Cậu ta thái độ lo lắng bồn chồn, cứ đi vòng quanh chỗ của mình mà không thể ngồi yên được. Thời Tử Yên thấy ngạc nhiên liền cất tiếng hỏi lớn
" ở nhà có chuyện gì, mà em đến đây vậy?"
Tô Đông vừa nhìn thấy Thời Tử Yên liền vội vã chạy lại chỗ cô. Anh ta hốt hoảng liên tục nói
" chị phải cứu em, chỉ có chị mới cứu được em thôi "
Thời Tử Yên đẩy đôi tay của Tô Đông đang nắm tay mình ra. Cô ấy lạnh lùng tiến về ghế mà ngồi xuống. Tô Đông thấy vậy cũng chạy theo rồi nói
" chị, chuyện này chị phải cứu em. Chỉ có chị mới giúp được em thôi "
Thời Tử Yên đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta từ trên xuống dưới. Sau đó đáp
" chuyện gì? "
Cậu ta vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện
" lần trước, vì mẹ bệnh nặng nên em mới đi đánh bạc để kiếm tiền. Không ngờ, lại bị bọn nó lừa hết cả chì lẫn chài. Em tức quá, nên mới kêu bọn nó trả lại. Không ngờ trong lúc xô xác, em có lỡ tay đâm thằng kia. Bây giờ chị phải giúp em, bọn nó đang truy sát em "
Thời Tử Yên nghe thôi cũng thấy mệt, cậu ta gây họa lại kiếm cô. Đúng là thói hư lâu năm không thể bỏ.
Lãnh Quân thấy thái độ của Thời Tử Yên cũng biết cô ấy quán chán nản. Nên đã mở lời giúp đỡ
" là bọn nào?"
" là bọn Tây Bắc, bọn nó giang hồ lắm. Chị Tử Yên, bây giờ chị có cả một cái hắc bang lớn thế này. Không lẽ không cứu được một mạng sao? "
Cậu ta liên tục năn nỉ Thời Tử Yên giúp đỡ, nhưng cô ấy từ đầu không muốn quan tâm đến. Còn bình tĩnh ngồi uống cà phê để cho tỉnh táo.
Thấy thái độ của cô ấy như vậy, Tô Đông liền nhắc đến chuyện ân tình xưa. Cậu ta liên tục kể lể, khiến cô ấy phải giúp mình.
" từ lúc mẹ chị bỏ rơi chị trước cửa nhà, là ai đã nuôi chị trưởng thành hả Tử Yên. Bố tôi không cưu mang chị, thì giờ chị đứng ở đây được sao?".
Thời Tử Yên nghe thấy liền bỏ ly cà phê nóng trên tay xuống bàn. Cô ấy đứng lên, tiến lại chỗ Tô Đông mà nói
" ân nghĩa, trả cũng trả rồi. Người giúp tôi là Tô Vương. Còn cậu, nếu không nghĩ cậu là cháu đích tôn họ Tô, là con của cậu. Tôi sẽ không bao giờ giúp.Nhưng cậu lại cứ lấy cớ đó ép buộc tôi. Tô Đông, 7 năm trước nếu không phải nghĩ đến tình nghĩa. Thì cậu có thoát khỏi Thời Thiên Hành không? Nếu không phải nghĩ đến tình nghĩa, tôi sẽ chu cấp cho nhà các người sao. Bố cậu mất từ 2 năm trước rồi, tôi cũng đứng ra lo hậu sự. Cậu thì sao, cứ lấy cái cớ đó uy hiếp tôi? Bản thân siêng ăn nhát làm, suốt ngày rượu chè rồi cờ bạc. Làm ăn thua lỗ lại chìa tay ra xin tiền mẹ. Bà ấy ngã bệnh cậu có lo ngày nào đâu, mà nhắc đến kiếm tiền chữa bệnh. Cũng là tôi cử người quan sát nhà cậu, nên mới biết ít chuyện. Tô Đông, nếu không phải nể tình người của tôi nói giúp cậu một tiếng. Cậu còn đứng ở đây được sao? Đừng nói là ân nghĩa tôi phải trả. Mà cả nhà các người đều nợ ngược lại tôi!"
Cô ấy nói ra mấy lời này, cũng là thức tỉnh cậu ta. Bao nhiêu năm qua dù là Tử Yên, hay Thời Tử Yên cô ấy cũng chưa bao giờ quên nghĩ đến họ. Dù họ đã từng đối xử với cô như thế nào, thì cô cũng mặc kệ. Nhưng Tô Đông chỉ biết lấy cớ năm xưa mà ép buộc Thời Tử Yên giúp mình từ lần này đến lần khác.
Tô Đông cũng biết, chuyện này không thể ép buộc được Thời Tử Yên. Cậu ta liền đổi thái độ, từ ép buộc chuyển sang van xin. Cậu ta vừa khóc vừa kể khổ.Thời Tử Yên chủ cảm thấy kinh tởm, khinh thường cái con người này.
" chị Tử Yên, em biết sai rồi. Chị giúp em đi, nếu mà em bị bắt thì mẹ em ai sẽ lo đấy!"
Thời Tử Yên im lặng chẳng muốn nói gì với con người này. Lãnh Quân thấy vậy liền hiểu ý của cô. Anh ấy hỏi Tô Đông
" cậu chỉ cần được sống có đúng chứ?"
Tô Đông hối hả gật đầu liên tục mà không nghĩ gì.
Lãnh Quân nhìn thấy, sau đó lấy điện thoại, đi ra ngoài gọi cho ai đó.Tô Đông còn đang mừng thầm sẽ có người giúp đỡ. Đến khi Lãnh Quân quay lại, nụ cười trên gương mặt của Tô Đông liền tắt đi.
Anh ấy quay lại cùng cảnh sát. Cảnh sát bước đến chỗ của Tô Đông, còng tay anh ta lại. Bản thân chưa hiểu chuyện gì đã bị giải đi. Cậu ta liên tục gào lên gọi tên của Thời Tử Yên.