầu lại nhìn, lại có một nắm đấm giận dữ chào đón hắn, sắc mặt Kính lạnh xuống, nhưng nắm đấm lại dừng lại cách hắn không tới một phân.

Người tới chính là Nghiên Yên. Thấy chiêu của mình không thành, nàng rút tay về bồi thêm một chiêu, nhưng đánh thế nào cũng bị dừng lại cách một thước.

Phẫn hận thu tay lại, hừ lạnh một tiếng, nói “Kính đại nhân, tiểu đi3m không tiếp được đại phật tôn kính như ngươi, mời ngươi ở chỗ khác.”

Kính nghe vậy, khẽ nhướn mày, nói”Vì sao?”

Nghiên Yên gần như là hét lớn trong cơn giận dữ “Cái gì!! Vì sao à? Ngươi hại Cửu U chưa đủ thảm sao, chết tiệt, ngươi cút khỏi Thủy Vân cư của ta ngay!”

Kính dựa vào bệ cửa sổ, nhìn Nghiên Yên, cười lạnh, nói “Ta hại nàng thảm rồi, thật nực cười.” Nói xong, khóe miệng lại câu lên nụ cười châm chọc.

Thấy vậy, Nghiên Yên gần như là muốn kém đôi Kính, tức giận quát “Mẹ kiếp, con hồ ly chết tiệt nhà ngươi, lần đó đánh nàng bong da tróc thịt còn chưa đủ hả, mẹ! Lần này…” Còn chưa nói xong đã bị Kính cắt ngang.

“Đánh nàng? Ta đánh nàng lúc nào?” Kính quát nàng ngừng lại.

Nghiên Yên khinh bỉ, biết không lại gần Kính được, nhưng vẫn đấm qua, không ngờ lại đánh được người nọ thật, thấy Kính lùi lại một bước, Nghiên Yên đắc ý hừ lạnh một tiếng, nói “Đừng có chối, lần trước không phải là ngươi thảnh thơi ngắm mỹ nhân nhảy múa sao, Cửu U phạm một lỗi thôi, ngươi mẹ nó liền ném Cửu U nhà chúng ta ra ngoài! Hại Cửu U nhà chúng ta suýt chết.”

Nghe vậy, Kính nhíu mày, trong đầu xuất hiện một nữ tử yêu mị, sắc mặt lạnh đi, đang muốn rời khỏi, lại vừa vặn nhìn thấy Tử Vân cười duyên đứng ở cửa.

“Ca ca, Nữ Nhi Hồng tới rồi.”

Kính tiến lên, gạt đổ Nữ Nhi Hồng trong tay Tử Vân, ngón tay thon dài đặt lên cổ Tử Vân, nói “Nói, rốt cục ngươi đã làm gì?”

Tử Vân ngẩn ra, lực ở cổ ngày càng mạnh, kinh hoảng nói “Ta, ta đã làm gì cơ?”

Nghiên Yên một bên hừ lạnh, nói “Chúng ta đều biết cả rồi!”

Nghe vậy, nước mắt Tử Vân liền giàn dụa chảy xuống, vì cổ bị bóp, nên sắc mặt ngày càng khó coi, lắc đầu với Kính, nói “Ca ca, ta chẳng biết gì cả, ta chỉ làm theo lời Long Nhi thôi! Hu hu.”

Kính chậm rãi buông tay, vẻ mặt không thể tin nổi, lớn tiếng quát “Nói cách khác, năm năm trước, không phải lỗi của nha đầu?”

Tử Vân sớm đã sợ núp trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi, nói “Ca, ta nói, ta nói hết, nhìn huynh đừng giết ta!”

“Năm năm trước, Long Nhi kia với ta hợp mưu.” Tử Vân dừng lại một chút, muốn đi lấy giấy lau nước mũi.

“Nói!” Lại bị Kính rống giận, Tử Vân run run ở một góc không dám nhúc nhích nữa, chậm rãi kể lại chuyện năm năm trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK