Lâm Hoa bị một mùi hôi thối thức tỉnh, ý thức còn chưa tỉnh táo đã bị tiếng kêu thảm thiết dọa sợ đến mức ngã sấp.
Mùi hôi gay mũi không ngừng truyền đến, thứ mùi không rõ nguồn gốc, lại giống chất thải lâu ngày không tiếp xúc với không khí, đánh thẳng vào khứu giác Lâm Hoa.
Lâm Hoa bị mùi hôi này hun đến choáng váng đầu óc, vội vàng phủi đi những chất bẩn trên người rồi mới bò lên trên, nhưng có vẻ như mùi hôi thối này bám chặt trên cơ thể, quần áo nàng như hình với bóng, tỏa ra khắp nơi.
"Thôi," Lâm Hoa bất đắc dĩ bĩu môi, lầu bầu nói: "Cứ để hôi đi, ngửi nhiều cũng quen."
Nghĩ như vậy, Lâm Hoa liền cảm thấy cái mùi đó không còn gay mũi nữa, nàng lau nước bùn trên mặt rồi tiện tay vứt khăn sang một bên, đến khi bớt bẩn Lâm Hoa mới tò mò quan sát bốn phía.
Đập vào mắt là nước bùn mênh mông, mùi hôi tản ra ngoài không khí ngưng kết thành sương mù màu xám tro, giống như một tầng lụa mỏng bao phủ mặt đất.
Lâm Hoa bối rối nhìn nước bùn khắp nơi, tự hỏi sao mình có thể đến được nơi này. Nàng không phải đang cùng Lục Châu tương thân tương ái ngắm hoa sao? Sao nháy mắt đã đến nơi này? Nhất định là do viên thuốc Lục Châu đưa nàng có vấn đề, cái thứ đó mùi vị không tệ, nhưng ăn xong lại bị đau bụng, chỉ có thể đứng trong nhà xí.
A! Đây không phải là dưới hầm vệ sinh chứ? Lâm Hoa bị chính ý tưởng của mình dọa sợ, vậy những thứ dính trên người nàng là gì? Thật buồn nôn!
Kinh ngạc một lúc, Lâm Hoa phát hiện sau lưng có gì đó không đúng, ở cái thế giới đen ngòm hôi thối này lại có những cá thể trắng trẻo mập mạp lòi ra? Lâm Hoa cứng ngắc xoay người đã bị khung cảnh hùng vĩ trước mặt dọa sợ ngây người.
Chừng trăm tên tráng nam hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt nàng. Hai mắt Lâm Hoa không tự chủ dời xuống, xẹt qua những lồng ngực cường tráng làm người ta trào máu mũi, cùng với cự vật bên hông không hề che đậy đang vểnh lên.
Ưmh, thể tích không tệ, chiều dài không tệ, đáng tiếc…
Lâm Hoa cau mày nhìn đám gà rừng theo sau tráng nam, dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, kiêu ngạo rung rung bộ lông vũ hoa lệ trên người.
Những kí ức kinh hoàng trong trí nhớ nháy mắt bừng lên… Những con này đang cầu xin vui mừng?
Lâm Hoa cả kinh thất sắc, ngửi ngửi mùi hôi thối trên người, và cái mùi nồng đậm trong không khí, bất đắc dĩ nhìn những thứ đang tới gần, khẩu vị của đám người, vật này không biết nặng tới đâu?
"A a a a a a a ~~~~~~~~~~~~~ cứu mạng a!!!!!!!!" Lâm Hoa thét lên, xoay người bỏ chạy, nàng không muốn bị những cái đuôi trẻo mập mạp đó đụng vào a! Thật buồn nôn a! A! A!
Lâm Hoa thét lên, hai chân chạy như điên, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, đã thấy đám nam nhân và gà rừng đuổi theo sát nút. Đôi chân ngắn của nàng sao có thể địch nổi những cặp chân thon dài có lực kia. Trước tình cảnh khó chống đỡ này, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, mắt thấy nàng sắp bị đám kia đuổi kịp.
"Không cần a!"
Lâm Hoa thét lên thê lương, cũng không biết từ đâu sinh ra sức lực, hai chân như có thêm sức sống, kéo dài khoảng cách với đám ghê tởm kia.
"Tại sao lại đuổi theo ta?"
Lâm Hoa vô lực kêu, nhưng trả lời nàng chỉ là tiếng thở dốc nồng đậm sau lưng.
Tuyệt đối không thể bị bắt lại, trong lòng Lâm Hoa chỉ có duy nhất một ý niệm. Nàng không thể tưởng tượng nổi nếu bị túm được, kết quả chờ đợi nàng sẽ là cái gì. Nàng không thể cũng không muốn để chuyện đó xảy ra.
Trong lòng giống như có xao động, một cỗ năng lực thần bí từ lồng ngực vọt ra, trong tình cảnh không thể khống chế đâm vào người Lâm Hoa. Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, nàng cắn răng kiên trì, dưới chân không hề ngừng nghỉ, nàng chỉ cảm thấy dưới chân càng ngày càng nhẹ, tốc độ càng lúc càng nhanh, cảm giác hít thở không thông truyền đến.
"A!!!!!!!!!!!!!"
Lâm Hoa sung sướng kêu to, có vẻ như năng lượng thần bí đã tìm được chỗ trút, nhanh chóng ngưng kết, rồi đột nhiên xông về phía sau lưng nàng.
Hồng quang chói mắt bộc phát, đấm nam nhân và gà rừng vừa tiếp xúc với hồng quang liền hóa thành tro bụi, biến mất không còn tăm hơi.
Mùi hôi thối tràn ngập cũng được hồng quang tinh lọc, những tiếng kêu thê lương lột bỏ lớp vỏ xấu xí, lộ ra đôi cánh màu vàng, mỏ chim phát ra những tiếng kêu to dễ nghe. Mặt đất do lớp bùn tạo thành vỡ tan, lộ ra mặt nước trong suốt, sắc hoa tươi diễm hồng tràn ngập, mùi thơm thấm đẫm tâm can.
Tóc đỏ như thác phủ sau lưng Lâm Hoa, một đôi cánh phượng đỏ rực chói mắt hơi rung động, Lâm Hoa lẳng lặng trôi lơ lửng giữa thiên địa, mê mang nhìn phương xa, hồi lâu sau, nàng mới mở miệng nói câu đầu tiên.
" Ta đã trở lại."
Thiên địa yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua.
Ánh mắt Già Nam phức tạp nhìn bóng dáng vững vàng trong không khí, hơi thở ngạo thị quen thuộc, lòng hắn run sợ một hồi, bàn tay đặt ở địa phương không an phận. Già Nam cười khổ, ngươi muốn trở về sao? Rời đi lâu như vậy, ngươi đã quên ta sao? Mặc dù không biết tại sao lại có tình huống như vậy, nhưng lần này ta tuyệt đối không để ngươi rời đi.
"A!"
Tiếng kêu thê lương, thảm thiết cắt đứt ý nghĩ Già Nam, thân hình hắn thoáng một cái liền xuất hiện bên người nàng, thuần thục ôm thân thể mềm mại đang run rẩy, Già Nam an ủi nói: "Đừng sợ, ta ở đây."
"Già Nam, ta biến thành người chim." Lâm Hoa đáng thương vùi trong ngực Già Nam, chỉ vào đôi cánh sau lưng tố cáo.
Ưmh ưmh, mặc dù rất đẹp, nhưng nàng không muốn biến thành người chim.
Vẻ mặt Già Nam tràn ngập nhu tình, một tiếng thở dài nhỏ tới mức không nhận ra, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, ánh sáng màu đen trong tay thoáng qua, hai cánh đỏ rực liền ẩn vào trong cơ thể nàng, mái tóc đỏ cũng rút đi, biến thành màu đen.
"Tốt rồi."
Lâm Hoa nghiêng đầu nhìn một chút, quả nhiên đã biến trở về bộ dáng lúc trước, nàng thu hồi nước mắt, ôm cổ Già Nam tán dương: "Già Nam ngươi thật tài giỏi, không hổ là chúa tể một giới - Yêu Hoàng."
Nhìn Lâm Hoa trong ngực không buồn không lo, trên mặt Già Nam lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, hắn vẫn thích bộ dáng nàng như vậy, chỉ mong nàng có thể vĩnh viễn không buồn không lo.
Chỉ mong.