"Em dâu, sao em lại khóc vậy." Hạo Hiên hỏi
"Em không sao, bụi bay vào mắt thôi ạ." Hạ Như Ân gạt đi những giọt nước mắt hai bên gò má.
Hạ Như Ân định đi vào lều, Dương Kỳ đã kéo lấy người cô lại.
"Hắn ta đánh em à, sao lại khóc." Dương Kỳ vốn giọng nói rất ấm áp nhưng khi thấy cô khóc, giọng nói ấm áp của anh đã biến mất thay vào đó là một giọng nói lạnh lùng.
"Không có ạ" Hạ Như Ân muốn vùng người ra, anh lại kéo cô lại ôm lấy cô vào lòng.
Phong Thần Vũ đứng ở một góc khác sau vách đá nên đã không biết cô đến tìm anh, anh vừa đi ra, Cao Hạ Diệp lại tiến tới.
"Anh, em có cái này cho anh xem..
"Nhanh đi, tôi không có thời gian" Phong Thần Vũ vứt điếu thuốc xuống lạnh lùng nói với cô ta.
Cao Hạ Diệp cười đắc ý, cô ta lấy chiếc điện thoại từ trong túi mình ra, mở tấm ảnh vừa nảy cô ta chụp lén được của Hạ Như Ân và Dương Kỳ đưa anh xem.
Anh giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô ta, nhìn rõ vào nó, mắt của anh đã đỏ hoe tức giận ném chiếc điện thoại của cô ta xuống thẳng con suối gần đó.
Phong Thần Vũ đi ra khỏi vách núi đi lại phía Hạ Như Ân anh lại thấy Dương Kỳ đang chạm vào hai má cô, mặt gần mặt nói một cái gì đó.
Con hổ trong người anh lại nổi lên, đi nhanh lại phía Dương Kỳ đẩy người anh ra, Phong Thần Vũ đấm một cái vào mặt Dương Kỳ.
Lần này Dương Kỳ đã phản kháng đánh lại anh.
"Thôi hai anh dừng lại đi " Hạ Như Ân liền muốn vào can, Phong Thần Vũ trong lúc đánh Dương Kỳ cả hai không chú ý đến cô gái nhỏ đang can ngăn, nên đã vô tình xô cô té.
"A" Khi thấy cô té cả hai mới nhận ra được đều mình vừa làm, nên đã ngừng lại hành động đánh nhau.
"Anh xin lỗi, em có sao không" Phong Thần Vũ ngồi xuống hỏi cô, cô lại hất tay anh ra, cơn đau dưới bụng cô đã trở nên quằn quại.
"Ân ân em không sao chứ" Dương Kỳ thấy trên trán cô toàn là mồ hôi, tay cô lấy bụng, dưới hai chân cô lại chảy ra một ít máu tươi.
"Dương Kỳ em đau quá." Hạ Như Ân cầm lấy tay Dương Kỳ.
"Anh đưa em đến bệnh viện." Dương Kỳ đã bồng cô lên, chạy ra phía đường lớn, bắt một chiếc xe.
Phong Thần Vũ anh lại đứng ngơ ra đấy.
"Cậu làm gì vậy hả." Hạo Hiên tức giận xoay người anh qua hỏi.
"Cậu đánh em ấy à, sao lúc tìm cậu xong em ấy lại khóc " Cao Tuấn không chịu được nên đã hỏi.
Phong Thần Vũ chỉ biết im lặng không nói gì, đã vào lấy đồ, sau đó bắt một chiếc xe chạy theo cô.
Dương Kỳ thúc giục bác tài chạy vào bệnh viện nào gần đây nhất.
Vừa tới bệnh viện Dương Kỳ đã đạp phanh cửa xe của bác tài, bác tài ngơ ngác, Dương Kỳ vừa bế vừa chạy vào bệnh viện.
"Bác sĩ bác sĩ đâu.
Một lúc sau từ phòng cấp cứu đã chuyển màu xanh, ngồi ở ngoài chỉ có Dương Kỳ, bác sĩ đi ra.
"Bệnh nhân đã ổn rồi không sao cả.
"Cô ấy bị gì vậy bác sĩ.
"Đợi bệnh nhân tỉnh lại tôi sẽ nói về bệnh tình của cô ấy.
"Vâng.
Hạ Như Ân một lúc sau được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Phong Thần Vũ cũng vừa lúc tới bệnh viện anh chạy vào hỏi tất cả y tá.
"Cho hỏi có một cô gái mới được đưa vào đây tên Hạ Như Ân, nằm ở phòng nào."
"Phòng phía cuối hành lang 201.
"Cảm ơn.
Phong Thần Vũ chạy nhanh về phía phòng cuối hành lang anh đẩy cửa bước vào, vừa hay lúc đó cô cũng vừa tỉnh được 5 phút, bác sĩ đứng ngay bên đó.
"Hai anh, vậy ai là chồng của bệnh nhân Hạ" Phong Thần Vũ thở hỗn hễnh nói.
"Là tôi.
"Anh làm chồng kiểu gì vậy, vợ mình mang thai mà lại không biết, nhưng tôi chia buồn cùng anh do té quá mạnh nên đã bị động thai đứa bé không cứu được, đứa bé còn quá nhỏ nó chỉ như một hạt đậu thôi, không giữ được đứa bé" Bác sĩ thở dài lắc đầu vỗ vai an ủi anh sau đó đi ra.
Câu nói đầu của bác sĩ khiến anh rất vui, nhưng câu nói sau thì nụ cười trên môi anh đã bị dập tắt, anh hối hận nếu như lúc đó có thể kiềm chế hơn, không đánh nhau với Dương Kỳ, thì sẽ không làm cô bị ngã, trái tim anh bây giờ như bị mấy nhát dao đâm vào cuồi tưới cồn lên vừa đau vừa xót.
"Vợ à, anh xin lỗi" Phong Thần Vũ đi lại phía giường bệnh mà cô gái nhỏ đang nằm.
Hạ Như Ân khóc tức tưởi vì mất đi chính đứa con của mình, cô trùm chăn kín đầu, không muốn nhìn và nói chuyện với ai.
"Anh đi ra đi, tôi không muốn nói chuyện với anh." Hạ Như Ân khóc thúc thít như một đứa trẻ đuổi anh ra ngoài.
"Anh ra ngoài đi, em ấy cần nghĩ ngơi." Dương Kỳ kéo lấy tay anh, cả hai cùng ra ngoài để cô được một mình.
Phong Thần Vũ cũng khóc, anh muốn thét lên thật lớn, ông trời quá bất công tại sao lại cho anh một thiên thần nhỏ rồi lại cướp đi đứa bé nhanh như vậy.
"Tại tôi, tất cả là tại tôi." Phong Thần Vũ đấm mạnh vào tường, tay anh đã rách ra và chảy máu rất nhìu, nhưng vết thương này làm sao mà đau bằng vết thương trong tim anh cơ chứ.