Tử Yên có đôi chút hoài nghi liền hỏi lại
- mẹ không có thời gian giải thích, Tử Yên con nhất định phải giúp mẹ!
Sau đó mẹ cô liền nói những điều quan trọng với cô. Ánh mắt của cô ấy tràn ngập sự lo lắng, cũng có chút bối rối. Lãnh Quân nhìn thấy, cũng đang muốn biết chuyện gì. Nhưng chưa kịp hỏi, cô ấy đã cúp máy vội vàng chạy ra xe.
Lãnh Quân cũng vậy, chỉ sợ cô ấy có chuyện gì nguy hiểm. Nên anh ấy liền vội mở cửa rồi nhảy vào xe cô.
" anh đi theo tôi làm gì?" Tử Yên cáu gắt hỏi
" chuyện của cô, cũng là chuyện của tôi. Đi mau, không phải cô đang gấp à?"
Tử Yên không muốn tranh cải, cô ấy thắt dây an toàn. Sau đó đạp chân ga rồi phóng xe với tốc độ nhanh nhất có thể mà đi.
Một lúc sau, chiếc xe của cô ngừng lại trước trại giam, Lãnh Quân cũng chả hiểu chuyện gì. Anh ấy cũng hoài nghi, đẩy cửa bước xuống xe cùng cô.
Chỉ thấy cô ấy nói gì đó với cảnh sát canh cửa, sau đó bước vào. Lãnh Quân cũng theo sau. Đi dọc theo hành lang, anh ấy liền hỏi:" mẹ cô bị bắt sao? Có chuyện gì vậy?"
Tử Yên ngừng bước, sau đó liền thở dài. Cô ấy đưa ánh mắt đầy sự bất lực của mình ra nhìn anh rồi đáp:" mẹ tôi, đã chính tay giết chết chồng của bà ấy. Bây giờ, tôi đến đây có ích gì chứ. Anh nói đi Lãnh Quân, tôi giúp được gì đây?"
Ngay cả cô ấy cũng không hiểu, tại sao bản thân lại đến đây. Tại sao bản thân lại không thể giúp được gì.
" cô phải đi gặp mẹ mình, sau đó khuyên ngăn bà ấy. Chỉ cần tòa chưa phán quyết, mẹ cô nhất định còn cơ hội!" Lãnh Quân liền an ủi
Tử Yên nghe vậy cũng bình tĩnh lại, đúng lời của Lãnh Quân rất đúng. Ngay phút này không nên tuyệt vọng, càng không nên buông bỏ.
Sau đó cả hai người được gặp Tô Y Vân. Chỉ thấy bà ấy mặc áo phạm nhân, hai tay bị còng số 8 làm cho cử động khó khăn. Trước mặt bà ấy là Tử Yên và Lãnh Quân.
Tử Yên nhìn thấy dáng vẻ của bà ấy tiều tụy, nhợt nhạt liền lo lắng. Cô nắm lấy đôi bàn tay đang bị chiếc còng số 8 kia ngăn lại rồi hỏi:" mẹ, mẹ không sao chứ? Ở đây người ta có làm khó dễ mẹ không? Sao mẹ lại làm chuyện như vậy chứ?"
" con có thể giúp cô, tìm một luật sư giỏi!" Lãnh Quân cũng góp lời
Trước hàng loạt câu hỏi của Tử Yên, bà ấy đã không trả lời câu nào. Chỉ nói những điều không hề liên quan:" chăm sóc Gia Nhiên giúp tôi, nó chỉ mới có 10 tuổi. Chưa hiểu chuyện, cô là chị lớn, nhất định phải lo cho nó. Tôi ở trên cao nhìn xuống, nếu thấy cô không đối tốt với nó.Tôi nhất định không tha thứ cho cô. Khiến cô phải sống giống như nó!"
Mấy lời lẽ này, thật sự vừa cay độc, vừa ép buộc, cũng vừa sai khiến này, giống như những nhát dao. Từng chút, từng chút khứa vào da thịt của Tử Yên. Gia Nhiên là đứa con gái duy nhất của Tô Y Vân và người chồng sau của bà ấy. Trong mắt của bà ấy, có thể không có Tử Yên. Nhưng Gia Nhiên thì lại là đứa con bà ấy dành trọn tình yêu thương.
Tử Yên nghe thấy, nước mắt lại dâng trào ra. Cô ấy buông tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy tay Y Vân.
Giọng rung rẩy hỏi lại:" Gia Nhiên, quan trọng đến vậy sao? Mẹ gọi con đến đây, cũng chỉ vậy? Mẹ không có lời nào dành cho Tử Yên này thật ư?"
Bà ấy không nói, chỉ dùng ánh mắt thể hiện với cô. Tử Yên bị ánh mắt đó làm tổn thương thêm lần nữa. Cô ấy liền cười nhạt, vừa cười lại không kiềm được nước mắt mà nói:" con nhất định chăm sóc em thật tốt. Mẹ yên tâm "
Tử Yên đứng dậy, Lãnh Quân cũng đứng dậy theo.Tử Yên vừa cầm lấy tay nắm cửa, chưa kịp đẩy ra. Tô Y Vân lại nói tiếp:" Thời Tử Yên, cô có thể đem nó đi đâu cũng được. Nhưng đừng cho nó bước chân vào xã hội đen như cô. Đừng hủy hoại đời nó như cô. Tôi chỉ có một đứa con, xin đừng biến nó trở thành cô!"
Tử Yên nghe thấy mấy lời nói này, liền mở cửa rời đi không nói lời nào. Chỉ để lại mình Tô Y Vân ở đấy.