Vân Cạn năm 103.700, Yêu Hoàng xuất binh vây chiến Thần giới, Thần giới tổn thất thảm hại, nguy cơ tràn lan, Thần Đế không còn cách nào khác đành phải cầu trợ Phượng Thần Bạch Tử Dạ.
Vân Cạn năm 103.800, Phượng Thần Bạch Tử Dạ một mình tiêu diệt 326 vạn yêu binh, Yêu Hoàng Già Nam trọng thương, Yêu Hoàng bỏ chạy, Hỏa Kỳ Lân phụng mệnh đuổi giết Yêu Hoàng.
Từ khi ra đời đến nay, hắn chưa từng phải trải qua thời khắc như vậy, chật vật chạy trốn, hơi thở quen thuộc sau lưng càng ngày càng gần, Yêu Hoàng nhảy xuống khỏi đám mây, lảo đảo dừng cạnh núi đá.
Trên ngực bị Phượng Thần xuyên thủng, mặc dù đã xử lý sơ nhưng máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra, nhiễm đỏ đám cỏ phía dưới, năng lượng hủy diệt quen thuộc như thế, lại chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ dùng trên người mình, người nọ rốt cuộc không nhịn được mà ra tay.
Già Nam ưu nhã nhìn bóng dáng đang đi tới, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh như băng, đáy mắt đuôi mày đều là ý khinh người, đến lúc nói cho hắn biết chân tướng rồi.
"Yêu Hoàng, " mặt Phong Thanh Dương không thay đổi phát ra một kích trí mạng, lại nhìn dáng vẻ thiên hạ dưới chân của Già Nam, lòng bàn tay dấy lên ngọn lửa màu tím sẫm, hắn nhàn nhạt nói: " Niệm tình ngươi là chúa tể một giới, hôm nay sẽ cho ngươi chết sảng khoái."
Nhìn ngọn lửa tử vong đến gần, Già Nam đột ngột mở miệng, con ngươi đen nhánh xuyên thấu qua ngọn lửa, thẳng tắp nhìn về Phong Thanh Dương: "Hỏa Kỳ Lân, năm xưa ta dẫn ngươi đến Xích Viêm Sơn, đặt tên ngươi là Phong Thanh Dương, một thân tu vị của ngươi có tám phần là ta truyền thụ, hôm nay ngươi lại muốn dùng những gì ta dạy để giết chết ta sao?"
Phong Thanh Dương nghe vậy cả người run rẩy, ngọn lửa trong tay chập chờn hai cái rồi dập tắt. Hắn đột nhiên tiến lên, gắt gao nhìn chằm chằm Yêu Hoàng đang nghiêng người dựa trên núi đá , trầm giọng quát lên: "Ngươi nói cái gì?"
Lai lịch của hắn, chỉ có Phượng Thần biết, mà Phượng Thần đã niết bàn mấy lần, sớm quên mất chuyện xưa, sao Yêu Hoàng này lại có thể biết được?
Khóe miệng Già Nam không ngừng tràn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, lại mang nhiều cảm giác tà mị: "Hỏa Kỳ Lân, nếu không tin, sao không quay đầu lại, chính mắt người nhìn xem mười vạn năm qua, người ngươi ở chung rốt cuộc là ai??"
"Hỏa Kỳ Lân, ta muốn biết, ngươi là theo đuổi cái danh Phượng Thần, hay là chính Phượng Thần " Già Nam nhỏ giọng hỏi, âm thanh lạnh lẽo như ma chú quấn chặt Phong Thanh Dương: "Ngươi còn nhớ trên lưng ngươi có bức họa Phượng Hoàng niết bàn nho nhỏ chính tự tay ta vẽ cho ngươi."
Phong Thanh Dương vẻ mặt đại biến, hai đầu gối không khỏi mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước mặt Yêu Hoàng, xuyên thấu lỗ trống khổng lồ trước ngực Yêu Hoàng, vốn là nơi đặt trái tim bây giờ đã không còn gì.
"Ngươi là......" đôi tay Phong Thanh Dương khẽ run, muốn chạm tới Già Nam, đầu ngón tay dừng lại cách hắn mấy tấc nơi, không dám tiến về phía trước, hắn lẩm bẩm nói: "Làm sao ngươi biết?"
Thấy hắn như thế, sắc mặt Già Nam không khỏi trầm xuống, giọng nói mềm mại đi: "Ngươi đi theo Phượng Thần mười vạn năm, chắc hẳn các ngươi cũng có mấy phần tình nghĩa......"
Lời còn chưa dứt, đã bị Phong Thanh Dương cắt đứt, gương mặt tuấn tú vặn vẹo, trống rỗng nhiều hơn phẫn hận: "Ta vốn cho rằng hắn là ngươi, nếu không, sao ta lại như thế...... Ta trước nay chỉ đuổi theo một mình ngươi, trước đây ta không biết đã tạo sai lầm lớn, hiện nay ta làm sao có thể “Trợ trụ vi ngược?" (có nghĩa là Kỳ Lân sẽ quay sang giúp đỡ cho Yêu Hoàng)
Phong Thanh Dương rất hối hận, lại thấy bộ dạng Già Nam như vậy đều do hắn ta làm hại, liền tức giận đứng dậy, nói: "Ta sẽ đi tìm hắn nói cho rõ."
Trên mặt Già Nam không che giấu được vẻ mệt mỏi, ngón tay gảy nhẹ, trong không trung nhất thời xuất hiện một bức họa đồ rõ ràng, hắn chỉ một điểm nhỏ trên bản đồ nói: "Kỳ Lân, mang ta tới chỗ này...... Nhất định phải mau lên......"
Âm thanh Già Nam dần dần thấp xuống, Phong Thanh Dương vội vàng lo lắng đến khi thấy rõ Già Nam chỉ bị ngất đi, Phong Thanh Dương mới thở một hơi nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ôm lấy Già Nam hôn mê bất tỉnh, hóa thành luồng sáng bay về phía địa điểm trên bản đồ.
Phong Thanh Dương rời đi không lâu, một bóng dáng màu đỏ thẫm xuất hiện trước mặt núi đá, người nọ cau mày nhìn máu tụ lại trên đất, chóp mũi lơ đãng ngửi mùi máu tươi cực kỳ nhạt, hai mắt bắn ra khí lạnh.
Trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa nhưng đáy mắt lại có băng tuyết ngưng tụ, hắn hừ lạnh một tiếng, biến mất dạng.
Ánh trăng thê lương.
Từng ngọn cỏ đung đưa theo gió đêm, dưới ánh trăng lại càng nhẹ nhàng uyển chuyển, nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra những cây cỏ này đang sinh trưởng trên vùng đất đá đen kịt.
Đến nơi, Phong Thanh Dương lại phát hiện mình đang ở một bãi đất hoang, hắn cau mày đem bản đồ tỉ mỉ nhìn tới nhìn lui một phen, xác định chính xác là chỗ này.
Nhìn vòng quanh chỉ thấy phía trước có một khối đá khổng lồ, Phong Thanh Dương tiến lên, nhẹ nhàng đặt Già Nam trên tảng đá.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn toàn bất đồng với trí nhớ, trong lòng Phong Thanh Dương dậy sóng, trong đầu một hỗn loạn, cuối cùng vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ngay cả hắn cũng có thể nhận lầm?
Trong đầu hồi tưởng lại mười vạn năm qua, những hành động, cử chỉ của hắn không khác mấy, cùng với vẻ ngoài như đúc, hắn cư nhiên không hề hoài nghi, toàn tâm toàn ý vì hắn làm việc. Chưa từng nghĩ, tất cả những gì mình làm đều sai.
Người đó rốt cuộc là ai, tâm cơ như thế, thủ đoạn như thế, khiến hắn và Thần Thụ cùng đám mây đen đều bị lừa gạt. Không nói việc hắn thường xuyên tiếp xúc với người đó, chính là Thần Thụ mỗi ngày làm bạn với hắn ta, sống chung với hắn ta cũng không nhìn ra manh mối?
Người nọ làm sao có thể trở thành Phượng Thần?
Già Nam mất trái tim, đó là thứ quan trọng nhất, chẳng lẽ bị người nọ lấy đi? Nhưng mất trái tim, không thể nào vẫn sống đến bây giờ.
Trầm ngâm một lúc lâu, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ thật thấp: "Nặng quá......"
Phong Thanh Dương hồi hồn, toàn thân cảnh giác, nhìn ngó bốn phía, lại không phát hiện có người đến gần, nghiêng tai lắng nghe, bên tai chỉ nghe được tiếng gió áo ào.
Phong Thanh Dương nhảy lên hắc thạch, đem Già Nam bảo hộ trong ngực, trầm giọng quát lên: "Ngươi là người phương nào, ra ngoài."
"Ai u......" Phía dưới truyền đến tiếng hô thê thảm, lanh lảnh chói tai: "Ngươi nha, để một người còn chưa đủ, lại còn một người trèo lên, muốn đè chết ta à!"
Phong Thanh Dương kinh hãi, ôm Già Nam trong ngực nhảy xuống, lui về phía sau mấy bước, đề phòng nhìn khối đá mở miệng nói chuyện.
Chỉ thấy khối đá chậm rãi hoạt động, từ từ đứng thẳng lên, phủi cỏ dại cành khô trên người, bắt đầu hiện ra hình dáng, là một cô gái ngăm đen.
"Thạch yêu?"
Phong Thanh Dương kinh ngạc nói? Hắn chưa từng nghe nói tảng đá cũng có thể tu thành người, chẳng lẽ đây là Ngoan Thạch thông suốt.
"Ai, Phong Thanh Dương?"
Thạch yêu kinh ngạc hô, Phong Thanh Dương sững sờ, thạch yêu này hẳn là biết mình.