“Chạy lon ta lon ton làm gì để đụng người ta đấy.” Phong Minh Quân trách móc cô.
"Tại tớ không để ý, trả balo cậu này tới đi dựng lều đây. " Nhược Hy Ái Vi trả lại balo cho Phong Minh Quân cô lại lon ton chạy đi ngoa du tiếp.
“Aa” Vừa nói xong, cô nàng phía chạy vướng chân Dương Uyển Nhi, cô té nhào dưới nền cỏ.
"Cậu có sao không " vừa nghe tiếng la quen thuộc, Phong Minh Quân liền chạy lại đỡ cô.
"Đau quá, trầy hết rồi tớ không sao.
“Ở đấy mà còn không sao!” Phong Minh Quân bồng cô lên kiểu công chúa.
“Này này mọi người nhìn đấy thả tớ xuống…” Nhược Hy Ái Vi dãy dụa.
"Im lặng " Phong Minh Quân có chút tức giận vì cô bé này lúc nào cũng hậu đậu.
“Nếu cậu cảm thấy hãm hại người khác là một thú vui của mình, thì tôi làm phiền cậu né xa Nhược Hy Ái Vi ra, và tìm những con mồi khác nhé!” Người vừa nói những câu nói này là Chương Tử Di cô là bạn thân từ thuở bé của Nhược Hy Ái Vi.
Nói xong cô liền đi ngang qua đẩy vai Dương Uyển Nhi cái nhẹ, nhưng cô ta lại giả vờ té mạnh để mọi người chú ý.
"Này con kia thế làm người khác té không hả? " Bạn của Dương Uyển Nhi lên tiếng.
"Con cún té giữa đường thôi, đỡ nó lên là được sao phải sồn lên? " Chương Tử Di dừng chân lại nói lớn không thèm quay đầu lại nhìn cô ta lấy một cái.
Nhược Hy Ái Vi thì hiền nhưng cô bạn thân của cô thì không hiền.
Mọi người đều nhìn và chỉ tay bàn tán Dương Uyển Nhi, cô ta tức giận mà tay vo lại thành hình đấm nắm đập mạnh xuống bãi cỏ
Phong Minh Quân anh bồng cô lại ngọn núi phía xa để cô ngồi xuốnh chiếc ghế đá.
“Cậu có thấy cậu ngang bướng không hả, đi từ từ không được sao vết thương cũ vừa lạnh bây giờ lại thêm vết thương mới” Phong Minh Quân có chút tức giận anh lại quát cô nhưng ánh mắt có phần dịu dàng nuông chiều nhìn cô.
“Tớ tớ xin lỗi, do gấp quá với lại tớ bị gạt chân chứ bộ.” Nhược Hy Ái Vi cúi gầm mặt xuống mà xé da tay.
"Nào không xé da tay, để tôi xử lý vết thương cho cậu.
"Ừm.
Ngay đầu gối bên phải của cô bị thương trầy trụa hết còn chảy máu, khi nảy té phía trước có cục đá nên đầu gối cô đập mạnh vào cục đá ấy.
Phong Minh Quân quỳ gối xuống, mở chiếc balo của mình ra lấy hộp dụng cụ cứu thương.
“Đưa chân đây, tôi coi cho cậu.” Phong Minh Quân giọng nói nhẹ nhàng. " Nhược Hy Ái Vi nghe lời duỗi chân ra cho anh xử lý vết thương.
Nhược Hy Ái Vi cảm thấy ấm áp trong lòng, nhìn bề ngoài anh lạnh lùng trầm tính, không nghĩ anh lại có lúc dịu dàng như thế.
"Con ả chết tiệt, tuổi gì đấu với chị đây dám đụng tới bàn tao à! " Chương Tử Di vừa đi vừa phủi bụi trên tay, vừa ngẩng đầu lên cô đã thấy hai người kia đang thân mật tình cảm chăm sóc nhau.
"Ờ, tớ không thấy gì đâu đấy! " Nhược Hy Ái Vi vừa ngẩng đầu lên thì Chương Tử Di đã xách đít chạy.
"Này …
"Ngồi im để tôi xử lý vết thương cho cậu.
"Ừm…
Một lúc sau, vết thương cũng đã xử lý xong, không có gì nghiêm trọng, anh và cô cùng nhau đi về lại chỗ để dựng lều.
"Cậu ngồi yên trên ghế đá đi, để tôi dựng lều cho.!
"Tớ với Chương Tử Di làm được cậu bề dựng lều của mình đi.
"Im lặng và ngồi yên! " Nói xong Nhược Hy Ái Vi ngồi im thin thít. Phong Minh Quân đi lấy lều để dựng, một mình anh tự làm hết.
"Này, nhóc thối kia có sao không? " Chương Tử Di vừa đi ngoa du về.
"Giật cả mình, tớ không sao nhưng người có sao là cậu ta kia kìa. " Nhược Hy Ái Vi liền hướng tay chỉ về Phong Thần Vũ
“Sao đấy, cậu ta bị gì.”
"Tớ bị thương mà người cọc cằng là cậu ta.
“Cũng phải thôi lo cho vợ tương lai mà.” Chương Tử Di nói xong liền bị Nhược Hy Ái Vi đánh cho vài cái cô bị đánh mà cười như được mùa
“Con kia mới bị tớ xử thay cậu rồi.” Chương Tử Di nói
"Ai?
"Dương Uyển Nhi.
“Hả? Cậu làm gì cậu ta đấy.” Nhược Hy Ái Vi bất ngờ hỏi.
"Làm những gì tớ cần làm " Chương Tử Di liền cười nham hiểm.
“Aaaaaaaaaaaa” Tiếng la thất thanh liền vang trọi lên mọi người đều nghe hướng về tiếng la.
Đó là giọng của Dương Uyển Nhi.
Dương Uyển Nhi liền chạy từ trong lều ra
“A, có rắn có rắn” Dương Uyển Nhi liền chạy về phía Phong Minh Quân.
Dương Uyển Nhi đứng kế bên, cứ kéo lấy tay Phong Minh Quân.
"Tớ tớ sợ, cậu đuổi nó ra khỏi lều giúp tớ được không.?
"Để tôi đuổi nó ra dùm cậu nhé! " Chương Tử Di liền đứng dậy vỗ vai cô ta rồi nói. Chương Tử Di mạnh dạn đi lại phía chiếc lều có rắn.
Nhược Hy Ái Vi lo lắng cho bạn mình, nên cũng từ từ đứng dậy.
“Này cẩn thận không lại té.” Phong Minh Quân hất tay Dương Uyển Nhi ra, anh bỏ con ốc xuống đi lại đỡ lấy tay cô.
"Sao ngứa vậy nhỉ? " Dương Uyển Nhi lại lên cơn ngứa khắp người, cô đứng gãi như một con khỉ mọi người đều hướng ánh mắt về nhìn cô ta!