Nhìn xung quanh, trong nhà rất yên tĩnh, có lẽ Yêu Hoàng đã rời đi. Nhắm lại hai mắt nhưng không hề buồn ngủ, đành phải mở mắt nhìn màn lụa xanh thêu hoa Đoàn Tụ. Thở dài một hơi, không cam lòng đứng dậy, xoay xoay chiếc eo cứng còng, mang giày thêu, Lâm Hoa đứng dậy, tiện tay cầm áo choàng xanh trên đầu giường khoác lên người, lửng thững ra ngoài viện.
Trong viện, cây Đoàn Tụ khổng lồ đứng lặng lẽ trong góc, những đóa hoa đã bớt đi dáng vẻ ngạo mạn, hiện lên tư thái dịu dàng của một cô nương.
Lâm Hoa tiến lên, nhẹ giọng kêu: "Đoàn Tụ tỷ tỷ."
Cái cây không lên tiếng, ngay cả cành lá sum xuê cũng lặng yên không tiếng động.
Lâm Hoa tới gần, đưa tay gõ gõ cây khô, tăng âm lượng kêu: "Đoàn Tụ tỷ tỷ?"
"......"
Gọi liên tiếp mấy tiếng, cô gái dáng vẻ vừa nam vừa nữ, yêu mị động lòng người vẫn không thấy đi ra, Lâm Hoa rốt cuộc buông xuôi, lại đến một bên dây nho, hái một chùm đến bên giếng rửa sạch, bỏ từng quả vào miệng.
Quả nho thấm ngọt rất ngon, Lâm Hoa ăn liền bảy, tám chuỗi, đến khi hàm răng tê rần mới thôi.
Âm thanh ‘đinh đang’ quen thuộc cũng không vang lên.
Lâm Hoa thở dài một cái, dựa vào cột nhà, ngửa đầu nhìn ánh trăng trôi hững hờ.
Giờ phút này trăng thanh gió mát, Lâm Hoa cảm thấy trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ, rối rắm thành một đoàn.
Xuyên qua đến dị giới, lại giống như một giấc mộng mơ hồ. Trong mộng, mười năm thoáng cái đã đi qua, chỉ cần mở mắt thì giấc mộng này liền tan vỡ. Nhưng vấn đề là làm thế nào cũng không mở mắt được, chỉ có thể ở trong mộng giãy giụa, bị bàn tay vô hình đẩy tới đưa đi, không cách nào thoát ra.
Đang suy nghĩ thì một bàn tay trắng muốt đưa ra trước mặt, cầm theo một ly rượu Thanh Ngọc, Lâm Hoa nhận lấy, ngửa đầu uống, nhiệt lưu hừng hực theo thực quản đi xuống, cuối cùng rơi vào dạ dày.
Lâm Hoa bừng tỉnh, lại thấy Bích Vân thần nữ mặc một bộ quần áo đỏ tươi, khẽ mỉm cười dưới ánh trăng.
"Ngươi luôn đơn thuần như vậy."
Lâm Hoa chỉ cảm thấy hô hấp chậm lại, tóc gáy dựng lên, mỹ nhân má lúm đồng tiền như hoa, lại khiến người ta lạnh lẽo. Nụ cười tinh khiết vô hại lại làm cho Lâm Hoa run rẩy, âm hàn.
Đôi mắt đẹp của Bích Vân mỉm cười, tay thon dài xoa khuôn mặt lạnh lẽo của Lâm Hoa, nhìn Lâm Hoa hoảng sợ, nụ cười trên mặt càng rực rỡ, vuốt ve khuôn mặt Lâm Hoa hồi lâu mới nói: "Đừng sợ, trong rượu không có độc."
Lâm Hoa vừa thở nhẹ một hơi, lại nghe mỹ nhân kia nói: "Chỉ là, ngươi chắc chắn phải chết."
Dứt lời, trên tay dùng lực đẩy Lâm Hoa ngửa ra sau, thẳng tắp rơi xuống giếng.
Lâm Hoa rơi xuống nước, không kịp giãy giụa, nước giếng lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng xông tới, trong giây lát bao vây xung quanh nàng. Lâm Hoa chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, giãy giụa mấy cái, trước mặt bỗng tối sầm, hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Bích Vân lẳng lặng đứng bên cạnh giếng, cho đến khi nước giếng dần dần trở nên yên tĩnh mới thu hồi nụ cười, hướng về người áo đen xuất hiện bên cạnh, nhẹ nhàng hạ bái: "Nô tì may mắn, không làm nhục mệnh."
Người nọ không đáp, vẻ mặt biến ảo nhìn mặt nước một cái, xoay người kéo Bích Vân đi, bóng đen thoáng qua hai người đã không thấy tung tích.
Đình viện khôi phục lại yên tĩnh, sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có ly rượu Thanh Ngọc rơi trong bụi bậm dưới ánh trăng phát ra ánh sáng mờ mịt.
Lâm Hoa muốn nói cảm giác bị dìm nước thật không dễ chịu. Toàn thân cao thấp ướt đẫm, cả người xương cốt giống như bị người bóp chặt. Thật khó thừa nhận nhưng Lâm Hoa lại bị chính cảm giác đau nhức này đánh thức.
Cảnh sắc trước mặt mơ hồ, Lâm Hoa cố gắng trợn to hai mắt vẫn không thấy rõ, ngâm nước quá lâu ngay cả mí mắt cũng ngấm nước.
Lâm Hoa khép cặp mắt thũng trướng không chịu nổi, nghỉ ngơi một lát rồi mới chậm chạp mở ra. Lần này không còn mơ hồ, nhưng Lâm Hoa cảm giác có lẽ mình nên mơ hồ một chút thì tốt hơn.
Cảnh sắc xung quanh vô cùng thảm thiết, đập vào mắt là nơi tàn chi đoạn tí (những mảnh thi thể)?? bay múa đầy trời, máu tươi như mưa ướt khắp người Lâm Hoa, dinh dính nhơn nhớt, mùi vị muốn ói. Lâm Hoa còn chưa kịp nôn thì thấy một con heo đầu rắn cầm cây đại đao quơ múa chạy tới, Lâm Hoa cuống quít lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh được một đao. Thế đao không giảm, thẳng tắp bổ về một tiểu binh phía trước, vô cùng sắc bén đem tên tiểu binh chém thành hai khúc, tràng ruột và dạ dày chảy đầy ra đất.
Chém tên tiểu binh kia, con rắn heo càng hưng phấn, hai mắt đỏ rực, điên cuồng vung đao tiếp theo chém mục tiêu. Mắt thấy con rắn heo sẽ nhìn thấy nàng, Lâm Hoa không để ý đến ghê tởm, đưa tay kéo một đống ruột và dạ dày phủ lên người, chớp mắt, nằm cứng đờ trên đất.
Không biết nằm bao lâu, trên người bị vô số bàn chân đạp qua, thỉnh thoảng còn rơi xuống mấy con không biết là cái gì chồng chất trên người nàng, Lâm Hoa cắn răng kiên trì, không dám kêu một tiếng.
Rốt cuộc bốn phía cũng yên tĩnh.
Lâm Hoa lặng lẽ mở hai mắt, trước mắt toàn màu máu đỏ, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông, Lâm Hoa liền ngồi dậy trong đống huyết nhục, trên cổ còn treo một khúc ruột, hai tay không biết đang cầm cánh tay hay bắp đùi, trên đùi là một cái đầu lâu trắng hếu.
Tình cảnh trước mắt quá mức kích thích, đại não rút ngắn, thẩn thờ quăng cái tay bị chém đi, gạt khúc ruột trên cổ, đá cái đầu trên đùi, Lâm Hoa mới bình tĩnh đứng dậy, run rẩy đi về phía trước.
Bước một bước, một cái đầu lâu trắng hếu lăn lông lốc.
Bước hai bước, từng cánh tay bị chém nằm trong máu.
Bước ba bước......
"A!"
Tiếng kêu chói tai từ trong miệng Lâm Hoa phát ra, Lâm Hoa chịu không nổi nữa, ôm đầu, kêu thảm thiết.
Chỉ nghe trên đầu sấm sét vang dội, nổ ầm ầm.
Lâm Hoa kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp theo là thấy cảnh tượng hoàn mỹ nhất trong cuộc đời.
Đó là một con Phượng Hoàng khổng lồ màu đen, cao quý xinh đẹp, ngạo khí vô cùng, cặp mắt phượng không có tâm tình nhìn chằm chằm Lâm Hoa cả người máu me, chật vật không chịu nổi, trầm giọng mở miệng: "Ngươi là người phương nào?"
Âm thanh kia cực kỳ cảm động, giống như tiếng trời.
Lâm Hoa như si như say, ngây ngô dại dột mở miệng: "Phượng tộc, Dao Hoa."
Phượng Hoàng đen nhìn chằm chằm Lâm Hoa, trong mắt lóe hàn quang như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng thu hồi cánh phượng, chậm rãi hạ xuống. Thân thể khổng lồ từ từ co rúc lại, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi cách mặt đất ba thước, Phượng Hoàng khổng lồ đã hóa thành hình người, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.
Ở nơi đầy mùi máu tanh này, một mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập, hương vị kia cực kỳ nhạt nhẽo, thuần túy, sạch sẽ như sương sớm, lấn át mùi máu. Lâm Hoa cảm thấy tinh thần chấn động, giống như ở Tiên cảnh, uể oải trong nháy mắt không còn, nàng chậm rãi ngẩng đầu, theo mùi thơm nhìn lại, rốt cuộc thấy rõ hình dáng.
Chỉ liếc mắt một cái, Lâm Hoa liền không thể dời tầm mắt, chỉ còn bóng người lạnh nhạt xa cách, trong lòng bình yên giống như linh hồn tìm được nơi quy tụ, trời đất không còn quan hệ gì với nàng. Trong mắt, trong tim nàng chỉ có hắn.
Hắn dáng dấp cực đẹp, phong hoa tuyệt đại, che lấp cả ánh mặt trời, ngay cả những từ ngữ hoa lệ nhất thế gian cũng không tả hết vẻ hào hoa của hắn.
Hắc quang nhàn nhạt phủ quanh thân, trường bào màu đen thêu hoa văn màu bạc tinh xảo, ánh sáng lung linh, xinh đẹp tuyệt luân, mái tóc đỏ xỏa tung, trên nền quần áo đen, hoa lệ mà xinh đẹp.
Thời gian như đứng lại, Lâm Hoa cuống quít ngừng thở, giống như sợ tiếng hô hấp của mình sẽ khinh nhờn phong thái xuất trần này, quấy nhiễu phong cách cao cao tại thượng .
"Ai, ta nói, nếu không thở nữa, ngươi sẽ chết."