• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại quân Thần giới bị chặn ngoài kết giới Yêu giới, không thể tiến vào bên trong. Phượng Thần và Thần Đế liếc mắt nhìn nhau, liền quyết định công phá kết giới.

Vẻ mặt hai người nặng nề, ngưng tụ toàn bộ sức mạnh ở lòng bàn tay, vừa định hành động lại thấy kết giới Yêu Giới vỡ tan. Hai bóng người từ trong kết giới chậm rãi tiến lại gần, đoàn quân Yêu binh đi theo phía sau, trong chốc lát, Yêu binh cùng Thần đã tạo thành thế giằng co. 

Đến khi Phượng Thần thấy rõ Yêu Hoàng, vẻ mặt liền biến đổi, tại sao nàng lại ở chỗ này?

Lâm Hoa khiếp sợ lôi kéo tay áo Già Nam, nhỏ giọng hỏi: "Nhiều người như vậy, muốn làm gì sao?"

Già Nam sờ sờ đầu nàng, nói yên tâm, sau đó đẩy nàng ra sau lưng. Già Nam nhàn nhã tiến tới trung tâm trận chiến, cười nói với Phượng Thần: "Thế nào, ngươi rốt cuộc đã có dũng khí đối mặt với ta?"

Vẻ mặt Phượng Thần khẽ biến, không trả lời mà liếc mắt nhìn Thần Đế, năng lực trong tay hóa thành hồng quang đẹp mắt bay ra.

"Không cần."

Âm thanh thê lương truyền đến, bóng dáng hồng diễm không biết từ đâu nhào tới, chặn lại một kích trí mạng. Máu tươi trào ra, nhiễm đỏ cả một vùng đất.

Sắc mặt Phong Thanh Dương trắng bệch, thân hình dần dần trong suốt, hắn tĩnh lặng nói: "Ta sinh ra đã có đôi mắt nhìn thấu vạn vật, lại có thể nhìn lầm ngươi." Âm thanh trầm xuống, "Hi vọng kiếp sau, sẽ không nhận sai người."

Vừa dứt lời liền hóa thành từng đốm sáng tiêu tán trong trời đất, Già Nam đưa tay chạm vào một chấm đỏ, lưu luyến triền miên không dứt, cuối cùng hóa thành một viên ngọc đỏ thắm, chui vào cơ thể hắn.

Già Nam thở dài nhỏ giọng nói: "Ngươi tội gì phải như thế...... Thật ra ta sớm đã tha thứ cho ngươi."

Phượng Thần nhìn hồng quang tiêu thất, trên mặt hiện lên vẻ âm tàn, hắn thừa dịp Già Nam ngây ngẩn đã truyền âm cho Thần Đế: "Tru Thần Cung không ra, còn đến đợi lúc nào?"

Thần Đế biết hai người đang cùng chiến tuyến nên không so đo giọng điệu ra lệnh của Phượng Thần, đôi môi khẽ nhúc nhích đọc chú ngữ cổ.

Thoáng chốc thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, một tia sáng cực lớn vụt qua, thần-yêu bị bạch quang cướp mất thần trí. Đến khi khôi phục hoàn toàn lại bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ.

Thiên địa nhuộm đầy huyết tinh nồn nặc, cả vùng đất ngập trong biển máu, trên mặt là những tàn chi trôi nổi, những linh hồn không kịp chạy trốn bị giam cầm trong tuyêt vọng.

Một mũi tên đầy uy lực công kích, hai giới Yêu - Thần tổn thất nghiêm trọng. Những oán hồn không cam lòng ra sức tàn phá thiên địa, bầu trời bị bao phủ trong những đám mây tím, từng đợt thiên lôi thịnh nộ không ngừng giáng xuống đất

Cả đám Thần tướng, Yêu Binh bị uy lực thiên địa áp chế  không có năng lực phản kháng, toàn bộ ngã xuống biển máu, chỉ còn lại vài bóng dáng đứng thẳng.

Áo quần Già Nam rách bươm, trên người đầy vết thương không ngừng chảy máu. Già Nam lại như không hề có cảm giác, trên mặt không có một tia gợn sóng, hắn lẳng lặng nhìn người đối diện cười đến dịu dàng, khẽ thở dài: "Quả nhiên, vẫn là không yên lòng."

Nụ cười Phượng Thần như ngày xuân ấm áp: "Ngươi chịu trọng thương, sẽ không chạy thoát, không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi thôi."

"Ngươi mới nghỉ ngơi đấy." Bóng người nho nhỏ giang hai tay trước mặt, cố gắng ngăn cản người đến gần Già Nam, nàng căm tức nhìn người nọ, lớn tiếng nói: "Có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không cho các ngươi tổn thương hắn."

Già Nam nhìn bóng người xinh xắn, trái tim đóng băng đã lâu xuất hiện vết nứt, dáng vẻ này là vì trong lòng nàng có hắn, có lẽ có một phần là thật lòng. Mất nửa trái tim nên nàng sợ sao? Những mục tiêu của những kẻ kia là hắn, tự nhiên sẽ không để ý đến nàng, nàng cần gì phải làm thế?

Già Nam vịn bả vai run rẩy của nàng, xoay người nàng lại đã thấy ánh mắt nàng đỏ bừng, cánh mũi phập phồng, cả người vô cùng chật vật, thế nhưng hắn lại cảm thấy đây là thời khắc nàng đẹp nhất. Già Nam đưa tay đặt lên ngực nàng, khẽ cười nói: "Nha đầu ngốc, chạy đi, ta sẽ tới tìm ngươi."

Dứt lời liền phất nhẹ tay, một đạo hồng quang bao bọc Lâm Hoa, đưa nàng bay ra xa. Mắt thấy tia sáng biến mất ở phía chân trời, con ngươi Già Nam lộ ra tia dịu dàng quyến luyến, gặp lại sau, phải sống thật tốt. Tiếp theo Già Nam liền nghe thấy một tiếng xé gió khiếp đảm.

Già Nam cúi đầu nhìn mũi tên lúc sáng lúc tắt, khóe miệng lộ ra ý cười, lần này thực sự không cho hắn đường lui, cư nhiên dùng tới Tru Thần Cung, chỉ là cái giá phải trả cũng không nhỏ......

Trước mắt trở nên mơ hồ, Già Nam chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng,  khi đó nàng chưa có hình người, thế nhưng hắn lại nghĩ, nếu như tất cả có thể trở lại lúc ban đầu thì tốt biết bao......

Trên biển lửa đột nhiên dấy lên ngọn lửa, một con Phượng Hoàng màu đen cất tiếng thê lương, tiếng phượng hót vang vọng đất trời. Ngọn lửa tắt lụi, Phượng Hoàng cũng hóa thành hư vô. Bạch Tử Dạ kinh ngạc nhìn vào vùng hư không, trong lòng giống như mất đi một thứ quan trọng, cả trái tim trống rỗng. Hắn tỉ mỉ lên kế sách mấy trăm vạn năm, đợi đúng giờ khắc này, cuối cùng cũng làm được điều hắn muốn, nhưng tại sao hắn vẫn còn cảm thấy chưa đủ?

Bên tai truyền đến tiếng thở dài như có như không: "Không có ta, ngươi tồn tại có ý nghĩa gì chứ? Tốt hơn là theo ta đi, vĩnh viễn sinh tử luân hồi, vĩnh viễn trốn không thoát, cái bóng của ta."

Bạch Tử Dạ chưa kịp phản ứng đã bị nhấc vào biển máu. Trước mặt toàn màu đỏ ngầu. Bạch Tử Dạ quên cả giãy giụa, cả người vô cùng thoải mái, tất cả giống như trở lại lúc đầu, chỉ có hắn cùng người ấy. Sau này người ấy có rất nhiều thứ, nhưng hắn vẫn chỉ có mình người ấy. Những thứ hắn làm, phí hết tâm tư cũng chỉ vì có thể được người ấy nhìn một cái.

Rốt cuộc, ngươi cũng nghĩ tới ta. Bạch Tử Dạ chậm rãi nhắm mắt, bóng dáng dần dần phai nhạt.

Thần Đế cười điên cuồng: "Ha ha ha ha, cuối cùng chỉ còn mình ta, Phượng Thần, Yêu Hoàng, các ngươi cuối cùng vẫn bại dưới tay ta."

Huyết hải trên không dao động kịch liệt, từ từ thu nhỏ lại đến khi biến mất, mây mù tản đi.

Uy hiếp không còn, cả đám Yêu binh, Thần tướng nằm trên đất lay lắt thở gấp, thiên địa hoang vắng thê lương.

Không trung đột nhiên nứt ra một cái khe lớn, Yêu binh gần đó không kịp chạy liền bị cuốn vào trong. Vết nứt như một cái miệng khổng lồ, cắn nuốt vô số sinh mạng rồi lặng lẽ đóng lại. Chúng thần hốt hoảng không chú ý tới một tia sáng màu đỏ vụt qua, lẫn vào bóng đêm.

Tiêu diệt được họa lớn, tâm tình Thần Đế rất tốt, vốn định thừa thắng diệt hết đám Yêu binh, nhưng quân mình giờ cũng không chịu nổi một kích, cân nhắc được mất, cuối cùng Thần Đế giết mấy vạn Yêu binh rồi mới không cam lòng rút quân.

Những Yêu binh may mắn sống xót, lượm về một cái mạng, chỉ sợ Thần Đế quay lại nên vội vàng rút về Yêu Giới, trong chốc lát, chiến trường không có một người.

Hồi lâu sau, một bóng dáng nhỏ gầy lảo đảo xuất hiện trên chiến trường, nàng vừa khóc vừa xới từng tấc đất, mười ngón tay loang lổ máu, rốt cuộc đào được trong đống xương khô hai quả trứng, nàng vui sướng khóc lớn, ôm hai quả trứng vào ngực, nhanh chóng chạy đi.

Trong lúc bối rối nàng không chú ý tới quả trứng màu đỏ lăn từ ống tay áo nàng rơi xuống, chôn trong tro bụi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK