Hôm nay là ngày xuất viện, anh ấy bước lên một chiếc xe hơi bình thường. Cùng Hà Uyên Linh quay về nhà của cô ấy. Hai người họ vừa đến trước cửa. Thì bố của cô ấy đã đứng đợi sẵn. Vừa nhìn thấy bố, Hà Uyên Linh liền lao vào vòng tay của ông ấy.
" con nhớ bố quá, mấy ngày qua bố đi công tác. Làm con nhớ bố lắm!"
Ông ấy chỉ cười nhẹ, sau đó bước đến chỗ Vương Thừa Kiệt. Anh ấy có chút đề phòng, cũng không biết người này là ai.
Nhưng ngay giây sau, Hà Hoàng Thanh đã bước đến ôm anh ấy. Ông ấy còn vui vẻ nói
" chào mừng con đã quay lại!"
Vương Thừa Kiệt nhớ lại lời Hà Uyên Linh nói, anh làm nội gián giúp ông ấy. Chào mừng quay lại, có nghĩa là quay lại thân phận thật của anh ấy.
Vương Thừa Kiệt chỉ biết cười rồi nói:" cảm ơn,... sếp?"
Hai bố con nhà họ liền cười, sau đó Hà Uyên Linh nhìn anh rồi nói:" trước giờ anh đều gọi bố em là bố. Chúng ta cũng sắp thành người một nhà rồi, anh không cần phải ngại làm gì!"
Nói xong, cô ấy liền kéo tay của Vương Thừa Kiệt vào trong. Chuyện anh bị mất trí nhớ, cô ấy cũng đã nói rõ với bố của mình. Hà Hoàng Thanh cũng chỉ có thể tiếc nuối. Nếu như anh ấy nhớ rõ mọi chuyện, thì việc điều tra ra Drank sẽ dễ dàng hơn. Đến bây giờ cái tên Drank đó vẫn là một thế lực bí ẩn chưa bao giờ lộ diện.
Ngồi nói chuyện với nhau một lúc, Vương Thừa Kiệt cũng cảm nhận được. Bản thân rất thân thiết với bọn họ. Anh ấy cũng đã dẹp đi đề phòng, thoải mái hơn một chút rồi.
" thời gian này, tốt nhất đừng để Kiệt ra ngoài. Nếu bị bọn chúng phát hiện thì lại phiền phức, bố sẽ cử một vài người đến bảo vệ khu này. Nhiệm vụ của con, chính là làm sao cho Kiệt thoải mái nhất là được!"
" vâng!"
Ông ấy dứt lời liền rời đi, Vương Thừa Kiệt chỉ nhìn theo bóng lưng ấy. Anh ấy lại cảm thấy quen quen, nhưng lại lạ lạ thứ gì đó. Chưa kịp suy nghĩ gì, thì Hà Uyên Linh đã ngồi gần anh hơn. Sau đó dịu dàng nói:" anh nhất định phải nghe lời bố, đợi đến khi nào anh thật sự đã nhớ ra gì đó. Thì phải nói ngay với em đó. Em sẽ vượt qua cùng anh "
Cô ấy dựa đầu vào vai anh, Vương Thừa Kiệt chỉ có thể dịu dàng đáp lại:" anh biết rồi!"
Khác với vẻ bề ngoài đó, Hà Uyên Linh cũng ý muốn riêng. Cô ấy thật sự không muốn anh nhớ lại thứ gì hết. Mặc dù người đang ở cạnh bên, nhưng cô cứ có cảm giác anh ấy không hướng về bản thân
" anh Kiệt à, anh đừng nên nhớ lại thì tốt hơn. Chuyện giữa anh và Thời Tử Yên vốn đã không còn tồn tại rồi. Anh đến với cô ta vì nhiệm vụ, và lúc đó anh là Lãnh Quân. Bây giờ anh là Vương Thừa Kiệt, anh là của em. Sau này cũng vậy, anh sẽ làm chồng của em. Em sẽ không để mất anh lần nào nữa đâu!"
Thời gian cứ thế trôi qua cũng được 6 tháng kể từ ngày Lãnh Quân mất. Thời Tử Yên không quan tâm gì đến Thời Thiên Hành. Cô ấy bây giờ rất buông thả. Không ăn chơi thì cũng là cờ bạc, không cờ bạc thì cũng là làm tình. Thú vui cũng chỉ có vậy. Bình thường thì cô ấy sẽ đến kiểm tra doanh thu. Nhưng đã gần 5 tháng, sổ cứ chất đầy ra đấy. Cả nhìn cô ấy cũng chả thèm.
Hôm nay cũng như mọi ngày, buổi sáng Thời Tử Yên đã dậy từ rất sớm. Cô ấy theo thường lệ đều sẽ đi xung quanh Thời Thiên Hành kiểm tra. Hôm nay lúc đi dạo buổi sáng. Cô ấy lại gặp mặt Gia Kỳ. Cậu ấy đã đứng đó đợi cô sẵn từ trước.
Vừa nhìn thấy Thời Tử Yên, cậu ấy liền vội bước đến. Điều đầu tiên lúc nào cũng sẽ là hỏi thăm cô ấy. Hai người họ vừa đi xung quanh hành lang, lại vừa nói chuyện với nhau. Làm cho tâm trạng của Thời Tử Yên cũng có chút khởi sắc hơn rồi.
Dạo gần đây, thế lực của Thời Tử Yên đã giảm mạnh. Cuộc thanh trừng ngầm ở chính phủ cũng đã diễn ra. Dẫn đầu chính là Hà Hoàng Thanh, thanh tra cấp cao của cục cảnh sát toàn quốc. Trên dưới đều đang diễn ra cuộc thanh trừng. Những tay trong mà các bang lớn nhỏ khác cài cắm đều đã bị diệt. Thời Tử Yên cũng không ngoại lệ.
Cũng trong thời gian qua, Vương Thừa Kiệt cũng đã tập làm quen mọi thứ khi quay về cuộc sống thường ngày. Anh ấy được Hà Hoàng Thanh hướng dẫn lại từng chút một. Với chỉ số IQ cao, nên anh ấy cũng rất nhanh tiếp thu. Ngoài ra, hiện tại vợ sắp cưới của anh ấy Hà Uyên Linh và anh đang rất hạnh phúc bên nhau.
Thời Tử Yên thì vẫn như cũ, nhưng dạo gần đây đã chịu ra mặt giải quyết một số chuyện. Nhưng trên dưới lớn nhỏ bây giờ đa phần do Tô Đông quản. Trừ khi là việc quá lớn, nên Thời Tử Yên phải ra mặt. Cô ấy cũng rất nhàn rỗi, dạo phố, đánh bài, chơi đùa cùng những người khác. Trong mắt cả bọn giang hồ hắc bang bây giờ, cô ấy chẳng còn được oai phong như trước.
Hôm nay là ngày họp giữa các bang lại với nhau. Ngày trước thì có tứ đại bang, nhưng sau sự việc Thời Tử Yên chiếm lấy phía nam xác nhập với phía đông của Thời Thiên Hành. Xây dựng mộ đế chế vững chắc.Thì tính đến nay, chỉ còn lại nhị đại bang. Gồm có Thời Thiên Hành và Tân Trung Thiên ngay hàng ngang vị. Cả hai bang chủ đều là người trẻ tuổi, vậy mà thời gian ngắn lại có thể làm nên chuyện lớn.
Buổi họp hôm nay, nói thẳng ra cũng chỉ là ra uy với các bang nhỏ khác. Sảnh lớn là có tận 2 chiếc ghế ngang hàng ngang vị. Bên dưới lại còn có các ghế nhỏ khác. Quang Tuấn đã ngồi vào ghế sẵn, ung dung chờ đợi người kia đến. Mấy người ở dưới cũng đang nôn nóng vào họp. Không biết hôm nay, nữ chủ lừng danh có xuất hiện không nhỉ. Hay là sau khi người tình mất, cô ta cũng ăn chơi trác táng, cả sự nghiệp cũng chẳng màng.
Cô ấy lúc này, lại đang nằm trên giường nghỉ ngơi một chút. Mấy ngày có một số chuyện. Khiến cô ấy phải động tay động chân quá nhiều. Nên hôm nay phải nằm trên giường nghỉ ngơi lấy sức.
Chưa kịp thoải mái lâu hơn, tiếng chuông điện thoại của cô ấy lại vang lên. Thời Tử Yên mở mắt giữa sự thoải mái, cô ấy nhìn vào điện thoại. Nhìn thấy là Gia Kỳ gọi. Cô liền nhấc máy
- chị Tử Yên, em và anh Đông đi trên cùng một con đường. Nhưng anh ấy đi trước em đến chỗ họp, vậy mà mới có ít phút. Anh ấy đã không thấy đâu. Em sợ,...
Cô ấy liền nhăn mặt lại, thở dài rồi hỏi:" em đang ở đâu?"
Gia Kỳ liền vội đọc địa chỉ ra, cô ấy cũng đứng dậy. Thay đồ, rồi nhanh chóng phóng xe đến chỗ đón.
Ở một bên khác, Vương Thừa Kiệt và Hà Uyên Linh đang ở tiệm thử đồ cưới. Chỉ còn ngày nữa thôi, hai người họ sẽ chính thức kết hôn rồi. Nên mới phải đi kiểm tra lại mọi thứ một lần cuối.
Vương Thừa Kiệt mặc lấy một bộ vest, trong đầy điển trai. Anh ấy đang đợi vợ tương lai bước ra từ phòng thay đồ.
Nhìn ngắm ngoài cửa một chút, lại nhìn thấy một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn chạy qua. Phút chốc, anh lại nhớ được điều gì đó.
Hà Hoàng Thanh đã từng nói với anh
- Thời Tử Yên, rất thích dòng xe này. Hơn nữa, chiếc xe phiên bản giới hạn này. Hơn nữa ở đất nước này, cũng chỉ có 3 chiếc. Nếu như con thấy nó ở đâu. Thì đừng bỏ qua!
Nghĩ như vậy, Vương Thừa Kiệt vội vàng lấy xe đuổi theo. Đến khi Hà Uyên Linh bước ra với chiếc váy cưới lộng lẫy lại chẳng thấy anh đâu.
Chiếc xe của Thời Tử Yên cứ thế phóng rất nhanh trên đường. Còn xe của Vương Thừa Kiệt cũng theo sau.
Chiếc xe của hai người họ, cứ thế tiến vào đường cao tốc, rồi đến một đoạn đường lớn khác.
Nhìn thấy đám người đang tụ tập lại có chuyện gì đó. Anh ấy cũng ngồi trên xe quan sát một chút, không nên manh động.
Thời Tử Yên bước xuống xe, thần thái vẫn rất khi chất. Gương mặt lạnh lùng, cô ấy bước đến chỗ Gia Kỳ rồi nói:" mất giấu ở đâu?"
Gia Kỳ liền kể lại mọi chuyện cho Thời Tử Yên nghe. Sắc mặt của cô ấy liền thay đổi. Chân mày liền cau lại. Chưa kịp để cô ấy mở miệng ra nói thêm gì.
Từ phía sau, họng súng đã chĩa vào lưng của bản thân. Một đám người liền nhanh chóng xuất hiện phía sau bao vây lấy họ.
Là Tô Đông dẫn người đến bắt sống Thời Tử Yên, là muốn đem cô đến chỗ của Quang Tuấn hành quyết như năm xưa.
Thấy thế sự thế này, đám người đi theo Gia Kỳ cũng quay lưng tạo phản. Cậu ta cũng ngơ ngác ra đấy, không ngờ chuyện này đến sớm như vậy. Còn Thời Tử Yên lại bình tĩnh, nở một nụ cười bí ẩn trên môi.
Thấy thái độ đó của Thời Tử Yên, Tô Đông càng đưa họng súng gần hơn vào người cô. Cậu ta còn tự tin nói:" ngày trước, mày làm như vậy với Lâm Trung Thiên. Thì ngày nay phải trả, đấy chính là nghiệp mà mày tạo ra!"
Cô ấy vẫn bình thản, hút một điếu thuốc. Quay người lại, tiến từng bước gần vào họng súng của cậu ta. Cô tiến một bước, cậu lại lùi một bước. Hai mắt nhìn nhau, Thời Tử Yên chỉ có thể bật cười
" lệnh chính là áp giải tao đến chỗ bọn họ, mày dám manh động sao?"
Tô Đông lại đáp:" tao biết chứ, mày sẽ không sao. Nhưng Gia Kỳ thì tao không chắc "
Nụ cười đắc ý của Tô Đông liền tắt khi Thời Tử Yên nói:" cũng chỉ là lính, mất tên thì còn có tên khác cơ mà. Tao làm được như vậy, thì Quang Tuấn cũng sẽ như vậy nhỉ!"
Tô Đông liền nổi cáu, cậu ta chỉ mũi súng lên trời rồi bóp còi hù Thời Tử Yên. Nhưng cô ấy vẫn lạnh tanh, bình tĩnh đến lạ
Vương Thừa Kiệt ngồi trên xe nhìn thấy chuyện này sắp không ổn. Anh ấy liền lấy điện thoại liên lạc với Hà Hoàng Thanh. Ông ấy cũng lệnh cho anh ở yên trên xe. Dù rất muốn đến đó, bắt lấy cả bọn. Nhưng đó là lệnh, Vương Thừa Kiệt không thể cải lại. Chỉ có thể ở trên xe quan sát bọn họ.
Đám người đó không đợi được nữa, nhanh chóng nhào đến chỗ Thời Tử Yên. Gia Kỳ nhanh chóng phá tan đám đông đó. Một mình cậu ấy phải chống lại nhiều người. Tay chân đấm đá liên tục bảo vệ Thời Tử Yên. Cô ấy lại cố gắng né đi, mới hôm qua cô ấy vừa mới bị thương rất nặng. Hôm nay lại xảy ra chuyện này, nếu cử động mạnh lại đụng đến vết thương. Hết cách, cũng chỉ có thể né đi.
Gia Kỳ thấy vậy cũng biết cô ấy không thể một mình chóng lại cả bọn. Cậu ấy nhanh chóng phá tan vòng vây bên chỗ mình. Vội vàng chạy đến, tung cước vào mấy tên đang bao vây Thời Tử Yên.
Vừa lúc nãy khi vừa phá vòng vây cậu đã có thể chạy, nhưng không. Gia Kỳ đã chạy đến cứu Thời Tử Yên. Cô ấy tức giận liền quát:" tại sao lại không chạy, em có biết ở đây có bao nhiêu người không hả? Một mình em đánh lại sao?"
" chị Tử Yên, cả đời này em đi theo chị. Nhất định sẽ bảo vệ chị quay về Thời Thiên Hành. Quay về ngai vàng của chị!"
Lời nói đó đã làm thức tỉnh cô ấy, phút chốc lại bùng phát. Cô ấy liền rút súng ra, giúp Gia Kỳ và mình thoát khỏi vòng vây.
Thời Tử Yên nắm lấy tay Gia Kỳ lôi cậu ấy lên xe.
" đùng "
Tô Đông cũng mau chóng rút súng ra, bắt đại một phát về phía hai người họ. Thời Tử Yên cũng gấp rút đạp chân ga chạy đi nhanh nhất có thể.
Chiếc xe của họ đã đi được một đoạn, ngay bây giờ đây. Họ cũng đã nằm vào khu vực an toàn, phía sau cũng không ai đuổi theo cả. Thời Tử Yên vừa thở phào, thì lại nghe Gia Kỳ hỏi.
" chị Tử Yên, chị có tin vào số mệnh không? "
Nghe thấy mấy lời này, cô ấy liền nhìn về phía cậu ấy. Từ phía bụng của cậu ấy đã chảy ra rất nhiều máu. Hai tay cậu ấy ôm chặt lấy vết thương. Cô ấy thấy vậy liền đạp thắng lại.
Nhìn cậu ấy một cách lo lắng.
" là Tô Đông làm sao? Bây giờ giờ chị đưa em vào viện!"
Cô ấy đang định cho xe di chuyển, Gia Kỳ đã dùng một tay đầy máu ngăn lại. Cậu ấy yếu ớt lắc đầu.
Thời Tử Yên bất lực nói:" sao em lại ngốc vậy? Tại sao phải liều mạng vì người không đáng chứ!"
" là vì em không muốn chị chết! Hôm qua, chị giấu em.Chị không muốn cho em biết, là vì sợ em lo lắng. Một thân đầy máu quay về nhà. Là chị lén đi cứu anh ta, chị không màn đến mạng của bản thân. Em đã thề với lòng, em nhất định sẽ bảo vệ chị. Hôm nay em làm được rồi, chị Tử Yên. Em làm được rồi!"
Cậu ấy mỉm cười nói một cách mản nguyện. Lời nói này đã chạm đến trái tim nguội lạnh của Thời Tử Yên. Cảm xúc của cô ấy lại dâng trào, đôi mắt lại long lanh như muốn rơi nước mắt.
" ngày chị cứu em, em đã rất cảm kích. Thề rằng đời này, sẽ vì chị vào sinh ra tử. Em cũng đem yêu chị, muốn bảo vệ cả đời... Nhưng mà người chị yêu, lại là Lãnh Quân. Chị yêu anh ta, đến mức không còn là chính mình.Không ngại âm thầm biến thành quân cờ của anh ta, không ngại bảo vệ người phụ nữa của anh ta. Thậm chí cả bản thân mình, chị cũng không màng chỉ vì anh ta. Em cũng vậy, em yêu chị đến mức không cần bản thân!"
Thời Tử Yên không kiềm được nước mắt, cô ấy không muốn nghe mấy lời này liền nói:"đừng nói nữa, chị đưa em vào viện. Chúng ta tiếp tục đồng hành. Nhất định là vậy mà!"
Cậu ấy tiếp tục nói:" nếu có kiếp sau, em có thể cưới chị không?"
Thời Tử Yên im lặng không đáp, Gia Kỳ nhìn vào ánh mắt đó của cô. Cũng chỉ cười nhạt nói tiếp
" Em rất muốn được nắm chị, đi hết cuộc đời mình. Em cũng làm được rồi. Giây phút cuối đời, em được ở chị. Giá như, em gặp chị sớm hơn thì hay biết mấy. Kiếp này ngắn ngủi, hi vọng sẽ có một ngày nào đó. Ở kiếp sau, chúng ta sẽ gặp lại"
Cậu ấy trút lấy hơi thở cuối cùng, nói hết tấm chân tình với Thời Tử Yên. Cô ấy cũng đứng hình ngây ra đấy. Đó đã là người thứ mấy vì cô mà mất rồi.Trước giờ cô vẫn luôn xem Gia Kỳ là em của mình. Nhưng những người ở bên cạnh cô, điều không có kết cục tốt.
Thời Tử Yên liền bật khóc một cách lạnh lẽo, hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống. Tim lại đau đến thắt nghẹn. Nhưng lại không thể gào thét lên. Chỉ đơn giản là đau, nhưng không phải gào thét. Chắc là cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện này rồi.
Thời Tử Yên đưa mặt lại gần Gia Kỳ, tráng của hai người chạm vào nhau. Cô ấy chỉ đáp lại cậu ấy
" hi vọng, có thể gặp lại!"