Hồng gia.
Một thiếu nữ đường cong uyển chuyển mê người, tuổi chừng mười ba mười bốn, gương mặt xinh đẹp như ánh trăng, khí tức thanh xuân tràn đầy, lông mi thon dài rủ xuống, ánh mắt to ngận nước. Một thân váy dài màu vàng nhạt, bên hông buộc một dây lụa màu đỏ làm đẹp, lại phác thảo hoàn toàn vóc người thướt tha của nàng. Khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền, mái tóc đen dài thẳng như thác nước xõa lên vai đang ngồi xếp bằng. Chiến khí trong thiên địa không ngừng tụ về phía thiếu nữ.
Phía bên cạnh, một mỹ phụ tuổi chừng ba mươi, đôi mi thanh tú, mắt phượng, má ngọc môi anh đào, dáng người bốc lửa, phong vẫn vẫn còn. Ánh mắt cưng chiều nhìn thiếu nữ kia, một lúc sau, môi hơi hé mở nói:
“Kim nhi!!! Rốt cục con cũng đột phá đến tam tinh Chiến Giả! Chỉ tiếc là lần trước ta không mua được Xích Tâm Hỏa, nếu không thì lần tỷ thí này cũng có chút quân bài tẩy!!!”
“Mẫu thân, con biết rồi, dù không có Xích Tâm Hỏa, tiến vào top năm không phải là vấn đề!”
Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng cười nói, bộ dáng mang theo ba phần thanh thuần, ba phần đáng yêu, ba phần phong tình, một phần yêu mị.
“Đừng chủ quan! Lần này Nguyệt gia cùng Liễu gia đều có những kẻ rất khó đối phó! Mong là con không đụng bọn chúng quá sớm!!!”
“Con sẽ hết sức chú ý!!!”
Hồng Thiên Kim cười nhẹ.
...
Lôi gia.
Trong một căn phòng, trong đó có mấy đạo thân ảnh.
“Dương nhi, con cần phải chú ý một chút, lúc này không nghĩ tới gia tộc khác cũng xuất hiện nhiều thiên tài vậy!!!”
Nam tử mặc áo bào xanh nói nhỏ.
“Phụ thân, con sẽ dùng toàn lực, sẽ không để Lôi gia mất mặt!!!”
Thiếu niên tuổi chừng mười bốn, ánh mắt mang theo vẻ tự tin.
“Lôi Dương! Đừng chủ quan, con là hy vọng của Lôi gia ta! Chỉ cần cố gắng vào top 10 là được rồi!!!”
Gia chủ Lôi gia - Lôi Địch lên tiếng, hắn không có con. Thế hệ trẻ Lôi gia lần này cũng không mạnh. Toàn bộ hy vọng đổ lên nhi tử của Tam trưởng lão Lôi Cát là Lôi Dương. Nên sau này đến 99 phần trăm, Lôi Dương sẽ là gia chủ của Lôi gia.
“Gia chủ! Con biết rồi!!!”
...
Đêm đến, khi mọi người trong Thanh Thủy trấn đã ngủ say. Vương lúc này lại lén ra ngoài, với tu vi của hắn hiện tại, hoàn toàn có thể rời khỏi Nguyệt gia mà không bị hai thủ vệ gác cổng phát hiện.
Tìm một bãi đất trống, Vương ngồi xuống xếp bằng. Từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra Phá Khí Đan.
Phá Khí Đan - nhất phẩm trung cấp đan dược. Trong lúc đột phá Chiến Giả phục dụng liền tăng khả năng đột phá Chiến Giả lên đến 80 phần trăm.
Tu vi thứ hai của hắn đã đạt đến Chiến Khí 9 đoạn đỉnh phong. Hắn đã rất muốn đột phá lên Chiến Giả nhưng yêu cầu của Vô Ảnh Chiến Pháp là phải tu luyện vào ban đêm nên giờ hắn mới có cơ hội.
Hắn một lần nữa điều chỉnh tốt trạng thái, rồi ném Phá Khí Đan vào trong miệng. Cùng lúc đó vận chuyển Vô Ảnh Chiến Pháp.
Hắn bắt đầu tiến hành hấp thụ linh khí. Dưới sự điều hành của công pháp, chiến khí trong đan điền đang xoay tròn, kinh mạch cũng đang vận chuyển, đồng thời các mao mạch cũng mở rộng để hấp thụ chiến khí. Chiến khí trong thiên địa sẽ được cơ thể chuyển hóa thành chiến khí bản thân.
Phá Khí Đan vào bụng, những đợt năng lượng điên cuồng dữ dội bắt đầu phát tán ra ngoài. Chiến khí đua nhau ập về phía đan điền Vương. Khi chúng đi qua kinh mạch hắn, chiến khí làm kinh mạch phồng căng lên.
Chiến khí trong nháy mắt lấp đầy đan điền Vương. Đan điền không ngừng chấn động. Vô số lực lượng chảy tới làm kinh mạch bắt đầu khuếch tán, đả thông nhiều kinh mạch cùng huyệt đạo.
Khí thế của hắn bắt đầu một mạch tiến lên.
Răng rắc! Răng rắc!
Gông cùm xiềng xích đột phá, lực lượng sôi trào.
Đột phá!
Nhất tinh Chiến Giả!
...
“A! Nhị thiếu gia Nguyệt gia!” Một lão giả mặc trường bào, đang đứng trong quầy, thấy Vương tiến vào, liền vui vẻ lại đón tiếp.
“Chào Cao chấp sự!” Vương ôm quyền.
“Không biết hôm nay thiếu gia định mua gì tại phòng đấu giá Hoàng gia chúng ta?” Cao chấp sự hỏi.
“Bên ngươi còn chiến bảo nào không? Ta cần mua một kiến chiến bảo!” Vương đáp, những chiến bảo hắn đang xài đều không tiện lấy ra trong lần tỷ thí này, còn những chiến bảo hắn dùng trong lễ trưởng thành thì bây giờ lại quá yếu. Lễ trưởng thành lần trước hắn có được ban thưởng một kiện Hoàng bảo nhị phẩm nhưng do phụ thân đã đưa hắn Hỏa Lang Thuẫn nên hắn cũng không được nhận kiện chiến bảo này nữa, giờ đây hắn cần chuẩn bị thêm một kiện chiến bảo khác.
“Chiến bảo? Thiếu gia! Cách đây 10 ngày chúng ta có tổ chức đấu giá nên cũng không còn nhiều chiến bảo lắm! Để ta đi hỏi các chủ xem sao!” Cao chấp sự có chút bất ngờ, vội đáp, sau đó vội quay người đi tìm các chủ.
Vương chờ một lúc mới thấy Cao chấp sự quay lại, lần này còn có thêm cả Triệu Hoàng.
“Nguyệt thiếu gia! Lâu lắm mới gặp!” Triệu Hoảng mỉm cười, ôm quyền chào hỏi.
“Triệu các chủ! Không biết đồ ta cần bên ngài có không?” Vương ôm quyền đáp lễ, sau đó hỏi.
“Nguyệt thiếu gia! Lần đấu giá cách đây 10 ngày của chúng ta quy mô có chút lớn, nên chiến bảo cũng không còn nhiều, chỉ còn xót lại một kiện Hoàng bảo tam phẩm!” Triệu Hoàng đáp, sau đó Cao chấp sự liền đưa cho Vương một kiện chiến bảo.
Tiếp lấy kiện chiến bảo, Vương nhìn một hồi, bên ngoài dù không biểu lộ cảm xúc gì nhưng bên trong thì thầm mắng:
“Lại là phóng lợn à! Sao ta có duyên với nó thế!”
Nghĩ một hồi, Vương vẫn là phải mua kiện chiến bảo này, hắn quay sang nói với Triệu Hoàng:
“Triệu các chủ! Không biết kiện chiến bảo này giá cả thế nào?”
“Nguyệt thiếu gia! Kiện Đồ Long Phóng này bình thường chúng ta bán 300 vạn chiến kim!” Triệu Hoàng mỉm cười đáp.
“Tốt! Thành giao!” Vương đáp, lấy chiến kim ra, đưa cho Cao chấp sự, sau đó quay người rời khỏi phòng đấu giá Hoàng gia.