"Đã có người đàn ông được tôi ra mất tiền cao nên đã thú nhận, người đó có ngoại hình khá giống Lão Đại, hắn ta đã nói khi mà anh và Hạ Phu Nhân xảy ra chuyện trong lúc dã ngoại.
"Cao Hạ Diệp đã thuê anh ta, sau đó cô ta ôm hôn anh ta tới tấp vô tình lúc đó Hạ Phu Nhân có ở đó nên đã thấy, cô chỉ nhìn thấy sau lưng nên đã nhầm tưởng là anh.
"Còn bức ảnh mà Cao Hạ Diệp đưa anh xem tấm ảnh đó là Cao Hạ Diệp đứng ở một góc khuất chụp lại, do góc chụp ảnh nên tấm ảnh cứ nghĩ hai người hôn nhau, nhưng lúc đó là Hạ Phu Nhân bị bụi vào mắt Dương Kỳ chỉ giúp cô ấy thôi ạ
"Còn về vụ máy bay." Phong Thần Vũ vẻ mặt anh nghiêm túc cau mài lại.
"Dạ, vụ máy bay, là do có người cố ý sử dụng bật lửa và điện thoại nên đã xảy ra vụ nổ, nhưng khi tất cả người mất được kiểm tra thân thể và dớt xác lên hết thì hoàn toàn không có Hạ Phu Nhân.
"Về phía nhãn hàng máy bay tôi cũng điều tra kĩ lại thì không hành khách nào tên Hạ Như Ân, điều tra các chuyến sớm hơn thì có một chuyến có tên Hạ Như Ân và Dương Kỳ ạ" Nghe tới đây Phong Thần Vũ anh nhẹ nhõm lòng biết bao nhiêu, nụ cười anh đã trở lại.
Năm năm qua anh sống trong dằn vặc bản thân, nụ cười vốn rất đẹp đã bị mất đi trong năm năm qua, bây giờ đã xuất hiện lại trên môi anh.
"May quá cô ấy vẫn còn.." Phong Thần Vũ nói
"À tôi quên ạ, Hạ Phu Nhân theo tôi được biết thì cô ấy có một đứa con trai tên Andre ạ, lúc sáng tôi có bảo với ngài rồi ạ.
"Tên thật đứa bé là gì.
"Tên thật bọn tôi điều tra không được ã
"Điều tra kĩ lại bệnh viện năm đó và cái thai đã mất cho tôi.
"Vâng ạ." Phong Thần Vũ vốn đnag rất vui nhưng khi biết cô có một cậu con trai trong đầu anh có rất nhiều khuất mắt và ẩn khuất.
"Về dọn chiếc bàn thờ đi." Phong Thần Vũ trong năm năm ngày ngày mong nhớ cô, tưởng cô đã vĩnh viễn rời xa thế giới này, anh vẫn luôn thờ cô trong một căn phòng, căn phòng ấy chỉ anh được vào, bây giờ anh lại cho dẹp nó đi.
"Vâng
"Đứa bé là con của ai, chả phải đứa bé đã rời bỏ thế giới này rồi sao, đứa bé là con của cô ấy và Dương Kỳ à, rối quá" Phong Thần Vũ vò đầu bức tai vì chẳng biết đứa bé là con ai.
****
Sáng hôm sau!
Phong Thiên Di đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, cô từ từ ngồi dậy, đầu cô thì đau như búa bổ, chả nhớ chuyện gì đêm qua.
"Aaaaaaaa" Phong Thiên Di lật nhẹ tấm chăn lên thì lại thấy thân thể mình trần như nhộng, lại có một dòng máu trên chiếc ga giường.
Kế bên cô là một người đàn ông, thân hình sáu múi đnag cởi trần không bận quần áo gì, cô đạp tung anh ta xuống giường, bị tiếng la nên anh ta đã mở mắt.
"Anh, anh là ai." Phong Thiên Di cầm lấy tấm chăn quấn quanh lại thân thể mình.
"Bà chị à, mới sáng sớm không để người ta ngủ thêm một lúc nữa được à, lúc đấy la còn chưa muộn mà.
"Hạ Tử Sâm." Phong Thiên Di đã nhìn rõ được mặt chàng trai đó, cô ôm đầu mà vặn não nhớ lại đêm hôm qua.
****
Đêm hôm qua.
Cả hai đã say khướt, một người dìu một người đi, csr hai vào cùng một căn phòng, Hạ Tử Sâm lại đè cô vào tường, cầm chiếc cằm mảnh mai của cô nói.
"Em có biết, em đánh tôi đau lắm không hả? " Phong Thiên Di bĩu môi nhìn anh, tay cô choàng qua lấy cổ anh.
"Thế thì em xin lỗi, anh đau chỗ nào, em sẽ hôn lại chỗ đó sẽ hết đau nhanh thôi " Phong Thiên Di và Hạ Tử Sâm lúc đó đã say khướt không biết trời trăng mây gió là gì, cả hai như hổ đói nhào vào nhau hôn tới tấp.
"Ưm….ư….chậm lại " Phong Thiên Di rên rỉ tay choàng lấy cổ anh àm cầu xin
*****
Sau khi nhớ lại hết chuyện đêm qua, mặt cô như đỏ bừng.
"Anh, anh đúng là tra nam." Phong Thiên Di quấn chăn kính người, bước xuống giường nhặt quần áo lên chạy nhanh vào nhà vệ sinh
"Rõ ràng là em chủ động hôn tôi mà" Hạ Tử Sâm bị chửi anh chỉ biết lắc đầu cười trừ, anh cũng nhanh chóng mặc đồ vào về nhà trước khi chị hai cầm chổi đánh anh.
Phong Thiên Di rón rén đi ra nhìn xung quanh thì không thấy anh đâu liền thở phào.
Trên bàn lại có một bức thư.
Tử Sâm: Đây là thông tin liên hệ của tôi, em cứ nhắn tin cho tôi, em nhớ kĩ lại đi, em là người chủ động ôm và hôn lấy tôi đó, nhưng không sao em yên tâm có việc gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
"Mẹ kiếp, tên tra nam này " Phong Thiên Di chửi anh còn đá tứ tung.
Hạ Tử Sâm về tới căn penthouse, anh nhẹ nhàng mở cửa nhìn ở phòng khách không thấy Hạ Như Ân liền cười, tự tin vào nhà.
"Đi đâu cả đêm đấy." Hạ Như Ân ngồi đợi anh sẵn ở phòng bếp trên tay cầm một cây roi.
"Tối qua em uống quá trớn nên đã thuê khách sạn ngủ ạ" Hạ Tử Sâm vốn là tổng tài nhưng vẫn sợ chị hai.
"Có gây chuyện gì nữa không đây." Hạ Như Ân không tin tưởng được đứa em trai nãy
"Không, không có ạ" Bị cô hỏi trúng tim đen liền toát cả mồ hôi lạnh, mà lấp bấp nói,
"Không có thì tốt, đừng để chị biết không là em không xong đâu, ăn chơi có tiếng ở Pháp rồi, về đây tu tâm đi, bây giờ có làm ra chuyện gì anh Dương Kỳ của em sẽ không bảo vệ được em như mấy lần ở Pháp đâu.
"Vâng, vâng ạ, em hơi mệt, nên em vào phòng đây.
"Ừm, ăn sáng trước đi rồi nghĩ ngơi, vào phòng thay đồ đi rồi ra.
"Vâng" Hạ Tử Sâm cũng không có cái lá gan cãi lại lời cô nói.