- Băng ơi, lát về sớm nha mày _ Nhỏ nhìn nó nói
- Ừ _ Nó bình thản trả lời nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua
- Sao hôm qua lại có con gấu? _ Nó thắc mắc nhìn nhỏ hỏi
- Hỏi thằng kia kìa _ Nhỏ chỉ tay sang hắn, đồng thời hắn cũng quay sang nhìn nó
- Sao? _ Nó kiên nhẫn nhìn hắn hỏi lại một lần nữa
- Ừ thì hôm qua đi chơi Tử Văn ở khu vui chơi, bắn trúng nên được thưởng. Em cũng thích con đó mà, phải không? _ Hắn biết nó sẽ không nhớ, chỉ có mỗi nhân cách kia nhớ thôi nên hắn cũng không lấy làm lạ
- Vậy à _ Nó không hỏi nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn bầu trời. Lại trầm ngâm suy nghĩ gì đó
Hắn ở bên cạnh thì nhìn nó, hôm qua do không kịp hỏi nhỏ nên bây giờ hắn cảm thấy rằng có gì đó rất bất an.
Giờ ra chơi
- Mọi người ăn gì? _ Nhỏ nói
- Như cũ _ Nó và hắn đồng thanh nói
- Tôi đi nữa _ Hắn đi theo nhỏ
Khi hai người qua lại thì hắn đưa nó chai sữa tươi lạnh. Dù đã là bạn gái nhưng hắn vẫn muốn nó uống, bởi vì đó là do hắn mua. Còn nó thì vẫn nhận lấy, từ từ uống, vị ngọt tràn đầy trong miệng nhưng nó lại cảm thấy ngọt hơn nhiều nữa, phải chăng là do hắn đưa?
Sau khi giờ ra chơi kết thúc thì mọi học sinh đều ai nấy về lớp người đó. Còn hắn và anh thì rút kinh nghiệm, tuyệt đối không lên lớp trước. Hai người nhìn chằm chằm nó và nhỏ, không rời khỏi dù chỉ một giây. Nó và nhỏ nhìn nhau rồi đến lại chỗ hôm qua, nơi đó vẫn đẹp như vậy, muôn hoa đua sắc khoe nở, mùi hương trộn lẫn vào nhau tạo thành một mùi hương kì lạ nhưng rất dễ chịu.
Nó tựa vào một góc cây, ngồi xuống và khẽ nhắm mắt lại, mặc kệ mọi thứ xung quanh. Còn hắn cũng ngồi kế bên nó, cho nó tựa đầu vào vai mình mà ngủ. Nhỏ ánh mắt chứa một tia lo lắng lẫn cẩn thận, nhỏ đang lo lắng “ cô gái kia “ lại xuất hiện một lần nữa, lần này còn có hắn và anh ở đây, chắc sẽ chế ngự được. Nhỏ cũng ngồi xuống gần đó, ngắm nhìn nó, nó ngủ rất bình yên, khuôn mặt hiền lành trong sáng. Anh ở bên cạnh cũng ôm nhỏ vào lòng, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, anh cảm giác rằng cô nhóc này có vẻ gì đó là lo sợ, anh như muốn tiếp thêm sức mạnh cho nhỏ, ôm thật chặt.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ thì nó xảy ra những chuyện khó hiểu.
Trên trán nó mồ hôi đang thi nhau chảy xuống gò má nó, lông mày thì nhăn lại rất khó chịu. Tay thì nắm chặt cánh tay hắn khiến hắn tỉnh lại, hắn lo lắng nhìn nó rồi lại lập tức gọi nhỏ. Nhỏ bừng tỉnh và rồi nhận ra nó đang khó chịu, cuối cùng chuyện nhỏ lo cũng đến rồi. Nhỏ bình tĩnh đi đến bên cạnh nó, im lặng nhìn nó. Còn hắn và anh thì khó hiểu lại càng thêm khó hiểu.
Một lát sau, nó mở mắt. Cả 3 người đều nhìn nó, chỉ hai người là nhận ra nó còn anh thì hoàn toàn không biết được cô gái trước mặt anh đây thật ra là ai. Đôi mắt đó đã biến đổi, nhìn vào thậm chí có thế cảm nhận được sự rét lạnh. Nó từ từ đứng lên, rời khỏi hắn khiến hắn cảm thấy hụt hẫng.
- Thanh à, cô cũng chơi gian quá đấy. Không ngờ lại bị con nhỏ hiền lành kia giành mất _ Nó nhìn qua đồng lượt rồi dừng lại ở chỗ nhỏ
- Hừ, cũng nhờ cô có sơ hở nếu không cũng không đánh lại cô rồi _ Ánh mắt nhỏ có chứa đựng tia đau buồn, nhưng lời nói lại cứng rắn
- Chuyện gì vậy? Cô là ai? _ Anh khó hiểu nhìn nhỏ rồi lại nhìn nó
- Hôm qua kể rồi đó, đây là nhân cách thứ 3. Mạc Tử Thiên
- Là cô ta đó sao _ Anh thật sự không ngờ, cô gái đó lại có sự lạnh lùng đến đáng sợ này
- Xin chào. À mà dù sao cũng xuất hiện rồi nên “ vận động tay chân “ một chút ha. Tạm biệt _ Nó nói xong định đi thì nhỏ cản lại
- Đừng đi
- Được chỉ cần 1 trong 3 người đánh thắng tôi, tôi sẽ không đi _ Nhìn sơ qua cũng biết là ai cũng học võ rồi, nó hỏi 3 người
- Để tôi _ Hắn nhìn nó nói, hắn từng đánh với nó rồi. Lần trước cũng may là hắn nhanh chân lẹ tay nếu không cũng không thoát được rồi. Nhưng lần này hắn có ra tay được không? Hắn yêu nó quá rồi...
- Ồ, lại là anh à. Thú vị, coi như lần này đấu lại cho lần trước. Xem ra thân thủ của anh cũng rất tốt
- Cũng chỉ là may mắn thôi. Nếu tôi thắng, cô phải đáp ứng điều kiện của tôi
- Được
Còn tiếp...
End chap 45
Cho mấy bạn hóng chơi ^^