Thấy đã tới khu vực Thanh Khâu, Phượng Cửu U chớp mắt, dọc đường đi nhìn màu trắng bất tận khiến nàng có chút mệt mỏi, nếu không phải những hồ ly kia mặc quần áo đủ màu sắc, Phượng Cửu U thực sự sẽ cho rằng mình bị bệnh đục thủy tinh thể.
Thư Nhiên trưởng lão cười nói “Còn ba ngày nữa là kỳ hồ ly kia chịu lôi kiếp ngàn năm, chúng ta tìm một nơi ở trước đã, ta và Hề Họa và cả Hoằng Tuyền đi do thám đường, chắc chắn rằng ba ngày sau, nhất định là thủ vệ chặt chẽ.”
Phượng Cửu U cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Hoa Thanh Y dọc đường còn nói ít hơn cả mình, đảo mắt, nói “Vậy ta đi chơi tí đã, yểm cổ che giấu khí tức trên người các ngươi có thể duy trì hai ngày.”
Mấy người nghe vậy, nhíu mày, lại chỉ gật đầu, bảo Phượng Cửu U phải chú ý cẩn thận một chút, rồi cũng chia nhau tản ra.
Hoa Thanh Y cũng không đuổi theo Phượng Cửu U, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn thân ảnh dần đi xa, khẽ thở dài, rồi chạy về hướng ngược lại.
Chưa đi được mấy bước, liền bị một thiếu niên ngăn lại.
Chính xác mà nói là một con hồ ly, con hồ ly đó bộ dạng tuấn tú, mắt sáng lấp lánh nhìn Hoa Thanh Y, trong mắt dương như phát ra quang mang chói mắt, nói “Hoa Thanh Y, sao ngươi lại ở đây?”
Người này tên là Long Nhi, là một con hồ ly đực, vô thân vô cố ở Thanh Khâu, khi còn là hồ lý, to gan đến mức chuyên đi ra ngoài lượn lờ, khi gặp Hoa Thanh Y, Hoa Thanh Y vẫn còn ở nguyên anh kỳ.
Vốn muốn thu nó, nhưng không ngờ con hồ ly này trời sinh lương thiện, lấy cứu người làm cứu mình, triệt để thay đổi quan điểm yêu ma đều cô tình tàn nhẫn của Hoa Thanh Y trước đây. Nói ra, hai người cũng coi như là bạn cũ.
Đã từng, một người bạn yêu tinh của Hoa Thanh Y bị người gi3t chết, Hoa Thanh Y liền không dám có quan hệ như trước đây với Long Nhi nữa, mơ hồ mang theo cảm giác xa cách. Long Nhi vốn là người qua loa, Hoa Thanh Y luôn một bộ mình vì muôn dân, thấy nhưng không thể trách.
Hoa Thanh Y nhàn nhạt gật đầu đáp lễ, nói “Vì nguyên nhân đặc biệt, che đi mùi trên người, muốn đến Thanh Khâu xem xem.”
Long Nhi vỗ vỗ bả vai Hoa Thanh Y, cười hắc hắc nói “Chẳng trách ta ngửi được trên người ngươi mùi của đồng loại, ta còn tưởng là một con hồ ly giống ngươi đó… người anh em, có phải là nhớ gia rồi.”
Nghe vậy, trên mặt Hoa Thanh Y hiện ra nụ cười ôn nhã yếu ớt, nói “Ngươi nói phải thì là phải đi.”
Khuôn mặt Long Nhi như nở hoa, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, nói “Đừng ngại ngùng nữa, đi, tiểu gia đưa ngươi đi ăn đồ ngon.”
Hoa Thanh Y do dự một chút, nghĩ tới mình cũng không có chỗ giải sầu, liền đồng ý.
Sự thật chứng minh, đồ ngon trong miệng Long Nhi chính là ăn cá chiên nhỏ trong một khách đi3m nào đó.
Long Nhi thấy Hoa Thanh Y chẳng đụng đến cá chiên nhỏ trước mặt tí nào, nuốt nuốt nước miếng, nói “Hoa Thanh Y, ngươi không ăn à, có phải là mắc bệnh kén ăn không?”
Hoa Thanh Y ngồi đó, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hờ hững, tựa như nhìn ra cửa sổ, lại như nhìn phía chân trời mênh mông ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản và xa xăm, rõ ràng là ngồi trước mắt nhưng lại xa xôi như vậy, giống như hắn đã dung hòa vào thiên địa, lại như hắn dung nạp cả thiên địa, giống như nước vô biên vô ngần, phản chiếu thiên địa vạn vật trong suốt, lại sâu rộng đến mức chiếm lấy thiên địa vạn vật.
Nghe Long Nhi nói, hắn mỉm cười lại.
Long Nhi liền hô to một tiếng, cầm cá chiên nhỏ các thứ trước mặt Hoa Thanh Y giải quyết gọn lẹ.