• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nàng tỉnh rồi !”

Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, thì Vương đột nhiên mỉm cưới nói với nàng. Tự nhiên bị Vương gọi như vậy, làm nàng khá bối rối, nhớ tới chuyện đó, nàng liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt ửng đỏ, lí nhí đáp lại:

“Ừm....”

Vương đang định nói gì đó, nhưng Hoa Diễm Liên đột ngột lên tiếng:

“Cảm ơn ngươi đã cứu ta! Ngươi cũng không cần áy náy làm gì, coi như việc này chưa xảy ra là được!!!”

“Có mỹ nhân như này thì chỉ có mấy thằng ngốc mới bỏ nàng!!!”

Vừa nói hắn vừa ôn nhu lấy tay vuốt ve mặt nàng, nàng nghe hắn nói vậy thì trái tim không khỏi nhảy lên rất nhanh, một cỗ cảm giác ngọt ngào đánh vào toàn thân tâm, nàng rõ ràng đã xiêu lòng trước lời hắn nói nhưng ngoài mặt lại tỏ ra lạnh lùng nói:

“Ai biết lời nói của ngươi là thật hay không, lỡ sau này ngươi bỏ rơi ta thì sao?”

Vương nghe nàng nói vậy thì hắn trịnh trọng nói:

“Nàng không tin ta sao? Vậy để ta thề...”

Hắn còn chưa kịp nói hết thì Diễm Liên đã lấy tay che miệng hắn lại, nàng mở miệng nói:

“ Ngươi không cần phải thề!!!”

“Ừm…”

Hắn nhẹ gật đầu.

“Mà ngươi tên là gì?”

Giọng nói đầy mị hoặc với giọng điệu trách cứ như thâm cung oán phụ vang lên, đầy vẽ xiêu lòng.

Vương nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Diễm Liên để nàng ngả vào lồng ngực mình, động tác nhẹ nhàng khiến nàng không chút phản kháng, mà muốn cũng không được vì giờ nàng làm gì còn chiến khí. Rồi hắn nhẹ giọng nói:

“Ta tên là Vô...à không...là Nguyệt Vương!!!”.

Vuốt nhẹ bờ lừng mềm mại nhỏ nhắn của nữ nhân trong lòng mình hắn nhẹ nói:

“Tôi có thể cho em thời gian tiếp nhận tình cảm của tôi đối với em, bao lâu cũng được… Vì em là của tôi!” ( Ngôn tình vl )

“Nhưng ta chỉ sợ thời gian của ta ở cạnh ngươi không được nhiều đâu!!!”

Vương không biết rằng, cấm kĩ không chỉ khiến cho toàn bộ tu vi của nàng biến mất, mà ngay cả thọ nguyên cũng giảm, hiện tại thọ nguyên của nàng chỉ còn tầm 5 tháng.

“Hồn Tháp! Nàng bị gì vậy?” Vương nhẹ hỏi Hồn Tháp.

“Phản phệ của cấm kĩ!”

“Cấm kĩ?” Vương ngạc nhiên.

“Giải thích cho ngươi sau!!! Hiện tại có cách để nàng tu luyện lại được, nhưng trong vòng 5 tháng không đột phá đến Chiến Giả thì thọ nguyên sẽ hết!!!”

Thường nhân chỉ có thọ nguyên 100 năm, võ giã cấp Chiến Giả thì có thọ nguyên 200 năm, Chiến Sư 300 năm, Chiến Linh 400 năm,...

“Cách gì?”

“Song tu, bằng công pháp Long Phượng Hợp Hoan Quyết!”

Từ không gian tầng 0 của Cửu Tâng Vạn Thư Tháp, Vương lấy ra Long Phượng Hợp Hoan Quyết.

Long Phượng Hợp Hoan Quyết là công pháp song tu, chỉ có ngu mới không học, nếu như lúc trước hắn chỉ có mình đơn gối chiếc, thì hắn sẽ không để ý tới, nhưng hiện tại hắn đã có tuyệt đại mỹ nhân. Hắn liền không ngần ngại mà học lấy. Một luồn tiên quang bắn thẳng vào óc hắn, bất chợt công pháp song tu đã có trong đầu hắn.

Ở phía bên kia Hoa Diễm Liên không biết cuộc đối thoại của hắn cùng hồn tháp,thấy khuôn mặt hắn rạng rỡ khiến nàng tò mò:

“Có chuyện gì mà ngươi vui vậy?”

“Ta có cách nàng có thể tu luyện lại!”

“Ng…ngươi có cách sao? Cách gì vậy”

Như không tin vào tai mình Hoa Diễm Liên che miêng kinh ngạc thốt lên. Vương ghé vào tai nàng, nhẹ nhàng nói:

“Song tu!!!”

“Bại hoại!” Hoa Diễm Liên đỏ mặt mắng.

Hô hấp của Vương bắt đầu dồn dập, hắn cũng chẳng khách khí, giơ tay nâng cằm của nàng lên rồi cúi đầu xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

“Chúng ta bắt đầu song tu đi!” Vương mở miệng nói.

...

“Không bằng nàng thử hấp thụ chiến khí xem có tu luyện lại được không?”

Hoa Diễm Liên Liên nghe hắn nói vậy thì vận dụng công pháp bắt đầu hấp thu linh khí còn hắn thì hộ pháp cho nàng. Nửa canh giờ trôi qua thì nàng mở mắt, trên mặt nàng hiện lên vẻ kích động và vui mừng. Nàng ôm chầm lấy Vương, kích động nói:

“Thiếp tu luyện được, thiếp có thể tu luyện rồi!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK