Thần - Yêu hai giới giao chiến, Thần giới vẫn thảm bại, Phượng Thần như cũ lại dọn dẹp tàn cuộc.
Trước khi đi, Phượng Thần giao phó: "Bạch Miểu, trông chừng Dao Hoa, đừng để nàng gây họa."
Bạch Miểu trợn mắt, nhỏ giọng lên tiếng.
Thấy nàng như thế, Phượng Thần khẽ than thở, vỗ vỗ bả vai nhỏ bé của nàng, cảm thấy thân thể nàng bỗng chốc cứng ngắc: "Bạch Miểu, đừng làm ta thất vọng."
Thân hình Bạch Miểu khẽ nhúc nhích, không dấu vết tránh tay Phượng Thần, nhiệt độ trên vai mới từ từ giảm xuống, Bạch Miểu khẽ nâng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm dung nhan tinh xảo, cố cười nói: "Bạch Miểu biết, Điện hạ cứ yên tâm."
Ánh mặt trời sáng rỡ chợt trở nên chói mắt, Bạch Miểu ngơ ngác nhìn theo hướng Phượng Thần rời đi, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, cắn chặt môi đến rỉ máu.
Thật xin lỗi, lại gạt ngươi......
Bạch Miểu đứng bên ngoài Phượng Thần cung đến khi trăng lên cao mới hồi hồn, mệt mỏi vào trong.
Cánh cửa màu đen khổng lồ như miệng dã thú, nháy mắt đã nuốt lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng.
Bước vào trong, vừa xoay người đóng cửa phòng đã nghe thấy tiếng nói ở sau lưng:
"Bạch Miểu, nếu Phượng Thần biết ngươi làm chuyện này thì thế nào?"
Bạch Miểu vội xoay người, dưới ánh trăng là một cô gái mặc cẩm y thanh tú, đến khi nhìn rõ mặt mũi, trên mặt Bạch Miểu đã không còn một giọt máu.
"Tham kiến Đế Cơ."
Tịch Nguyệt Đế Cơ cười rực rỡ như hoa xuân, nhưng những lời nói ra lại như dao sắc đâm vào trái tim Bạch Miểu: "Hắn cho phép một nữ nhân độc ác ở lại Phượng Thần cung sao?"
"Ta không biết ngài đang nói gì......" Bạch Miểu cố gắng trấn định, mặt không đổi nhìn Tịch Nguyệt Đế Cơ, phúc thân (nghiêng người) nói: "Đế Cơ, mời về."
"Ha ha, không biết sao, cũng tốt, đợi Phượng Thần trở lại, tất cả liền sáng tỏ."
Tịch Nguyệt Đế Cơ nở nụ cười nhẹ nhàng, lướt qua Bạch Miểu, hơi nước khẽ phất qua gương mặt Bạch Miểu, một lớp sương mù màu trắng nhạt tản ra, bao quanh Bạch Miểu.
Bàn tay trắng nõn đẩy cửa phòng, Tịch Nguyệt Đế Cơ quay đầu thản nhiên cười, quyến rũ vô cùng: "Ngươi có biết năng lực của thị Nguyệt thần nữ không?"
Không cần chờ Bạch Miểu trả lời, Tịch Nguyệt Đế Cơ đã đạp ánh trăng rời đi.
Thị Nguyệt thần nữ......
Trước mặt Bạch Miểu bỗng tối sầm, xụi lơ ngã xuống đất.
Lớp sương màu bạc trắng giống như một kết giới, chớp mắt đã bao phủ cả căn phòng.
Phượng Thần vừa đến chiến trường, Yêu Hoàng liền dẫn yêu binh rút lui, không cho Phượng thần cơ hội ra tay.
Nhìn đại quân nhốn nháo đi xa, Thần Đế mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Phượng Thần, lần này Yêu Hoàng tự mình mang binh, đây là cơ hội tốt để diệt trừ Yêu Hoàng. Yêu Hoàng vừa chết, Yêu Giới tất loạn. Ngươi vì sao không ra tay?" Hai mắt Thần Đế đỏ bừng, lạnh lùng quát.
Phượng Thần nhàn nhạt nhìn lướt qua Thần Đế, nhàn nhạt mở miệng: "Yêu Giới đã lui binh, những cái còn lại, có quan hệ gì với ta đâu?"
Ngọn lửa màu đen bao phủ khắp chiến trường, những thi thể chất đống như núi hóa thành tro bụi trong ngọn lửa.
Đợi ngọn lửa tắt hẳn, đã không thấy bóng dáng Phượng Thần.
Thần Đế cắn răng, trên mặt thoáng qua vẻ tàn nhẫn: "Thu binh."
Phượng Thần, ngươi cứ thoải mái đi, ta muốn nhìn xem ai sẽ là người cười đến cuối cùng......
Bị chính người thân bên cạnh tổn thương ruồng bỏ, loại đau đớn tê tâm liệt phế này, Lâm Hoa lần đầu tiên được thưởng thức.
Như một xác chết tê liệt trên mặt đất, nàng lâm vào không gian tối tăm, loại đau đớn không muốn sống này càng rõ rệt.
Nàng không thể mở mắt, không thể nói chuyện, chết lặng nằm đây, từ những con rắn không ngừng bò qua thân thể, nàng đoán đây chắc là đất hoang.
Nàng không biết mình tới đây như thế nào. Hôm đó sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã rời khỏi Phượng Thần cung, nằm ở một chỗ xa lạ, bên cạnh còn có một bọc quần áo lớn và ngân lượng, đầy đủ mọi thứ.
Lâm Hoa suy nghĩ hồi lâu, không hiểu tình hình lắm. Đứng trên tảng đá nhìn ra xa, phát hiện cách đó có một trấn nhỏ, nàng liền trèo xuống, kéo bọc quần áo khổng lồ đi về phía trấn.
Đi vài bước lại bị một cô gái che mặt ngăn lại.
Lâm Hoa cảm thấy người nọ hết sức quen thuộc, dáng người uyển chuyển dưới lớp áo đen, hai mắt lúng liếng đa tình, nàng nghĩ, đại khái nàng biết là ai.
Lâm Hoa đang muốn mở miệng kêu thì thấy nàng ta đột nhiên tiến lên, đầu ngón tay đánh về phía mặt nàng.
"A......"
Đau đớn dồn dập đánh tới, Lâm Hoa che mắt, chất lỏng ấm nóng từ kẽ tay chảy xuống, dính đầy gò má nàng.
Đau đớn còn chưa qua, cảm giác đau đớn khác lại đánh tới, Lâm Hoa khổ sở ngã xuống đất, thét chói tai giãy giụa.
" Thật là tuyệt." Âm thanh lạnh lùng truyền vào trong đầu của nàng, Lâm Hoa giùng giằng, dùng hết hơi sức cuối cùng, khàn khàn giọng nói: "Tại sao đối với ta như vậy."
Trả lời nàng vĩnh viễn chỉ là đau đớn không ngừng.
Sau đó, nàng bị vứt xuống nơi hoang dã không biết tên này.
Không biết qua bao lâu, bên người truyền đến tiếng bước chân sột soạt, một âm thanh dễ nghe vang lên bên tai nàng:
" Sao ngươi lại nằm ở đây?"
Âm thanh kia như tiếng trời, Lâm Hoa run rẩy, nhưng không có cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể yên lặng rơi lệ, chỉ mong người nọ tốt bụng, có thể một đao giúp nàng thoải mái hơn một chút —— nàng đã không còn hy vọng có người có thể cứu nàng, chỉ mong có thể cho nàng chết sảng khoái.
Hồi lâu sau không có âm thanh nào, người nọ sợ đã rời đi rồi, Lâm Hoa lâm vào tuyệt vọng, nàng biết mình hiện tại thê thảm đến không nỡ nhìn, nhưng nàng chỉ cầu xin hắn có thể giết nàng, không cần hắn cứu nàng, hắn lại chạy nhanh như vậy sao?
Bỗng nhiên có một đôi tay ấm áp nâng đầu nàng lên, ngọn lửa hy vọng trong lòng Lâm Hoa lần nữa dấy lên. Ngươi nhìn đi, nhìn đi, tốt nhất cứ một đao đánh chết nàng đi.
Chỉ nghe người nọ khẽ “di” một tiếng, trong âm thanh tràn đầy kinh ngạc:
"Ta chỉ muốn biết, một con gà rừng nho nhỏ như người, sao lại có kẻ thù ác liệt như vậy, đánh nát xương cốt, lại còn hủy dung, rút gân, nhưng vẫn bảo vệ linh hồn bất diệt, không cho ngươi chết đi, tốn công đưa Tụ hồn châu vào trong cơ thể ngươi." Lại nghe người nọ nói tiếp: " Tụ hồn châu chính là bảo vật của Thần giới, có Tụ Hồn Châu cho dù thân thể ngươi bị tổn thương bao nhiêu, dù là chỉ còn dư lại một cọng tóc, cũng sẽ không chết. Hạt châu kia che chở linh hồn ngươi bất diệt, mà những tổn thương gặp phải, dưới tác dụng của tụ hồn châu, sẽ từ từ bình phục."
"Chỉ là người Thần giới thật có sáng ý, lại đem thiên địa chí bảo này để giày vò." Người nọ ngạc nhiên nói: "Ta nói, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì? Chọc giận người phương nào?"
Kỳ lạ, người này chẳng lẽ có tật xấu? Lâm Hoa ngây ngô nghĩ, nếu nàng biết đã không nằm ở đây rồi......
Người nọ ngạc nhiên nói: "Ta chấp chưởng Yêu Giới vài ngàn năm, chưa từng thấy người nào ác độc như vậy, chơi đùa một nữ nhân người không ra người không ra quỷ. Mà ngươi cũng thật kiên cường, không có một chút tu vi, cũng không hộ khí, bị đau đớn như vậy, linh hồn vẫn chống chọi không bị phá vỡ."
Lâm Hoa chợt thấy khổ sở giảm bớt không ít, nàng tò mò với gương mặt hiện tại này sao người nọ có thể nhìn ra nàng như hoa như ngọc đây?
"Nếu Thần giới ai ai cũng giống kẻ kia, Yêu Giới sợ rằng sẽ bị diệt tộc."
"Ta xem thương thế này, là lúc ngươi tỉnh táo đã khoét đi hai mắt, rút xương sống, bóp vỡ từng khúc, chậc chậc, bộ dáng biến thái này, thật đúng là chướng mắt."
"Quên nói cho ngươi biết, " âm thanh trầm thấp nói: "Nơi này là Yêu Giới, ta là Yêu Hoàng Già Nam."
"Hôm nay tâm tình ta không tệ, nếu mười ngày sau, ngươi còn chưa chết, ta liền từ bi cứu ngươi một mạng a."
Lâm Hoa chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như vậy, những thứ kia đâm vào linh hồn khiến nàng đau đớn không chịu được, ngất xỉu đối với nàng mà nói đã là quá xa xỉ, nàng chỉ có thể chịu đựng những thứ này.
Nàng cảm thụ xương cốt từ từ liền lại, bắp thịt vặn vẹo rối rắm, da thịt bị thương bắt đầu khép miệng, hai mắt Lâm Hoa giống như bị lửa thiêu, dần dần cảm thấy ánh sáng, nàng đã hoàn toàn chết lặng.
Chắc hẳn chưa có ai nhìn thấy thân thể mình từ từ sinh trưởng, những vết thương dữ tợn dần dần khép lại, loại cảm giác đó thật là rợn tóc gáy.
Sống không bằng chết cũng chỉ như thế a.
Là ai hận nàng như thế? Giết nàng cũng không sao, tại sao phải đối xử với nàng như vậy?
Mười ngày sau, người nọ đúng hạn tới.
"Ngươi còn chưa chết? Thật là kỳ tích."
Già Nam kinh ngạc, đem cô gái dưới đất lật lại, thấy trên mặt nàng đã khôi phục lại đôi mắt, giờ phút này đang không ngừng theo dõi hắn.
"Ừ. Đây là Cửu chuyển hoàn hồn đan, ăn nó đi, ngươi sẽ thoải mái rất nhiều." Thấy nàng không đáp, Già Nam giận tái mặt, "Sợ là độc dược sao? Bộ dáng ngươi bây giờ, còn sống cũng chỉ phải chịu tội."
"A, quên, đầu lưỡi ngươi bị cắt, hiện nay chắc còn chưa hồi phục, ta cho ngươi ăn thôi." Già Nam cúi đầu, đem đan dược đưa tới bên miệng nàng, thấy nàng chỉ thờ ơ, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hắn.
Già Nam giận dữ, hung hăng đá nàng qua chỗ khác.
Lâm Hoa lăn mấy vòng, mặt hướng lên trên không nhúc nhích, không một tiếng động.
"Thì ra ngươi không há miệng được, ta giúp ngươi a." Cô gái này miệng bị người vá lại, không phát ra được âm thanh nào, sắc mặt Già Nam xấu hổ, đưa tay đem Lâm Hoa lại gần.
Phất tay cắt đi những đường chỉ khâu miệng, trên môi Lâm Hoa nháy mắt nhuộm đầy máu tươi. Già Nam chán ghét cau mày, muốn đạp nàng một cái nữa, nhưng nghĩ tới nữ nhân này chắc không chịu nổi hành hạ nữa, liền vẩy chút Kim Sang Dược trên môi nàng, Già Nam nói huyên thuyên: "Người này tâm địa quá ác độc, vết thương này tiên pháp không cách nào chữa khỏi, cũng thiệt thòi ta năm xưa đi Nhân giới lấy được không ít đồ tốt, nếu không cho dù trị được cho ngươi, dung mạo cũng bị hủy a.”
Vừa nói, hành động trong tay cũng không ngừng, gọn gàng mở cằm nàng ra, đem Cửu chuyển hoàn hồn đan nhét vào trong miệng nàng, sau đó khép cằm lại, "Tốt lắm."
Đan dược vừa vào miệng, Lâm Hoa liền thấy một dòng nước trong cổ họng truyền xuống, thân thể như ngâm ở trong nước ấm, thoải mái không nói ra lời.
Lâm Hoa chớp mắt, thỏa mãn hôn mê bất tỉnh.