Tiệm bánh Violet Love
- Chào quý khách _ Đó là giọng của một cô gái, giọng nói không ngọt ngào chỉ là lạnh lùng xa cách
Hắn nhận ra, cô gái này hình như tên là Thủy Băng, lần đầu tiên đến đây cũng là cô gái ày chỉ đường cho hắn. Đối với nhân viên ở đây, hắn cảm thấy rất hài lòng. Nếu là người khác có lẽ sẽ không nhận ra nhưng hắn đã quan sát rất kỹ rồi. Tám nhân viên ở đây, mỗi người đều mang mỗi tính cách khác nhau. Họ đều có những cách phục vụ khác, nhưng khách ở đây đối với sự phục vụ của bọn họ lại không hề cảm thấy khó chịu.
Điển hình như cô gái Thủy Băng này và chàng trai Thiên Phong kia. Hai người họ, nhìn bên ngoài có lẽ khá là giống nhau, bề ngoài rất lạnh lùng xa cách, nhưng thái độ vẫn có phần lịch sự.
Những người còn lại thì cũng không bình thường. Con trai người thì nói những lời lẽ ngọt ngào đối với các thiếu nữ, người thì nghiêm túc sắc bén, người thì ôn nhu thân thiện. Con gái thì cũng như vậy, người thì sắc bén tinh tường, người thì nóng bỏng quyến rũ, người thì hiền lành dễ thương. Dường như 8 người ở đây, mỗi người một tính cách, khiến cho người khác không thể không yêu. Hắn nhìn ra, ở đây nam lẫn nữ đề nhìn 8 người họ bằng ánh mắt say mê. Nhưng hắn hiểu, cả 8 người họ chẳng hề quan tâm về điều đó cả ngay cả những người hiền lành và ôn nhu nhất.
Khi đó hắn tự hỏi, chắc chắn 8 người này không phải là chủ tiệm, vì tin đồn nói rằng chủ tiệm này chưa từng xuất hiện. Hắn rất muốn biết là người nào có con mắt sắc bén có thể nhìn ra tài năng của bọn ho và khiến bọn họ làm việc vì người đó. Nếu nói ra thì chỉ riêng cô gái Thủy Băng và chàng trai Thiên Phong kia thôi thì đã chưa chắc làm việc dốc hết sức như vậy chỉ vì tiệm bánh này rồi. Họ là những người lạnh lùng khó đoán thì tại so lại nghe lời của chủ tiệm này?
Còn chưa kể đến từ ngày khai trương tiệm bánh cho đến nay, chưa một ai biết được danh tính hay khuôn mặt của chủ tiêmj này như thế nào. Dù có rặng hỏi 8 người kia như thế nào thì bọn họ thủy chung vẫn không chịu nói.
Cho đến khi hắn vào đây ăn thì lại may mắn nghe được tin là chủ tiệm bánh đã trở về và nguời đàn giai điệu đó chính là chủ nhân của tiệm bánh này. Điệu nhạc đó cho đến nay hắn vẫn không quên, khi ấy hắn nhận ra người đàn là một cô gái vì bản nhạc đó, cứ như là đang đem hết nỗi nhung nhớ, những nỗi đau, sự bi thương vào bên trong bản nhạc, từ đó hắn mới nghĩ rằng đó chính là một cô gái.
Nghe 8 người kia nói, loại bánh Chocolate Love Milk kia chính là do chủ tiệm này làm ra lại khiến hắn ngỡ ngàng. Hèn gì 8 người kia lại tự hào khi nói đến cô gái chủ tiệm này.
Cho đến nay hắn mới chợt nhớ ra rằng cuốn truyện “ Si tâm tuyệt đối “ kia cũng có miêu tả loại bánh này, nhưng lại không hề có tên. Nhưng theo cách miêu tả thì hắn có thrẻ xác định rằng chiếc án trong truyện đấy đó chính à bán Chocolate Love Milk này đây. Điều đó khiến hắn muốn xác nhận lại xem. Cô gái tên Tử Băng, em gái của chị hắn có phải là chủ tiệm ở đây không. Nếu như hắn điều tra ra được thì không phải lại có thêm bằng chứng nữa sao?
Hắn lại đi đến căn phòng bánh kia, bao trọn toàn bộ. Cũng may là khi ấy chỉ có mình hắn ở trong phòng đó nếu không muốn bao trọn cũng không được.
Không gian bên trong vẫn như ngày hôm đó. Một màu đen nhưng vẫn sang trọng và tôn quý.
Hắn vẫn gọi loại bánh đấy, lại tiếp tục may mắn vì bánh đó vẫn chưa bán hết. Sau khi bánh được dọn lên, hắn không nhanh không chậm, nhẹ nhàng ăn từng muỗng, cảm nhận vị ngọt của chiếc bánh này. Hắn không phủ nhận rằng dù chiếc bánh này rất đắt tiền nhưng ăn rất đáng.
Hắn tự hỏi, liệu hôm nay hắn có may mắn nghe được tiếng đàn piano đó nữa không? Điều đó còn phải phụ thuộc vào số mệnh, nếu ông trời muốn hắn tìm ra sự thật thì hắn sẽ không bỏ lỡ, nhưng nếu cả ông trời cũng không giúp hắn thì chỉ sợ rằng vẫn như lời cô nói, hắn sẽ chẳng tìm ra.
Hắn tiếp tục ăn, hy vọng mình sẽ may mắn.
Sau khi ăn hết bánh rồi hắn mới thở dài. Xem ra hôm nay hán không nghe được rồi. Khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng thì lại tinh tường nghe được tiếng đàn. Lẩn này hình như không phải đàn cho mọi nghời nghe mà là chỉ đơn giản là muốn đàn. Hắn vui mừng, thầm cảm ơn ông trời. Hắn từng bước từng bước đi theo tiếng nhạc, hắn cảm nhận được giai điệu lần này có mang theo sự vui vẻ, sự nhớ nhung nhưng cũng có sự đau buồn.
Vừa đi hắn vừa nghĩ, cô gái tên Mạc Tử Băng này tại sao lại có nhiều thân phận như vậy, khiến hắn thật rối. Điều tra từ thân phận này cho đến thân phận khác, hắn thật rất khâm phục tài năng của cô gái này. Trong công việc thì cơ trí, thông minh, sắc bén. Trong việc nội trợ cũng xuất sắc đến mức có một tiệm bánh nổi tiếng đến vậy.
Nếu như so về sự giàu có thì cô gái này mở tiệm bánh này để làm gì? 8 người kia chắc chắn tiền lương một tháng rất cao. Hắn không biết rằng câu hỏi đó 2 năm trước 8 người kia cũng từng hỏi nó một lần...
Suy nghĩ một hồi thì hắn đi đến một căn phòng cách xa phòng ăn kia. Hắn chậm rãi mở hé cửa ra nhìn, lần đầu tiên hắn làm việc này, có chút xấu hổ nhưng sự tò mò kia đã lấn áp đi.
Bên trong có rất nhiều nhạc cụ khác nhau, tất cả đều là loại mới nhất và sang trọng nhất.
Hắn để ý nơi có đàn piano kia, có một cô gái đưa lưng về phía hắn. Cô gái này có mái tóc màu tím, y như màu tóc hắn. Mái tóc xõa ra đơn giản cũng y như ngày ở buổi tiệc đó, cô gái đó đưa lưng về phía hắn vậy. Tim hắn đập nhanh hơn bình thường, đây là lần thứ 2 hắn nhìn bóng lưng này. Còn lần thứ nhất mà hắn đối diện với cô gái này đó chính là lúc hắn vừa trở về nước, đôi mắt tím kia cũng y như hắn, sắc bén, u buồn.
Hắn khẳng định! Cô gái này chính là chủ tiệm cũng chính là người hắn đang tìm kiếm. Hắn đứng bên ngoài lắng nghe tiếng đàn, nhìn những ngón tay thon thả kia đang đánh đàn thật là đẹp mắt. Khi hắn đang chìm đắm trong giai điệu kia thì bên tai lại nghe được một giọng hát trong veo. Hắn cả kinh, giọng hát này không phải là giọng hát nữ trong cây bút ghi âm mà hắn tìm được trong phòng nhạc ở nhà hắn sao? Giọng hát này chẳng khác bao nhiêu cả, rất trong veo, rất nhẹ nhàng, như đang rót mật vào tai người nghe. Nhưng lời nhạc lại không ngọt ngào như vậy, cảm giác rất bi thương.
Tim hắn bất giác nhói đau. Hắn cảm nhận được điều đó, vì sao? Vì sao mỗi lần nghe hay cảm nhận được cô gái này đang đau buồn hay cô đơn thì tim hắn lại đau đến như vậy? Hắn khẳng định rồi, cô gái thật sự là người hắn yêu 3 năm trước, cuốn truyện kia chính là hiện thực!
Nhưng hiện tại cái tình yêu đó đối với hắn thật mơ hồ, như có như không, không rõ ràng.
Hắn sẽ để thời gian quyết định. Cô gái này đau buồn tận 3 năm, còn nghĩ hắn đã chết, hắn từng liên tưởng đến cảnh tượng cô gái này đến viếng mộ của hắn. Khi biết hắn còn sống có phải cảm thấy thật đau thương không? Nếu nói ra hắn thật tệ bạc, nằm im một chỗ suốt 3 năm, còn để cho một cô gái khác đau buồn và bi thương đến vậy.
Nhưng bây giờ đối với hắn, tình yêu này còn tồn tại hay không? Hắn vẫn không rõ được...
Không hiểu sao hắn lại phát ra tiếng động khiến cô gái đang đàn kia dừng lại. Hắn thoáng sợ hãi nhưng rồi lại đứng thẳng lên, mở cửa ra, nhẹ nhàng đi vào.
Còn nó thì cảm thấy có điều lạ, nếu như là một trong 8 người kia sẽ không lén lút và bước vào rồi im lặng như vậy.
- Chúng ta lại gặp nhau _ Hắn lên tiếng nói trước
Nó giật mình hoảng sợ. Giọng nói này dù có qua bao nhiêu năm nó vẫn nhớ, còn chưa kể mấy ngày nay nó đều nghe thấy. Vì sao hắn lại có mặt trong phòng này? Nếu hắn muốn nhìn thấy nó thật thì sao? Nó sẽ ngăn được sao?
- Vì sao anh lại ở đây? _ Nó bình tĩnh trả lời
Lần nữa nghe được giọng nói lạnh lùng này khiến hắn vừa vui mừng nhưng lại cảm thấy xa cách không thôi.
- Tôi đến tiệm bánh cô ăn, chỉ có điều lại nghe được tiếng nhạc của cô
- Vậy hiện tại anh về được chưa? _ Nó gấp gáp hỏi hắn
- Vì sao cô lại không xuất hiện đối mặt với tôi?
- Vì sao tôi lại phải làm như vậy?
- Vậy thì vì sao cô lại không thể làm vậy?
Hai người liên tục hỏi nhau nhưng người cuối cùng phải trả lời lại là nó. Nó im lặng hắn cũng im lặng, dường như hai người không muốn nói gì nữa
- Khi nghe cô hát tôi tình cờ nhớ đến giọng cô gái bên trong một cây bút ghi âm mà tôi tìm thấy?! _ Hắn dò xét nhìn xem cô gái này có phản ứng gì không
Quả nhiên...
Nó thoáng giật mình, chợt nhớ ra cây bút mà ba năm trước đó. Nhớ đến khi đó nó nghe hắn hát mà đã say mê không thôi nên hôm sau đã đem theo một cây bút ghi âm loại đắt và rõ nhất, ghi âm lại bài hát mà hai người hát. Không hiểu sao khi về nhà nó lại không tìm thấy ở đâu, rồi sau đó nó cũng quên mất đi. Bây giờ nghe hắn nhắc đến thì ra mình đã làm rơi ở nhà hắn, giọng hát của hắn cứ như được phát lại trong đầu nó vậy.
- Có lẽ là trùng hợp _ một lúc sau nói mới trả lời nói
Hắn nhếch mép cười, tai hắn rất nhạy bén, tất nhiên nhận ra hai giọng đó là một rồi. Vậy mà cô gái này vẫn tiếp tục phủ nhận?
- Sẽ có một ngày tôi biết hết tất cả về cô và nhìn thấy rõ khuôn mặt cô!
Nói xong hắn rời đi, để lại nó một mình ở trong phòng. Nó từ từ xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp đau đớn nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt màu tím trong veo đẹp đẽ kia rơi lệ. Cảnh tượng này, câu nói này thật khiến nó đau lòng. Cứ như ba năm trước, ở sân sau trường, hắn cũng từng nói là sẽ tìm ra quá khứ nó, cũng đồng nghĩa là điều tra thân phận thật của nó. Chỉ là hiện nay hắn nói là sẽ có một ngày biết hết tất cả về nó và nhìn rõ mặt nó sao, cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ đi tìm sự thật một lần nữa. Nó tin! Nó tin hắn sẽ tìm ra, cũng như ba năm đó, khi nó hoài nghi về hắn, đặt một chút hy vọng về phía hắn thì từ khi đó nó đã biết rằng hắn nói được làm được, hy vọng đó cũng không sai.
Nhưng hắn tìm ra rồi thì sẽ như thế nào? Hắn sẽ nhớ được chuyện của 3 năm trước sao? Sẽ còn yêu nó sao?
Nước mắt lại chảy ra càng nhiều, tim nó khẽ nhói lên. Nhưng vẫn không kìm được mà mỉm cười. Chuyện đó cứ đợi khi đó rồi tính đi, chỉ cần hắn thật lòng yêu nó, nó chắc chắn sẽ khiến hắn yêu mình một lần nữa.
Nó lau nước mắt đi, mỉm cười nhè nhẹ. Rời khỏi tiệm bánh...
Còn hắn sau khi rời khỏi, lòng vững chắc lời nói ban nãy. Hắn nhất định phải tìm ra bằng bất cứ giá nào!
End chap 84