Gió nhẹ lướt qua cơ thể trần truồng của Lâm Hoa, thật mát mẻ thoải mái.
Thời tiết này, nếu trước mặt không có mỹ nữ trần truồng nhìn chằm chằm, Lâm Hoa cũng không ngại nằm khỏa thân phơi nắng trên mây.
Nhưng vấn đề trước mắt chính là mỹ nữ Bạch Miểu mông to, ngực lớn đang lắc lắc thân mình tiến lại gần.
Nếu nàng là nam nhân, đây chắc chắn là một ước nguyện sục sôi máu mũi, đáng tiếc nàng một nữ nhân bình thường a.
Nàng không có hứng thú với ngực to, eo nhỏ của nàng ta. Đừng tới a!
Lâm Hoa hoảng sợ nhìn cơ thể băng cơ ngọc cốt càng ngày càng gần, nhìn bàn tay mềm mại của nàng ta đang hướng tới bộ ngực nàng. Gỡ hai tay che chở ngực của nàng, rồi sờ sờ ngực nàng.
Mắt Lâm Hoa mở càng lớn, rốt cuộc vượt quá cực hạn, không thể nhịn được nữa hét lên một tiếng:
"Lão nương không có ngực, ngươi sờ cái gì?"
Cây lặng gió ngừng.
Nữ nhân trước mắt tiêu tán như khói sương, biến mất sạch sẽ, giống như chưa từng xuất hiện.
Lâm Hoa duy trì động tác đẩy hai tay, sững sờ nhìn bóng người xuất hiện ngay cạnh cửa từ lúc nào, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, nhào tới trong ngực người ta, nghẹn ngào kêu:
"Phượng Thần Điện hạ......"
"......"
Phượng Thần cau mày nhìn cô gái trong ngực, chỉ cần hắn khẽ động một cái là có thể tránh thoát nàng, nhưng hắn không làm vậy. Thở dài một hơi, cánh tay dài khẽ nâng, bàn tay vuốt ve sống lưng trần truồng, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng sợ."
Trên người Phượng Thần có hương thơm thanh đạm, có tác dụng trấn an tinh thần. Tay nhỏ bé nắm chặt áo Phượng Thần, chóp mũi tràn đầy mùi vị Phượng Thần, Lâm Hoa dần dần hồi phục.
Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Hoa bỗng giật mình, giờ phút này, hình như nàng không mặc y phục?
Phát giác cô gái trong ngực bỗng dưng cứng ngắc, Phượng Thần nhíu mày, lúc này mới chú ý tới thân thể nữ nhân này, hả? Mắt nhìn xuống dưới, hình như chân đạp trúng cái gì đó.
"Bành".
Lâm Hoa ôm đầu, không rõ chân tướng ngước nhìn Phượng Thần.
Trên mặt Phượng Thần bình tĩnh, trong tay ánh sáng thoáng hiện, thu hồi chùy gỗ, xoay người rời đi, lưu lại Lâm Hoa cả người đầy lông gà xụi lơ trên đất.
Cứ như vậy mà đi?
Ít nhất, ít nhất cũng phải cho ta một bộ y phục chứ? Chẳng lẽ ngươi bắt ta làm gà?
Lâm Hoa nhìn vải vóc tán loạn trên đất, đang đoán xem cơ hội sống sót của mình.
Ặc, so với việc bị nữ nhân kia mang đi, làm gà vẫn an toàn hơn, ít ra nàng ta cũng không thể nướng nàng lên ăn.
Nắng tắt trăng lên, tinh tú chuyển dời.
Lo lắng đề phòng ba bốn ngày, chỉ sợ nữ nhân kia xuất hiện bới lông gà của nàng. May mắn, từ ngày biến mất, Bạch Miểu không còn xuất hiện, mất tích cùng với Phượng Thần.
Phong cảnh Phượng Thần cung tuyệt đẹp, chỉ là quá sạch sẽ, Lâm Hoa đem trong ngoài Phượng Thần cung lật ngược, ngay cả một con chuột nhỏ cũng không có.
Lâm Hoa đói bụng đến mức hoa mắt, thoi thóp một hơi hận không thể nhét cánh gà của mình vào miệng gặm hai cái.
Trên thực tế, nàng đã làm như vậy.
Trước khi hôn mê, nàng nhìn thấy một con gà nướng vàng óng, bốc khói lượn lờ, mùi vị khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Ưmh, cực phẩm.
"A ô".
Đói bụng đến mức choáng váng Lâm Hoa như bị đầu độc mở to miệng, cắn một cái trên cái cánh gà đang tỏa mùi thơm nức.
Phốc......
Lần cắn này liên lụy tới nửa đám lông trên cánh của nàng. Miệng Lâm Hoa đầy lông, nước mắt lả chả nhìn chút lông còn sót lại trên cánh.
Nàng cư nhiên coi mình là gà nướng mà gặm?
Nếu đói thêm mấy ngày nữa, sợ rằng nàng sẽ ăn chính mình.
Phượng Thần, sao ngươi vẫn chưa về? Ta sắp chết. Còn không về nữa, ngươi sẽ được nhìn thấy con gà đầu tiên vì đói bụng mà ăn chính mình a.
Lại qua một ngày.
Chút sức lực cuối cùng của cuối cùng cũng cạn kiệt, nàng vô lực xụi lơ trên đám rơm rạ, đôi mắt ti hí vô hồn nhìn ngoài cửa.
Đầu óc chưa bao giờ rõ ràng như vậy, giống như đầu óc chậm lụt rốt cuộc cũng được khai thông, suy nghĩ xoay chuyển liên hồi.
Bạch Miểu, bây giờ ngươi cho ta một chén cơm, ta liền đi theo ngươi, được không?
Trong đầu hỗn loạn, ngoài cửa đã xuất hiện bóng dáng cao lớn,đầu đội ánh mặt trời, chân đạp mây trắng, kèm theo từng cánh hoa bay xung quanh, ung dung đi về phía nàng.
Thật tốt, ngươi đã đến rồi.
Đôi mắt ti hí vô hồn nháy mắt tràn đầy sức sống, cả người đầy năng lượng, Lâm Hoa giùng giằng từ đống rơm rạ bò dậy, uỵch cánh bay tới Phượng thần.
"Điện hạ."
Hai cánh Lâm Hoa vòng quanh cổ chân Phượng Thần, nước mắt giàn giụa, dính ướt chiếc quần lụa của Phượng Thần.
Phượng Thần nhíu lông mày, nhìn Lâm Hoa khóc thê lương dưới chân, lạnh nhạt nói: "Người làm cái gì?"
"Đói."
"Đói?"
Lâm Hoa ngẩng mặt, xuyên qua dòng nước mắt, nhìn gương mặt bình tĩnh vô ba, giơ một cái cánh, tội nghiệp chỉ bụng mình, mở miệng nói:
"Đói."
Bụng còn phối hợp phát ra một tiếng kêu thật to.
Phượng Thần nhàn nhạt hừ một tiếng, nhíu mày nói: "Gà rừng phiền toái."
Dứt lời, đưa tay vào trong tay áo sờ soạng hồi lâu, móc ra một quả màu đỏ thắm, ngón tay búng một cái, Chu Quả xoay một vòng rơi trước mắt Lâm Hoa.
Lâm Hoa lập tức buông Phượng Thần, bay về phía Chu Quả.
Cho dù không có gà nướng, nhưng có miếng trái cây cũng tốt rồi.
Giờ phút này, Lâm Hoa vẫn còn bận tâm đến hình tượng, mổ trái cây từng chút một, cố gắng làm thục nữ. Nhưng trái cây quá nhỏ, còn chưa lớn bằng đầu gà của nàng, cứ mổ như vậy, thật không thỏa mãn cái bụng trống rỗng đã lâu. Len lén liếc mắt nhìn Phượng Thần một cái, thấy hắn không nhìn nàng, Lâm Hoa lập tức đem gần nửa Chu Quả còn lại nuốt vào.
Cũng tại miệng gây họa, Lâm Hoa chỉ cảm thấy bụng nóng lên, toàn thân như muốn nung trong lửa, Lâm Hoa co quắp té xuống đất, cặp mắt từ từ mơ hồ.
Thật là khổ sở.
Cảm giác này giống như đặt mình trên giàn lửa, từ trong ra ngoài bị đốt không còn gì, Lâm Hoa khổ sở nhìn về phía Phượng Thần đang đứng thẳng.
Phượng Thần không phát hiện tình trạng phát sinh của Lâm Hoa, tiếp tục từ trong tay áo móc ra vài thứ.
Bồn tắm, quần áo, yếm, quần lót...... Cuối cùng, cư nhiên còn móc ra một đóa mây đen nho nhỏ.
"Điện hạ......" Lâm Hoa miễn cưỡng mở miệng, tiếng như muỗi kêu, "Cứu, cứu ta."
Ánh mắt Phượng Thần lạnh lùng, liếc xéo qua, chỉ thấy Lâm Hoa co ro thân thể nằm trên mặt đất, lông gà cả người ướt đẫm, giống như mới bị nhúng nước.
"Ngay cả Liệt Diễm Quả cũng không chịu nổi sao?"
Phượng Thần nói nhỏ, tay phải khẽ nâng, một luồng hắc quang vào trong cơ thể Lâm Hoa, vẻ mặt nàng buông lỏng, hôn mê bất tỉnh.