“Nàng là người đang bị Hoàng Đế truy nã sao?” Nuốt một miếng nước bọt, Vương nhận ra nữ nhân này, chính là người đã bóp gãy cổ Tam hoàng tử làm náo động cả Nam Đế Quốc trong mấy ngày nay.
Vương định để nàng xuống rồi bỏ chạy, lỡ may nữ nhân này tỉnh lại lại giết hắn để diệt khẩu, bất quá hắn còn chưa kịp thực hiện suy nghĩ của mình, hai tròng mắt đang đóng chặt của nữ nhân đột nhiên mở ra, đôi mắt đẹp toát ra một nét băng lãnh, nàng đưa tay bóp chặt lấy cổ hắn.
“Tiểu tử...mau kiếm cho ta một chỗ trú ẩn!” Giọng của nàng thập phần êm tai, nhưng lại mang theo nét băng lãnh.
“Điên...điên à! Nếu...cô bị bắt...chẳng phải...ta cũng chết...theo hay sao?” Vương khó khăn nói do bị bóp chặt cổ.
“Vậy...ngươi muốn chết bây giờ hay đến lúc đó mới chết?”
Vương cũng hết sự lựa chọn. Hắn biết rõ tình huống bây giờ, một khi nàng ta muốn giết hắn, chính mình không chống đỡ được.
“Được rồi...vậy cô...mau buông ta ra...ta sắp chết ngạt rồi!”
Nghe vậy, nữ tử liền buông tay khỏi cổ Vương.
Ôm nữ nhân trong lòng vọt vào sơn động, Vương đem nàng đặt nhẹ lên bãi đá, nặng nề thở hổn hển mấy hơi.
“Tiểu tử, ta cần chữa thương, ngươi hãy ngoan ngoãn ở đây, chờ ta lành vết thương sẽ tha cho ngươi!” Nói xong, nàng nhét mấy viên đan dược vào miệng, ngồi xếp bằng điều tức.
Trong lúc này, Vương thời gian quan sát nàng thật gần. Tinh tế đánh giá, trong lòng hắn cảm thấy từ từ nhảy lên một nét kinh diễm. Mi mục như hoạ, dùng từ băng cơ ngọc cốt để hình dung nàng tựa hồ cũng không quá. Dung nhan tuyệt mỹ tìm không ra mảy may tì vết, riêng là đôi mắt kia, khiến người ta nhìn không cách nào di động, một cái nhăn mày một nụ cười đều có thể điên đảo chúng sinh.
Một ngày sau, Phi Tuyết mới mở mắt ra, sắc mặt nàng đã tốt hơn nhiều, khí thế càng mạnh, chắc vết thương không trầm trọng.
“Vết thương của ngươi sao rồi?”
Phi Tuyết nhớ đến vết thương trên người, sắc mặt âm trầm nói: “Không nghiêm trọng, nhưng muốn lành hẳn thì còn lâu!”
Vương trầm tư, hắn không thể ở đây mãi được, hắn còn phải quay trở về học viện, nếu mang nàng theo thì quá nguy hiểm. Hạ quyết tâm, hắn lấy không gian pháp bảo ra, không gian pháp bảo này là hắn lấy được từ trên người Triệu Tuấn.
“Hay là ngươi ở tạm trong này đi, ở ngoài quá nguy hiểm!”
“Không... không gian pháp bảo?” Phi Tuyết mở to đôi mắt che miệng không kìm được sự kinh ngạc.
Phải biết không gian pháp bảo rất thưa thớt tại Nam Đế Quốc. Một khi xuất hiện sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu tranh đoạt kịch liệt.
...
“Dừng lại!” Khi đến trước cổng vào thành, một tên lính lập tức đi ra chặn đường, hắn nói: “Ngươi là ai? Vào trong có việc gì?”
Vương lấy ra lệnh bài của mình, cười nói: “Đại ca, có việc gì mà các ngươi kiểm tra gắt gao như vậy!”
“Ngươi không biết sao? Hiện tại Nam Đế Quốc đang huy động rất nhiều nhân thủ để truy tìm kẻ ám sát Tam hoàng tử, chúng ta cũng có nhiệm vụ phải kiểm tra thật kĩ người vào thành! Ngươi vào thành đi!”
Nói xong tên lính kia lại đi kiểm tra từng người một.
Trở lại học viện, Vương nhanh chóng trả nhiệm vụ và về phòng của mình.
“Ngươi về rồi sao? Đúng lúc lắm!” Vừa đến cửa phòng, Cao Đại Minh đã ló đầu ra gọi.
Lúc này, trong phòng 3 người Vương, Cao Đại Minh và Kim Tài đang ngồi quanh một thứ được Kim Tài gọi là Chuyển Lôi Kiếm do hắn phát minh. Theo như phân tích của Kim Tài, Chuyển Lôi Kiếm này có công dụng khi truyền bất cứ loại chiến khí thuộc tính gì thì nó đều chuyển sang chiến khí thuộc tính lôi, càng truyền nhiều thì càng mạnh.
Vương và Cao Đại Minh liền thử trước tiên, hai tên bắt đầu truyền chiến khí của mình vào trong Chuyển Lôi Kiếm, nhưng chiến khí lôi thuộc tính này quá mạnh, chỉ trong chốc lát, hai người Vương và Cao Đại Minh đều đã bị đánh cháy đen. Tuy rằng bị đánh thành cháy đen nhưng Vương mừng rỡ phát hiện ra rằng hắn có thể hấp thụ số lôi điện phóng thích ra.
“Haizz, xem ra còn phải nghiên cứu thêm!” Kim Tài thở dài, hắn rất tâm huyết với dự án này nên việc thất bại khó tránh khỏi có chút chán nản.
“Ngươi có thể cho ta cái này được không?” Vương lân la hỏi.
“Hả??? Ngươi lấy nó làm gì? Thôi cũng được, lấy đi!” Kim Tài kinh ngạc, nhưng cũng chẳng bận tâm, dù gì đây cũng chỉ là sản phẩm lỗi.
...
Lúc vừa nãy khi Vương vận chuyển chiến khí của mình thì phát hiện một phần số lôi điện chuyển hóa bị mình hấp thụ nên Vương bị giật nhẹ hơn Cao Đại Minh.
Lúc này sâu bên trong đan điền Vương có một tia sét mỏng mảnh nhị sắc đang tham lam cắn nuốt số lôi lực mới tiến vào kia, tia sét sau khi cắn nuốt xong liền biến mất như chưa hề có gì xảy ra.
...
Trần Phong Liệt mang theo Nam Dương Hoàng Phong cùng Tô Lăng, đi tới trước cửa phòng Vương. Trần Phong Liệt mặc một bộ áo bào màu trắng, mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc quan, tư thế hiên ngang.
“Nguyệt Vương, ra đây cho ta!” Nam Dương Hoàng Phong lớn tiếng quát mắng.
Trong phòng, bọn người Vương, nghe được âm thanh quát mắng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lập tức đi ra ngoài cửa. Khi bọn hắn nhìn thấy Trần Phong Liệt, Cao Đại Minh lập tức ngây ngẩn cả người, cái chân vừa bước ra cửa ngoài, cũng lập tức rụt trở về, sửng sốt một chút.
“Trần Phong Liệt???”
“Ngươi là Nguyệt Vương đúng chứ? Thức thời mau chóng quỳ xuống xin lỗi Nam Dương học đệ và Tô Lăng học đệ ta sẽ bỏ qua!”
Trần Phong Liệt dùng mục quang khinh thường quét nhìn Vương.
“Hừ, ta tưởng Nam Dương Hoàng Phong gọi thêm người sẽ như thế nào? Hóa ra vẫn chỉ là một tên đầu đất, ngươi nói mà không thấy ngại sao? Trong những năm qua, không biết các ngươi đã bắt nạt không biết bao nhiêu tân sinh như ta rồi nhỉ?”
Bị Vương phản bác không chút nể mặt, hơn nữa còn ở ngay trước mặt nhiều học viên khác, mặt mũi Trần Phong Liệt đâu còn chỗ để, hắn ta thẹn quá thành giận: “Hay cho một tên nhanh mồm nhanh miệng, đánh người ta bị thương thế này còn lý luận? Ngươi thật sự nghĩ không ai trị được ngươi đúng không?”
“Tìm nhiều lý do như vậy chẳng phải chỉ vì để trả thù cho tên khốn kia sao? Vừa khéo ta đây cũng đang ngứa tay, có bản lĩnh gì thì dùng hết đi!” Vương cười lạnh lùng, vẻ hung ác loé lên trong mắt!
“Không ngờ Nguyệt Vương lại dám ăn nói với Trần Phong Liệt kiểu này? Hắn không muốn sống nữa sao?” Các học viên xung quanh mở to mắt nhìn Vương bằng ánh mắt như nhìn một con quái vật. Đó là Trần Phong Liệt, thực lực có thể nằm trong top 5 ngoại viện, không phải cấp bậc như Nam Dương Hoàng Phong hay Tô Lăng có thể so sánh!
“Nguyệt Vương, chớ có xúc động, ngươi không phải là đối thủ của hắn!” Nhìn thấy Vương giống như thật sự chuẩn bị liều mạng cùng Trần Phong Liệt, Cao Đại Minh lập tức tiến lên ngăn hắn lại. Nhưng không đợi hắn ta cất bước, Trần Phong Liệt đã lên tiếng với vẻ mặt dữ tợn: “Tiểu tử, không dạy cho ngươi một bài học, ngươi vẫn sẽ coi trời bằng vung thôi!”
“Đi lên lôi đài đi, nơi này không tiện động thủ!”