Vương quay lại, hắn nhìn mọi người xung quanh mà không biết nói gì. Lúc này, cả đoàn người làng Thanh Giang đều trầm mặc, chỉ còn lại tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.
“Là lỗi của ta! Đáng lẽ ra ta không nên chuyển làng rồi xảy ra chuyện này! Là lỗi của ta!” Giọng trưởng làng khàn đến nổi sắp không nghe được gì, nước mắt lão chảy ra nơi khóe mắt đỏ hoe.
“Trưởng làng, không phải lỗi của một mình người, là do chúng ta quá yếu, không tự bảo vệ được bản thân!” Tiếng Lôi Vũ khàn khàn vang lên, hắn đáng cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng mình.
Thiệt hại lần này của làng Thanh Giang không nhỏ. Hơn 20 người chết, trong đó còn có cả Phong Hải, một trong những người mạnh nhất của làng, làng Thanh Giang vốn đã yếu lại còn yếu thêm.
“Mẹ mày, hệ thống, nếu mày không ra cái nhiệm vụ kia thì đã mọi người đã không chết rồi!” Vương gào thầm trong lòng, sống ở làng Thanh Giang chỉ một thời gian ngắn nhưng mọi người trong làng đều rất tốt đối với hắn.
“Hừ! Đừng quên tất cả mọi thứ của ngươi hôm nay là do hệ thống mang đến! Nếu thích thì tu luyện mạnh lên rồi đập nát cái hệ thống này đi!” Âm thanh Hồn Tháp lạnh lùng, hiển nhiên hắn cũng tức giận vì thái độ của Vương.
“Được! Nhớ lời ngươi đó, đợi ta tu luyện mạnh lên rồi sẽ đập nát cái hệ thống này!”
Đột nhiên, Vương nhìn thấy Hoa Kim, hơi thở của nàng yếu ớt.
“Hoa Kim, tỷ có làm sao không?” Vương vội chạy lại, gấp gáp hỏi.
“Con bé chỉ bị thương một tý thôi! Nhưng bà của con bé bị yêu thú giết, nên con bé bị ngất đi, e rằng sau này tâm lí con bé sẽ có vấn đề! Haizz...tội nghiệp con bé, bố mẹ mất sớm, từ nhỏ sống với bà mà giờ....” Một phụ nữ trung niên lên tiếng nói, ánh mắt thương cảm nhìn Hoa Kim.
“A! Mọi người chờ ta một lát! Ta đi nhanh rồi sẽ quay lại ngay!” Vương nói với mọi người sau đó quay người chạy vội đi.
Quay trở lại chỗ hang động đó nhưng...
Nơi đây đã bị phá hủy gần như không còn vết tích gì nữa. Vương đứng đó, hai tay nắm chặt. Hắn nở nụ cười tự giễu:
“Hóa ra cũng chỉ là người qua đường thôi a!”
...
Đoàn người sau khi mai táng xong cho những người đã khuất thì tiếp tục lên đường.
Hoa Kim lúc này không còn bộ dáng hoạt bát như lúc trước nữa, nàng trở nên ít nói hơn.
Nàng khao khát...khao khát có được sức mạnh để cứu người dân trong làng thoát khỏi thảm kịch này.
“Trưởng làng, lúc đến nơi có thể cho ta gia nhập Nhạc Thiên Tông được không?” Hoa Kim tiến lại gần trưởng làng hỏi.
“Hả? Con muốn gia nhập Nhạc Thiên Tông sao?” Trưởng làng ngạc nhiên hỏi lại.
“Vâng! Con đã suy nghĩ kỹ rồi!”
“Thôi được rồi! Nếu con muốn thì ta sẽ cố gắng nhờ người giúp con gia nhập Nhạc Thiên Tông vậy!” Trưởng làng thở dài nói.
...
Đoạn đường tiếp theo không còn bất kỳ nguy hiểm gì nữa, với thực lực của mình, Vương đều giải quyết nhẹ nhàng với những yêu thú cấp thấp hay đạo tặc.
Lúc này đoàn người đã tới trước một tòa thành phồn vinh.
Huyền Linh Thành - 1 tòa thành ở phía đông Nam Đế Quốc. Tòa thành này nằm dưới sự cai quản của Nhạc Thiên Tông - một trong những thế lực lớn nhất Nam Đế Quốc.
Nam Đế Quốc khác với các quốc gia khác, họ không đưa người đến cai quản các vùng mà chỉ để cho các thế lực tự cai quản, các thế lực nhỏ hằng năm nộp tiền cho các thế lực lớn, các thế lực lớn lại nộp lại cho Hoàng thất. Hoàng thất chỉ mở phòng đấu giá Hoàng gia ở các vùng và chỉ để quân đội của mình ở khu vực biên giới và khu vực gần đế đô.
Chia tay mọi người trong làng Thanh Giang, Vương theo lối cũ để quay về Nguyệt gia. Lúc này cũng đã gần đến tỷ thí của các gia tộc trên Thanh Thủy trấn. Tất nhiên gan hắn cũng chẳng lớn để đi đường thẳng để trở về, Bắc Vân Thành đang có một ma tông chiếm giữ, hắn đi qua đó thì cũng có thể trở về nhà, nhưng chỉ có thể vào mùng 1 hoặc 15 hàng tháng, còn tháng 7 thì về nguyên tháng ^^
...
Lần này, không còn người của làng Thanh Giang đi theo bên nữa, hắn cũng thoải mái dùng Hấp Khí Thôn Linh Quyết để tăng thêm tu vi của mình.
Tu vi của hắn cũng từ tứ tinh Chiến Giả tăng lên thất tinh Chiến Giả.
...
Thanh Thủy trấn, Nguyệt gia.
Mặt trời chói chang phủ xuống, trên một quảng trường, một gã thiếu niên khoanh chân ngồi, thiếu niên 13, 14 tuổi, dáng người thon dài, thập phần tuấn mỹ.
Phơi nắng dưới ánh mặt trời, độ nóng cực lớn. Thiếu niên khôi ngô kia tuy rằng mày luôn nhíu chặt, nhưng mà thủy chung không đứng lên, mồ hôi nhễ nhại cả hai bên thái dương.
Thiếu niên không để ý đến mồ hôi ướt đẫm người, vẫn liên tục rút kiếm và rút kiếm. Thực lực tăng lên không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ có kiên trì bền bỉ, có được ý chí vô cùng cứng cỏi thì mới có thể trở thành cường giả.
“Long nhi! Nghỉ ngơi chút đi! Cửu Âm Kiếm Quyết dù gì cũng là Huyền giai sơ cấp chiến kĩ, không dễ luyện như vậy đâu!” Nhị trưởng lão có chút đau xót nói, từ ngày đó, Nguyệt Long lúc nào cũng lao vào tập luyện, quên cả ăn uống.
“Phụ thân! Đừng lo cho ta, người cứ đi nghỉ trước đi!” Nguyệt Long dừng kiếm lại, quay người nói với Nhị trưởng lão, sau đó lại tiếp tục rút kiếm tập luyện.
“Haizz!!! Kệ con vậy! Chuyện của tiểu bối con muốn làm gì thì làm, nhưng Nguyệt Vương quan trọng như thế nào với Nguyệt gia ta con cũng biết, đừng để chuyện của nhỏ lại ảnh hưởng đến sau này!” Nhị trưởng lão có chút thở dài.
“Phụ thân! Rốt cuộc huyết mạch có gì đáng sợ đến như thế?” Nguyệt Long dừng kiếm, nghi hoặc hỏi Nhị trưởng lão.
“Sau này con sẽ biết!!!” Nhị trưởng lão đáp, sau đó quay người rời đi.
Bỏ qua nghi hoặc, Nguyệt Long tiếp tục tập luyện Cửu Âm Kiếm Quyết. Cửu Âm Kiếm Quyết chỉ có ba kiếm, nhưng bất kể là một chiêu kiếm nào, triển khai ra đều là uy lực lớn vô cùng.
Hắn đã tập luyện Cửu Âm Kiếm Quyết cả tháng nay nhưng vẫn chưa nắm được kiếm thứ nhất - Dạ Âm Kiếm.
Dạ Âm Kiếm mặc dù chỉ là kiếm thứ nhất nhưng lại vô cùng chí mạng, vị trí tấn công không phải tim thì chính là cổ họng và mi tâm, lại có thể chém thân thể thành hai đoạn. Nhược điểm của Dạ Âm Kiếm chính là chỉ công không thủ, nếu không đủ nhanh thì không thể hoàn thành nhất kích tất sát, người chết chính là bản thân mình.
...
Trong một khu rừng rậm vắng vẻ gần Thanh Thủy trấn, một bóng người gầy yếu dựa lưng vào một thân cây vừa thô to, hai chân ngồi giang rộng.
Chủ nhân bóng người đó là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi.
Ngũ quan của hắn bình thường, nhưng sắc mặt đã tái nhợt, bộ quần áo làm bằng vải thô trên người hơi dài và rộng, không vừa người chút nào. Một bên bả vai của thiếu niên có một mảnh vải bố không biết là màu gì quấn quanh mấy vòng, trên đó còn có một ít máu thấm ra ngoài. Mi mắt thiếu niên khép chặt, cả người dựa vào thân cây không nhúc nhích, dường như đang thiêm thiếp ngủ.
Đột nhiên một loạt tiếng động "Soàn soạt" rất nhỏ từ trong rừng rậm vọng ra, có một thứ gì đó đang nhanh chóng tiến gần tới vị trí thiếu niên.
Thiếu niên mở to mắt, đứng bật dậy, đồng thời mũi chân cũng nhanh chóng nhảy sang phía bên cạnh.
Thiếu niên nhìn chăm chú một thoáng về phía phát ra âm thanh, sau đó liền nhảy lên không chút do dự. Hắn tung người về hướng ngược lại, sau mấy lần nhảy đã tiến vào sâu trong rừng rậm không thấy bóng dáng.