• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Có thể...!"

Giản Ly nhìn Ôn Phàm và hai người đang đứng phía sau kia thở một hơi nói.

Nghe nàng nói ngay lập tức ba người bọn họ liền hy vọng mà nhìn chằm chằm vào nàng.

" Cái kia dược Ôn phu nhân dùng để giải độc còn lại một nửa cho mẫu thân của ta dùng khi bà ấy đang mang thai ta chạy lên chiến trường tìm phụ thân bị người ám toán, ta không phải thai độc nên máu của ta không hoàn toàn có thể giải được độc nhưng có thể từ từ bài trừ chất độc, ta có thể dùng máu làm thuốc dẫn, sử dụng châm cứu phương pháp ép độc trong cơ thể Ôn tiểu thư ra ngoài sau đó liền chỉ cần bồi bổ nuôi dưỡng lại thân thể cho Ôn tiểu thư liền sẽ không có vấn đề "

Đúng vậy từ hôm Tần Mặc Uyên uống máu của nàng nàng đã đem chính mình máu thử mới phát hiện máu của nàng có như vậy tác dụng, khi ở Đông Ly quốc dưỡng thương nàng mới rảnh rỗi làm người điều tra mới biết được như vậy một chuyện.

" Như vậy công chúa có hay không sẽ gặp cái gì nguy hiểm? "

Ôn Phàm cũng không có ngay lập tức cầu nàng giúp đỡ càng nhiều hơn lo lắng nói, hắn sẽ không vì bản thân mà tổn hại đến người khác, hơn nữa hắn rất thích tiểu nha đầu đáng yêu lại tràn đầy xấu tính này.

" Sẽ không "

" Không được nương tử ta không cho phép! "

Tần Mặc Uyên nhảy dựng lên nhanh chóng bước tới bắt lấy nàng cánh tay nói, hắn không muốn nàng đi mạo hiểm, cứu mẫu thân hắn nhất định sẽ có cách khác!!

" Ta sẽ không sao, chàng yên tâm "

Giản Ly thấy hắn như vậy liền cười cười vỗ vỗ bàn tay Tần Mặc Uyên tỏ ý an ủi hắn.

Ôn gia hoàn toàn không biết Ôn Khuynh Nhã từng sinh ra một cái nhi tử, Ôn Phàm nghe Tần Mặc Uyên xưng hô liền có chút ngốc, nha đầu có trượng phu?!

" Nha đầu ngươi gả cho người? hắn là ngươi trượng phu? hắn là người nào?! "

" Hắn á hắn là nhi tử của nữ nhi của ngươi, là ngoại tôn tử của ngươi ấy....!Ôn gia chủ "

" Người còn lại chính là ngươi con rể ấy "

Giản Ly còn ngại hắn không đủ kích thích liên tục trực tiếp tung ra quả bom lớn hài hước nhìn Ôn Phàm.

Ôn Phàm trực tiếp ngốc ở chỗ đó, Tần Mặc Uyên cũng có chút luống cuống không biết nên làm cái gì, hắn từ nhỏ đến giờ vốn không gặp qua cái gì ngoại công....

Tần Nghiêm cũng ngốc đứng một chỗ hắn không có gặp qua nhạc phụ lần nào cả a.

" Được rồi đừng có ngây ra nữa, mau chuẩn bị cho ta một cái bát, ngân châm và một con dao đi, ta cứu người trước đã các ngươi từ từ mà hàn huyên "

" Không...!"

Tần Mặc Uyên phản ứng lại đây muốn ngăn cản nàng.

" Ta sẽ không có gì "

Tần Mặc Uyên còn muốn nói cái gì cuối cùng vẫn là im lặng, Ôn Phàm theo lời nàng làm người hầu đem đồ vật tới, Giản Ly đem bọn họ đuổi ra ngoài.

Giản Ly đi đến trước bàn đang đặt đồ vật cầm lấy con dao rạch một đường trên cổ tay máu tươi liền chảy vào trong bát, qua một lúc cái bát to bằng bàn tay đã đựng đầy nàng máu, Giản Ly sắc mặt hơi trắng nhấp môi nhanh chóng đem vết thương băng lại, cầm lấy ngân châm bưng bát máu đi tới bên giường đỡ Ôn Khuynh Nhã ngồi dậy đút cho nàng uống hết bát máu, viên nhụy hoa ngũ sắc tuyết liên năm đó nàng đem ra đút cho Ôn Khuynh Nhã, mở cuộn da ra rút ra ngân châm bắt đầu châm cứu.

Ở bên ngoài cửa phòng ba người ngây ngốc đứng một chỗ không khí xấu hổ, Ôn Phàm vẫn còn đang tiêu hóa tin tức bản thân có một cái ngoại tôn tử.

Tần Mặc Uyên trong mắt lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt trước mặt, Tần Nghiêm trong lòng không yên thỉnh thoảng ngẩn đầu nhìn cửa phòng trước mặt.

Nửa canh giờ sau cửa phòng đóng chặt rốt cuộc mở ra Giản Ly bước chân đi ra sắc mặt trắng bệch trên trán đổ mồ hôi nhếch môi nhìn bọn họ.

" Đã không sao rồi "

" Nương tử "

Tần Mặc Uyên bước tới đỡ lấy nàng lo lắng gọi, Giản Ly vừa được hắn đỡ lấy liền ngất đi trong lòng hắn.

" Nương tử! "

" Mau tìm đại phu! "

" Nha đầu! "

Ba người thấy nàng ngất xỉu tức khắc hoảng hốt quát lên, Tần Mặc Uyên bế nàng theo Ôn Phàm vào phòng dành cho khách đặt nàng lên trên giường nắm chặt lấy bàn tay của nàng.

Đại phu rất nhanh liền chạy đến ngồi xuống bắt mạch cho Giản Ly.

" Vị cô nương này chỉ là mất máu quá nhiều, làm việc quá sức nên không chịu được hôn mê, hơn nữa vị cô nương này có thai gần được nửa tháng phải chú ý chăm sóc nàng, lão phu cho nàng khai phương thuốc sẽ mau chóng tỉnh lại thôi "

Ôn Phàm nghe đại phu nói tay run lên một cái hắn vừa có ngoại tôn tử có cháu dâu hiện tại liền có cháu chắt rồi, niềm vui đến hơi nhiều hắn chút tiếp thu không hết.

" Làm phiền đại phu rồi "

Ôn Phàm thở ra một hơi tươi cười nói, lão đại phu nói một câu không có gì sao đó viết ra phương thuốc, Ôn Phàm làm người đi ngao dược cho người tiễn đại phu ra ngoài.

Tần Mặc Uyên cả người đều ngốc, hắn sắp làm cha sao?

Tần Nghiêm: hắn thế nhưng sắp có cháu rồi, đúng là nhi tử của ta.

Giản Ly tỉnh lại đã là buổi chiều, nàng vừa động Tần Mặc Uyên liền bắt lấy tay nàng gọi.

" Nương tử nàng tỉnh rồi "

" Ta có chút mệt "

Giản Ly ngồi dậy nhíu mày nói, nàng sao lại yếu thế nhỉ.

" Nương tử....!nàng có thai rồi "

Tần Mặc Uyên cẩn thận nhìn Giản Ly nói, giọng nói đều mang theo một chút không biết làm sao.

" Chàng vừa nói cái gì? "

Giản Ly vừa nghe Tần Mặc Uyên nói liền ngây ngốc quay mặt qua nhìn hắn hỏi lại, nàng vừa nghe thấy cái gì?

" Nàng có thai gần nửa tháng "

Giản Ly:"...." như thế nào liền sắp thành mẫu thân?

" Nương tử làm sao vậy? "

" Nếu nàng không thích....!chúng ta liền bỏ đứa bé đi "

Tần Mặc Uyên thấy nàng ngây ra không có chút phản ứng liền mím môi nói.

" Nói bậy cái gì, ta chỉ là hơi bất ngờ thôi, đây là con của ta và chàng sao có thể bỏ chứ! "

Giản Ly nghe hắn nói liền đánh hắn một cái tức giận nói, người này trong đầu suy nghĩ thứ gì vậy chứ.

" Nương tử ta rất thích nàng, không đúng là rất yêu nàng "

Tần Mặc Uyên vui sướng ôm lấy Giản Ly cười nói.

Giản Ly nhìn thấy hắn như vậy trẻ con bộ dáng liền không nhịn được tươi cười giơ tay ôm lấy hắn, bọn họ thật sự đã có một đứa bé rồi.

Một lúc sau Giản Ly liền được Tần Mặc Uyên đỡ ra ngoài, ở đại sảnh Ôn Phàm đang cùng Tần Nghiêm nói chuyện.

" Ta không ngăn cản các ngươi ở bên nhau, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ chỉ yêu một người là nàng, ta biết ngươi là hoàng đế yêu cầu như vậy có lẽ là vô lý nhưng ta không hy vọng nữ nhi của ta lại phải chịu khổ "

Ôn Phàm nghiêm túc nhìn Tần Nghiêm nói, trong đại sảnh lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ.

" Nhạc phụ yên tâm từ trước đến giờ ta chỉ yêu một người là Khuynh Nhã sao này cũng chỉ có một mình nàng "

" Ta hy ngươi nói được làm được "

Ôn Phàm vừa lòng cười, hắn lúc này đây không muốn quản quá nhiều hắn chỉ hy vọng nữ nhi duy nhất của bản thân được vui vẻ hạnh phúc là quá đủ.

" Hai người đang nói gì vậy "

Giản Ly và Tần Mặc Uyên từ bên ngoài đi vào cười nói.

" Cháu dâu tỉnh rồi hắc hắc gọi một tiếng gia gia xem nào "

Ôn Phàm nhìn thấy Giản Ly liền xoa tay hắc hắc cười nói.

Giản Ly:"...."

" Ta sẽ không "

" Cháu dâu chẳng lẽ chán ghét ta sao "

Ôn Phàm thương tâm muốn chết bộ dáng nhìn Giản Ly.

" Ngươi đừng có giả bộ "

Giản Ly bình tĩnh nhìn hắn khóe môi nhếch lên nói.

" Gia chủ tiểu thư tỉnh rồi! "

Ôn Phàm đang muốn nói chuyện bên ngoài liền có người mừng rỡ la lớn tiếng và.

Hắn vừa nghe liền chạy như bay ra ngoài Tần Nghiêm cũng chạy theo hắn, Giản Ly ngước nhìn Tần Mặc Uyên.

" Đi thôi "

Tần Mặc Uyên đỡ Giản Ly đi theo bọn họ, nàng thật ra không muốn hắn đỡ, nàng còn không có yếu đuối như thế, chính là người này đem nàng đương dễ vỡ đồ vật giống nhau cẩn thận từng chút.

Nhã hiên.

Ôn Khuynh Nhã ngây ngốc ngồi trên giường Tần Nghiêm tiến vào liền ôm chặt lấy nàng, hắn người yêu cuối cùng cũng trở lại rồi.

" A Nghiêm? "

Ôn Khuynh Nhã ngây ngốc lên tiếng, nàng đã trở về nhà rồi sao?

" Ta ở, nương tử ta rất nhớ ngươi rất nhớ "

Tần Nghiêm nghẹn ngào nói, thật lâu hắn thật lâu không gặp được nàng, lúc nàng chịu khổ hắn lại không cứu được nàng là hắn có lỗi với nàng.

" Khụ...!ta còn ở "

Ôn Phàm ho nhẹ lên tiếng.

" Phụ thân "

Ôn Khuynh Nhã nghe thấy tiếng của hắn liền kích động muốn từ trên giường đi xuống nhưng bị Tần Nghiêm cản lại, nàng vừa tỉnh lại thân thể vốn rất yếu.

" Ai...!phụ thân đây đừng kích động "

Ôn Phàm nhanh chóng tiến đến xoa đầu nàng nói, hốc mắt đều đỏ lên, nữ nhi của hắn a.

Tần Mặc Uyên lúc này mới đỡ Giản Ly đi vào, Ôn Khuynh Nhã nhìn thấy hắn liền ngẩn ra lên tiếng gọi.

" Bánh bao? "

" Tần Mặc Uyên thì ra chàng còn có như vậy một cái tên haha "

Giản Ly đẩy nhẹ Tần Mặc Uyên nhỏ giọng haha cười nói.

Tần Mặc Uyên nhấp môi không lên tiếng đứng yên một chỗ, Giản Ly thấy vậy đẩy hắn về phía trước, hắn luống cuống đứng trước mặt Ôn Khuynh Nhã không biết làm sao bây giờ.

" Xuỳ...!bánh bao đúng là không đáng yêu "

Ôn Khuynh Nhã được Tần Nghiêm ôm trong lòng nhìn thấy hắn như thế che miệng cười khẽ nói.

Tần Mặc Uyên:"...."

Giản Ly mấy người ở lại Ôn phủ hai ngày, Tần Nghiêm lưu luyến không thôi đi lên xe ngựa trở về, Ôn Khuynh Nhã thân thể còn chưa khỏe không thể không ở lại Ôn gia, hơn nữa nàng cũng rất nhớ phụ thân của nàng nhân cơ hội ở cùng lão gia hỏa nhiều một chút.

Trở lại hoàng cung Tần Nghiêm liền trở về Tích Nguyệt quốc hắn phải chuẩn bị giải quyết Chu gia để đón Khuynh Nhã trở về làm nàng trở thành hắn duy nhất thê tử!

Lúc này Giản Trì đang ngẩn ra nhìn nhà mình nữ nhi.

" Con mang thai rồi? "

Giản Diễm:"...." ta muội muội sắp sinh chất nhi.

" Ly nhi con thật sự có thai rồi? "

Cung Ý Lan cũng không kịp phản ứng nhìn Giản Ly hỏi.

Giản Ly nhìn bọn họ gật đầu tỏ vẻ đúng vậy.

" Tần Mặc Uyên ngươi dám làm nữ nhi của ta có thai "

Giản Trì quay đầu âm u nói nhìn Tần Mặc Uyên ánh mắt muốn bốc lửa.

" Được lắm, ta không ngăn cản các ngươi nữa "

Giản Trì phất tay nói, nữ nhi cũng mang thai rồi còn như thế nào cản!!!

Cung Ý Lan buồn cười nhìn nhà mình trượng phu, đúng là không lớn lên được đâu.

Hai tháng sau Giản Diễm và Tiêu Tuyết tổ chức một hồi long trọng đại hôn.

" Tẩu tẩu xinh đẹp nha ca ca đúng là có phúc mà "

Giản Ly đứng trước mặt Tiêu Tuyết đang trùm khăn đỏ ngồi trên giường chậc chậc nói.

" Khụ...!tiểu thư người đừng chọc ta mà "

" Còn gọi tiểu thư cái gì gọi tiểu cô hoặc là muội muội đi ha ha "

Giản Ly trên mặt đều là tươi cười nhìn Tiêu Tuyết nói.

" Muội muội ở đây làm gì ca ca muốn động phòng đâu "

Giản Diễm từ bên ngoài bước vào một thân hoa lệ hỷ phục cùng Tiêu Tuyết giống nhau kiểu dáng, đây là chính tay Giản Ly vẻ ra làm người chế tạo ra tới hỷ phục.

" Ca ca không cần đuổi muội muội đi ngay chúc ca ca động phòng vui vẻ với Tiêu mỹ nhân nha "

Giản Ly trêu chọc cười nói bước chân đi ra ngoài đống cửa lại.

" Tiêu Cảnh ngươi giỏi lắm! "

Lam Yên tức giận quát lên nhảy lên trên lưng Tiêu Cảnh cắn hắn, tên ngốc này tức nàng rồi.

Giản Ly vừa đi ra khỏi tân phòng không lâu liền nhìn thấy bọn họ, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra ý tưởng.

Ca ca và Tiêu Tuyết nhận ra tình yêu mà đến bên nhau, Lam Yên và Tiêu Cảnh thì chỉ có mỗi Lam Yên biết bản thân yêu Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh cái kia phá ngốc tử thích người ta mà chính mình còn không biết tức giận!!

" Lam Yên, Tiêu Cảnh hai người tới đây một chút đi "

Giản Ly bước chân đi đến nhìn hai người nói, sao đó xoay người rời đi.

Lam Yên hừ một tiếng buông ra Tiêu Cảnh đi theo Giản Ly, hắn cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

Giản Ly đem hai người dẫn đến cung điện của bản thân dẫn bọn họ vào một căn phòng trong tẩm cung.

" Hai người các ngươi ngồi ở đây chờ ta một chút nha "

Giản Ly hi hi cười cong môi đi ra ngoài đóng cửa lại nhẹ tay khóa cửa, vừa ra ngoài liền nhảy lên trên nóc nhà lật miếng ngói lên nhìn Lam Yên và Tiêu Cảnh đang ngồi ở bên trong tà ác cười lấy ra một bình dược rải xuống phía dưới, các bảo bối tận hưởng mị dược của tiểu thư nhà các ngươi đi, nhanh nhanh thành một đôi nha, tiểu Cảnh ngươi phải nắm bắt cơ hội hội một lần liền tới hai đứa nha..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK