Dù họ không nói chuyện nhiều như các gia đình khác, cũng chẳng ấm cúng bằng nhà khác. Nhưng trong lòng Tử Yên lại rất hạnh phúc, nói thật chẳng ngoa. Đây là lần đầu cô ấy có một bữa cơm gia đình. Không lũi thủi một góc ăn cơm, hay là những món ngoài siêu thị tiện lợi lót dạ. Một bữa cơm có đủ mọi món.
Nhìn thấy sự hạnh phúc của Tử Yên, sự thả lỏng của Thời Lục. Trong lòng Thời Hiên cũng rất nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn sang Thời Luân, cậu ta năm nay gần 30 tuổi đầu rồi. Vẫn cứ thích ăn chơi, lại chẳng có ý chí cầu tiến. Chuyện gì cũng để đám đàn em theo sau. Nhìn đến chỉ thấy thất vọng. Nhưng ông ấy còn có chuyện quan trọng muốn thông báo. Nên đành gác qua chuyện của Thời Luân
" tuần sau, bố và ông nội. Sẽ có việc cần ra nước ngoài. Mấy việc không có bố ở đây, Thời Lục. Thay bố giải quyết. Tử Yên cũng giúp một tay "
Thời Luân nghe thấy không có tên mình liền vội lên tiếng:" bố, con làm cậu cả Thời Thiên Hành. Sau này cũng sẽ thừa kế bố. Nếu có trông coi Thời Thiên Hành cũng nên để con làm việc này trước chứ!"
Thời Hiên liền lườm Thời Luân, sau đó gác lại đôi đũa đang cầm xuống đĩa.
" Cậu cả, cậu cả nhưng tại sao lại không làm nổi một việc nhỏ ở Thời Thiên? Nếu không phải chuyện gì cũng để Lãnh Quân làm. Vậy thì con có thể ăn ngon, mặc sức đi chơi sao? Nếu không mau chóng sửa đổi, vậy thì đừng hòng ở lại Thời Thiên Hành "
Thời Luân liền câm nín không thể đáp lại. Nói ra mấy lời này cũng làm cho Thời Hiên không còn vui vẻ gì. Ông ấy liền đứng dậy, đẩy ghế rời đi.
Thời Lục lẫn Tử Yên cũng không ở lại, họ liền rời đi ngay sau đó.
Thái độ đó của Thời Hiên làm cho cậu cả Thời Thiên Hành rất ghét. Anh ta thuận mắt, ngứa tay liền quơ hết chén, đĩa trên bàn xuống đất.
" ông già, ông muốn xem tôi làm việc chứ gì. Vậy thì, để tôi làm cho ông coi. Cái thằng đó có gì hơn tôi chứ. Hơn nữa, con của gái điếm từ khi nào lại dám qua mặt tôi. Chi bằng chuyện mới với cũ, tính hết một lượt vậy! "
Anh ta, giận dữ nắm chặt tay lại, nghiến đăng nghiến lợi nói.
Mấy ngày sau, Thời Hạo và Thời Hiên đã đi nước ngoài bàn một số đường dây quan trọng cho Thời Thiên, cũng như để cảnh cáo một số băng nhỏ lẻ nào đó muốn đụng chạm đến họ.
Mấy ngày họ đi, Tử Yên và Thời Lục đều rất bận rộn. Cả Lãnh Quân cũng không kém. Chỉ có mỗi Thời Luân là rảnh rỗi, anh ta suốt ngày vào bar uống rượu. Vào động chơi gái điếm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh ta đang hai tay hai em. Đèn màu ở club, rượu ngon gái đẹp tha hồ tận hưởng.
Phía sau lại nghe mấy đứa lính của mình liên tục nói với nhau
" cậu hai vừa rồi đã làm được một phi vụ lớn, số tiền kiếm về cho Thời Thiên Hành không nhỏ "
" nhìn lại anh Luân, tôi nghĩ sau này lão đại viết di chúc. Chắc cũng là cậu hai làm lão đại đời tiếp theo "
Tên bên cạnh liền gật gù đáp:" chưa kể, cả tiểu thư cũng giỏi giang. Cô ta vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi. Kiếm được chỗ dựa tốt như là cậu Lục, chẳng buồn cho anh Quân. Suốt ngày làm việc vì ai chứ. Cuối cùng cũng để anh ta lãnh công "
Thời Luân nghe thấy hết tất cả, liền quát lớn
" hai đứa bây, bước lại đây!"
Hai tên lính nhiều chuyện, không biết giữ miệng liền lo lắng bước đến trước mặt Thời Luân.
" vừa nãy chúng bây nói, tao nghe hết rồi. Không sao, tao xem như chưa nghe gì. Nhưng mà, bọn bây phải đi làm cho tao một việc!"
Anh ta ngồi trên ghế, ngoắt ngoắt tay ra hiệu cho hai tên đó tiến lại. Sau đó thì thầm vào hai tên đó.
Vừa nghe xong, mặt hai người liền biến sắc. Lo sợ đủ mà liên tục quỳ lạy anh ta
" em xin anh, chuyện này em không làm được "
" đúng vậy, chuyện này làm sao mà bọn em dám!"
Thời Luân không nói không rằng, chỉ cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn. Ghim thẳng vào mặt bàn rồi nói:" không làm cũng được, tặng hai đứa bây món đồ chơi. Tự thưởng cho nhau đi, đứa nào còn sống đến cuối cùng. Đứa đó được giữ lại mạng!"
Hai tên đó liền liên tục quỳ lạy Thời Luân, biết anh ta cái gì cũng dám làm. Nên chỉ có thể chấp nhận được điều kiện của hắn.