" Aaaaa Tiêu Cảnh!!!! "
Trong cung điện của Giản Ly truyền ra tiếng rống lớn của Lam Yên.
Giản Ly từ bên ngoài đi vào sau đó là Tiêu Tuyết, Tần Mặc Uyên và Giản Diễm.
Lúc này Lam Yên và Tiêu Cảnh đang trần truồng nằm trên giường, chà chà tiểu Cảnh mãnh liệt quá đi nhìn tiểu Lam Yên cả người đều là dấu hôn kìa, Giản Ly nhìn Lam Yên trên cổ dấu hôn liền che miệng hê hê cười.
" Ca ca....!ngươi đối với Lam Yên...!nàng...!"
Tiêu Tuyết ngây ngốc lắp bắp lộn xộn lên tiếng, nàng biết ca ca thích tiểu Lam Yên nhưng mà ca ca như thế nào sẽ đem tiểu Lam Yên ăn...
" Ta...!tiểu thư, muội muội các người nghe ta giải thích "
Tiêu Cảnh luống cuống sắc mặt đỏ bừng lên lắp bắp nói.
" Tiêu Cảnh không nghĩ ngươi lại làm như thế ngươi phải chịu trách nhiệm với tiểu Lam Yên đó "
Giản Ly chậc lưỡi nhìn hai người đang ở trên giường, Tiêu Cảnh đang che chở cho Lam Yên bộ dáng so gà mẹ bảo vệ gà con còn phải khẩn.
" Nương tử đừng nhìn nữa "
Tần Mặc Uyên rốt cuộc nhịn không được giơ tay che lại mắt Giản Ly đem nàng ôm ra ngoài, muốn nhìn liền nhìn hắn nhìn người khác làm gì hắn so ai đều phải đẹp!!
Giản Diễm nhìn nhà mình nương tử cả người đều ngốc đứng ở nơi đó liền bế nàng ra bên ngoài thuận tiện đóng cửa lại.
Hắn nhìn liền biết đây chắc chắn là tác phẩm của muội muội bảo bối nhà hắn, chỉ có nàng mới nghĩ ra được biện pháp này mà thôi, hắn và nương tử không ở bên nhau có lẽ nàng cũng đem bọn họ đều hạ dược ném đến trên giường cũng không chừng a.
" Lam Yên ta....!"
Tiêu Cảnh nuốt nước bọt quay đầu nhìn Lam Yên đang ở bên cạnh, trên cổ trắng noãn của nàng đều là dấu hôn đập thẳng vào mắt hắn, cái gì cũng không nói nên lời.
" Tiêu Cảnh ngươi thích ta không? "
Lam Yên đột nhiên nhếch môi tươi cười quyến rũ ngọt ngào ngón tay khẽ nâng cằm Tiêu Cảnh nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bởi vì nàng động tác mà cái chăn trên người tuột xuống, nửa người trên của nàng đều muốn bại lộ trước mặt hắn, Tiêu Cảnh nhìn thấy tốt đẹp một màn gương mặt càng lúc càng đỏ cơ hồ muốn lấy máu đỉnh đầu đều phải bốc khói.
" Ta...!ta...!"
" Suỵt...!nghe chính mình tiếng tim đập xem...!có thích ta hay không? "
Lam Yên tươi cười nồng đậm dựa gần vào Tiêu Cảnh, một tay cầm lấy bàn tay của hắn đặt lên vị trí trái tim của hắn, thình thịch, Tiêu Cảnh có thể cảm giác đến trái tim của bản thân không ngừng đập nhanh giống như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực của hắn vậy, trong đầu oanh một tiếng nổ tung, hắn thích nàng rất thích nàng, không phải là hắn rất yêu nàng, hắn yêu Lam Yên.
" Tiêu Cảnh chuyện này ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, ngươi không cần tự trách "
Lam Yên đột nhiên buông tay lạnh nhạt nói, bước chân xuống giường vớt lấy bản thân y phục nằm trên mặt đất mặc vào muốn rời khỏi.
" Khoang đã! "
Tiêu Cảnh giật mình hoảng loạn bước xuống giường bắt lấy cổ tay của nàng, Lam Yên ở nơi hắn không nhìn thấy đắc ý cong môi, nhìn xem ta còn không bắt được ngươi sao tên ngốc chết tiệt này!
" Buông tay...!ngươi không thích ta liền thôi ta không...!" ép ngươi hai chữ cuối còn chưa kịp nói ra nàng đã bị Tiêu Cảnh xoay người lại hôn lên môi nàng.
Lam Yên thầm trợn mắt, nàng mới là người chủ động được chứ, nàng mới là người nằm trên!! tức giận!!
" Lam Yên ta...!thích nàng...!nàng đừng giận có được không? "
Tiêu Cảnh lí nhí cúi đầu trước mặt Lam Yên nói, bộ dáng giống như là một con chó nhỏ bị người bỏ rơi.
" Tiêu Cảnh ngươi thích ta sau? "
Lam Yên cười như không nhìn hắn hỏi.
Tiêu Cảnh nghe thấy nàng nói liền liên tục gật đầu, là rất...!thích.
" Ta liền biết ngươi thích ta, phía trước còn dám không thừa nhận, hừ ta mặc kệ ngươi "
Lam Yên cong môi hừ một tiếng làm bộ dáng tức giận nói quay đầu rời khỏi, xem nàng chỉnh chết hắn! tên ngốc, phía trước dám nói không thích nàng, còn nói cái gì chỉ xem nàng là muội muội đúng là tức chết nàng mà!!
Tiêu Cảnh ngây ngốc đứng đó trong lòng hối hận đến xanh cả ruột, hận không thể quay ngược thời gian hung hăng tát vào mặt mình mấy cái, làm ngươi tự bê đá đập vào chân mình!
" Yên nhi chờ ta...!"
Tiêu Cảnh vươn tay cầm lấy cái áo của bản thân nhanh chóng mặc vào đuổi theo Lam Yên.
" Ấy, Tiêu Cảnh ngươi đi đâu vậy "
Hắn vừa bước ra tới bên ngoài đại sảnh cung điện Giản Ly liền chặn hắn lại.
" Tiểu thư Lam Yên đâu rồi? "
Tiêu Cảnh không nhìn thấy Lam Yên bóng dáng liền luống cuống nhìn Giản Ly hỏi.
" Nga, nàng ấy về Y Tiên Cung rồi "
Giản Ly vừa nói xong Tiêu Cảnh liền không còn bóng dáng, như một cơn gió lướt nhanh qua nàng.
Giản Ly:"...." đầu năm nay làm chuyện tốt còn không được báo đáp.
" Ly nhi chuyện này là muội làm hả? "
Tiêu Tuyết vẫn còn chưa phản ứng lại đi đến bên cạnh Giản Ly lên tiếng nói, Giản Ly làm nàng kêu nàng là muội muội nhưng Tiêu Tuyết không quen cuối cùng là làm nàng kêu là Ly nhi.
" Tẩu tẩu nói xem "
Giản Ly nhún vai cười, bộ dáng muốn có bao nhiêu xấu xa liền có bấy nhiêu xấu xa, Tần Mặc Uyên là yêu chết nàng cái này bộ dáng đi tới đỡ nàng đi vào trong.
" Nương tử chúng ta trở về thôi, đại cựu tử là muốn đi truy thê rồi "
Giản Diễm cũng ôm lấy nhà mình nương tử đi trở về bản thân cung điện, xấu xa tươi cười, ngây ngốc Tiêu Tuyết rất nhanh bị hắn đè dưới thân ăn sạch từ trên xuống dưới.
Từng ngày bình tĩnh trôi qua Giản Ly cuối cùng đã mang thai được ba tháng, cái bụng của nàng đã bắt đầu nhô lên, Tần Mặc Uyên mỗi ngày đều sờ sờ cái bụng của nàng, Giản Ly nhìn hắn ngốc bộ dáng nói chuyện cùng cái bụng của nàng liền cười đến mức không nhịn được.
" Tướng công, ta mới chỉ mang thai ba tháng hài tử làm sao có thể nghe được ngươi nói chuyện ha hahaha "
" Như vậy? "
Tần Mặc Uyên tiếc nuối vuốt vuốt cái bụng của Giản Ly lên tiếng.
" Tiểu thư người nhìn xem cái này "
Lam Yên đột nhiên từ bên ngoài đi vào bộ dáng nghiêm túc không có thường ngày đùa giỡn, Tiêu Cảnh cũng đi theo sau lưng nàng.
Giản Ly ngước mắt nhìn trong tay nàng mảnh giấy giơ tay cầm lấy, nhìn một lượt liền nhíu mày lại.
" Tin tức này là từ đâu mà tới? "
Nàng ánh mắt từ mảnh giấy di chuyển đến trên người Lam Yên nghi hoặc hỏi.
" Chúng ta cũng không rõ, đang ở bên trong Y Tiên Cung bên ngoài đột nhiên bay vào phi tiêu ghim vào tin tức này, không nhìn thấy là ai "
Giản Ly nghe Lam Yên nói liền nhấp môi cũng chưa lại lên tiếng, 60 vạn đại quân của Long Thần vệ nuôi dưỡng ở Trần Bình thôn của Phi Vũ quốc giáp với biên cảnh của Phi Vũ và Đông Ly, tận 60 vạn đã muốn bằng quân đội của một quốc gia cư nhiên còn ở nơi giáp một đoạn với biên cảnh!! đem ngụy trang thành một thôn bình thường phân chia ngày đêm nuôi dưỡng!! nếu là sự thật như vậy ngần ấy năm lại không bị ai phát hiện, Long Thần vệ muốn lên trời sao!! lần trước Long Thần vệ có vẻ vẫn chưa hề lấy ra tất cả vốn gốc của bản thân!!
" Làm U Ly vệ đi xác nhận một chút đi "
" Vâng tiểu thư "
Lam Yên gật đầu cùng Tiêu Cảnh nhanh chóng rời đi.
" Nương tử đừng lo lắng, bọn họ đám tới ta sẽ chẻ từng kẻ một ra làm đôi! "
Tần Mặc Uyên ôm lấy nàng xoa nhẹ nàng tóc nói, Long Thần vệ nên kết thúc rồi! hắn trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Giản Ly không nói gì chỉ cười khẽ nằm ở trong lòng hắn, Long Thần vệ thật là khiến người chán ghét.
Ngày hôm sau, ngự thư phòng Đông Ly quốc.
" Bọn họ lại có thể dưới mắt chúng ta nuôi nhiều như vậy người đúng là lợi hại mà...!"
Giản Trì siết chặt nắm đấm nghiến răng nói, nếu nữ nhi hắn không được đến tin tức này, nếu Long Thần vệ lợi dụng sơ hở bất ngờ tấn công bọn họ, hậu quả kia sẽ như thế nào? chờ đợi bọn họ chắc có lẽ chỉ là rơi xuống hoàng cảnh diệt vong thảm kịch.
" A Trì ngươi bình tĩnh đi "
Cung Ý Lan cầm lấy bàn tay của hắn an ủi nói.
" Ta sẽ dẫn 15 vạn Long Kỵ quân âm thầm tiến vào xử lý bọn họ "
Tần Mặc Uyên trầm giọng lên tiếng, toàn bộ Long Kỵ quân chỉ có 15 vạn, tất cả chính tay hắn huấn luyện ra, 1 vạn Long Kỵ quân đủ để lật đổ một cái quốc gia!
" 20 vạn cấm quân tinh nhuệ của Đông Ly, ta muốn giết sạch bọn chúng!! "
Giản Diễm nghiến răng nói, những hắn nghĩ tới giống với Giản Trì, nếu như bọn họ bị tấn công, bọn họ đều phải chết dưới kiếm của Long Thần vệ những kẻ đê tiện kia!!
" Ta làm U Ly vệ trợ giúp các ngươi "
Giản Ly vốn muốn đi theo nhưng Tần Mặc Uyên chắc chắn sẽ không cho nên chỉ có thể làm người đi theo, như vậy nàng liền thêm một chút yên tâm.
Giản Trì cũng không ngăn cản, mọi chuyện được định ra.
Trong vòng ba ngày 14 vạn Long Kỵ quân ở Tích Nguyệt được âm thầm điều đến Đông Ly, 1 vạn quân lúc trước Tần Mặc Uyên mang theo vẫn còn ở Đông Ly chưa hề trở về, cùng Giản Diễm 20 vạn cấm quân trong đêm tập trung bên ngoài cửa thành, Tiêu Tuyết muốn đi theo Giản Diễm nhưng hắn không cho phép, hắn sợ nàng sẽ bị thương lúc đó hắn liền đau lòng chết mất.
35 vạn quân âm thầm chạy đến biên cảnh xông vào bao vây Trần Bình thôn, lấy đánh bất ngờ lợi thế không ngừng tàn sát 60 vạn đại quân của Long Thần vệ, năm ngày không ngừng tay chém giết đổi lấy thắng lợi, 20 vạn cấm quân tổn thất 6 nghìn, 15 vạn Long Kỵ quân bị thương nặng có nhẹ có không hề tổn thất một người.
Toàn bộ 60 vạn đại quân đều bị diệt sát, Trần Bình thôn bị thiêu rụi thành tro tàn, bị phong tỏa không một tin tức lộ ra ngoài, Long Thần vệ chủ có lẽ lúc này đã không biết quân đội mà hắn vất vả nuôi dưỡng bao nhiêu năm tất cả đã bị thiêu thành tro bụi.
Giản Diễm và Tần Mặc Uyên dẫn quân một lần nữa âm thầm trở về, tất cả đều đang bắt đầu, lần này đây có lẽ là lần cuối cùng bọn họ cùng Long Thần vệ giao tranh, chính là lần quyết định bọn họ chết hoặc là Long Thần vệ toàn diệt, nhưng chắc chắn chính là bọn họ sẽ diệt sạch Long Thần vệ, bọn họ sẽ không thua, càng sẽ không làm Long Thần vệ thắng!!
P/s: có lẽ đã sắp kết thúc bộ truyện rồi đột nhiên có một chút mong chờ, Tây viết không hay nhưng sẽ làm một cái kết truyện để bản thân Tây sẽ không phải tiếc nuối!! cố lên!!.