Cô ấy lúc này lại đang uống rượu vui vẻ cùng Lãnh Quân và Gia Kỳ. Bọn họ vừa mới uống được một chút lại có người chạy vào nói
" lão đại, Tô Đông đến rồi "
Nụ cười vui vẻ của Lãnh Quân và Gia Kỳ liền biến mất. Chỉ có Thời Tử Yên là vẫn bình thường uống rượu và ăn uống. Cả hai người họ đưa mắt nhìn cô, sau đó cô ấy mới chịu buông đũa xuống rồi nói
" 5 năm rồi ư? Lẹ thật đấy! mà thôi đi, hai người cứ ăn thoái mái. Tôi đi gặp nó một chút "
Cô ấy dứt lời liền đứng lên rồi rời đi, Lãnh Quân không yên tâm liền theo sau, cả Gia Kỳ cũng thế.
Ở nhà chính, Tô Đông đã đợi cô ấy từ lâu. Thời Tử Yên từ đằng xa bước đến, Tô Đông vừa nhìn thấy liền vội vàng chạy đến chỗ của Thời Tử Yên rất nhanh. Lãnh Quân theo sau nhìn thấy, vội vã hướng mũi súng về phía cậu ta.
" chị Tử Yên, em biết sai rồi. Cảm ơn chị ngày đó đã cho em vào tù. Nếu không..."
Lãnh Quân cùng Gia Kỳ đều ngơ ra, cứ tưởng cậu ta định làm hại Thời Tử Yên. Nhưng may mà chỉ là đến ôm chặt lấy cô ấy.
Thời Tử Yên cũng không quá ngạc nhiên, cô ấy thấy thái độ này cũng nghĩ cậu ta đã thay đổi nên nhẹ nhàng hỏi lại.
" cậu ra tù từ lúc nào?"
" vừa mới sáng nay thôi, mẹ em mất rồi. Bây giờ em chỉ còn mỗi chị là người thân thôi. Chị có thể nào, cho em ở lại đây phụ giúp chị được không?"
Thời Tử Yên lại thở dài chẳng đáp, đúng thật là cậu ta rất đáng ghét. Nếu ở lại đây chỉ gây thêm phiền phức.
Nhưng Tô Đông lại ra sức năn nỉ ỉ oi. Làm cho Thời Tử Yên cũng hết cách, cô ấy chỉ hỏi:" có thật muốn làm ở đây không? Ở tù vào thì còn ra được, chứ vào đây rồi thì không bao giờ ra được!"
Tô Đông không suy nghĩ liền gật đầu nói:" có, em đã suy nghĩ kĩ rồi "
Thời Tử Yên quay lưng rời đi, cô ấy nhìn Gia Kỳ rồi nói:" ngày mai em giao lại kho hàng cho nó, chỉ bảo nó một số việc cần làm. Còn lại sau này em chỉ cần trong coi sổ sách, sòng bạc là được "
Gia Kỳ liền đáp:" dạ vâng "
" Tô Đông, nếu kho hàng có chuyện gì. Tôi nhất định tìm cậu đầu tiên, mà không nể tình ai đâu "
Tô Đông liền dạ dạ vâng vâng liên tục. Thời Tử Yên, Lãnh Quân và cả Gia Kỳ đều rời đi.
Bóng lưng của họ khuất xa rồi, thì Tô Đông để lộ ra một nụ cười bí ẩn.
Mấy ngày sau đó, mọi việc ở Thời Thiên Hành đều ổn thỏa. Tất cả đều đã có Gia Kỳ và Tô Đông lo liệu. Gia Kỳ vốn nhiều năm đi theo học hỏi Thời Tử Yên, nên cậu ấy quản lý việc rất giỏi. Mọi người thường đồn đoán là, nếu không có Lãnh Quân thì cậu ấy sẽ là người tiếp theo trông coi Thời Thiên Hành. Còn Tô Đông, những ngày qua cũng đã làm việc khá tốt. Không gây thêm chuyện cho Thời Thiên Hành là được rồi. Còn nói về năng lực, cậu ta vốn thua xa Gia Kỳ.
Mấy ngày nay nhàn rỗi, Thời Tử Yên cũng chán nên thường xuyên cùng Lãnh Quân ra ngoài đi dạo. Những tưởng nó sẽ giống nhiều năm trước kia, thành phố sạch đẹp, cư dân thiện lành. Nhưng bây giờ cái thành phố này, chẳng khác nào một hắc bang thu nhỏ. Đầu đường cuối xóm đều là tệ nạn.
Lãnh Quân đã nhiều lần muốn giúp đỡ kẻ bị bắt nạt. Nhưng mà Thời Tử Yên đã ra tay năng cản
" vốn không phải chuyện của chúng ta, Thời Thiên Hành không liên quan đến mấy bọn chợ này!"
Lãnh Quân liền ngưng lại, không còn có ý muốn giúp đỡ nữa. Đối với Thời Tử Yên, bây giờ rất loạn. Có thể một ngày nào đó, giữa đường lại xả súng thì sao. Hắc bang của cô càng lớn mạnh, thì xã hội ngày càng tệ nạn.
Lãnh Quân nhìn thấy cảnh này rất khó chịu, liền hỏi Thời Tử Yên:" cô ấy thấy mấy cảnh này thế nào? "
Thời Tử Yên lạnh lùng đáp:" bình thường thôi, hắc bang mọc lên như nấm. Xã hội ngày càng nhiều trộm cướp. Người ngay thì ít, kẻ gian thì nhiều. Không phải ai cũng có tấm lòng tốt như anh đâu "
Lãnh Quân vội đáp:" ý tôi không phải như vậy? Ý tôi là cô có muốn ngừng lại ở Thời Thiên Hành. Sau đó, chúng ta sẽ đi thực hiện ước mơ ngày trước không?"
" ước mơ ngày trước?"
Thời Tử Yên còn chẳng có ước mơ, huống chi là nhớ.
" ước mơ ngày trước của chúng ta, là thay đổi thế giới này. Thay đổi thực tại, sẽ không còn trẻ em mồ côi. Sẽ không còn bạo lực gia đình, sẽ không..."
Lãnh Quân còn chưa nói hết Thời Tử Yên đã ra hiệu ngừng lại. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói:" anh bao nhiêu tuổi rồi, anh có biết không. Ước mơ ngày trước của chúng ta thật vô nghĩa. Chúng ta vốn không thể thay đổi thế giới này, mà thế giới này sẽ ép chúng ta thay đổi. Cho dù bây giờ tôi có giải tán Thời Thiên Hành đi chăng nữa. Ở ngoài kia vẫn còn trộm cướp, vẫn còn bạo lực, vẫn còn trẻ em bị bỏ rơi. Chúng ta vốn không thể thay đổi được gì hết "
Đúng, lời của Thời Tử Yên rất đúng. Một người không thể thay đổi mọi thứ, vốn đã định sẵn là như vậy. Thời Tử Yên ngày trước cũng đã từng có ước mơ đó. Nhưng cô ấy cũng đã thay đổi. Lãnh Quân cũng chỉ có thể đáp:" biết đâu, một ngày nào đó. Tôi và cô có thể thay đổi thì sao?"
Thời Tử Yên chỉ im lặng không đáp, cô ấy chỉ thầm nghĩ:" nếu có thể thay đổi, thì làm gì có Thời Tử Yên chứ "
Cô ấy chỉ lạnh lùng nói tiếp:" nếu anh không thể chấp nhận thế giới này. Thì anh có thể rời đi ngay bây giờ. Bởi vì chúng ta vốn đã không còn cùng lí tưởng nữa rồi! Từ nay về sau, hai ta không cần phải gặp lại làm gì "
Lãnh Quân sau đó liền quay lưng rời đi, để mặc Thời Tử Yên một mình ở đấy. Cô ấy cũng chỉ biết tối mặt lại, nhìn về phía bóng lưng của Lãnh Quân đang từ từ rời đi
" tôi biết anh có sự chính nghĩa trong lòng, hi vọng một ngày nào đó anh thực hiện được ước mơ của mình. Thay cho Tử Yên ngày trước! "
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ đi bầu không khí ấy. Thời Tử Yên vừa nhấc máy, liền thay đổi sắc mặt. Sau đó cô ấy vội vã rời đi.