Nước Mĩ
- Chủ tịch, công ty Aei đưa thiếp mời muốn mời chủ tịch tham dự
- Khi nào?
- Dạ là ngày mai, tại Việt Nam
- Được, tôi sẽ đến tham dự
Cuối cùng cũng phải quay về...
Sân bay Việt Nam
*Ồn ào ồn ào*
Nó đã về lại nơi Việt Nam này rồi, nơi có quá khứ đau thương và những kỷ niệm đẹp. Ba năm trước, vì không thể nào sống khi đi đâu cũng nhìn thấy hình ảnh của hắn, nó đã rời khỏi đây và đến Mĩ. Nhưng đến cuối cùng nó vẫn phải trở lại đây...
Vừa ra xuống sân bay định bắt xe taxi đi về thì lại thấy rất ồn ào, nó cũng chẳng muốn quan tâm nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn muốn nhìn.
Cách nó không xa có rất nhiều cô gái vây quanh... một chàng trai? Nó nhìn kỹ hơn thì chàng trai này ít nhất cũng cao gần 1m9 rồi nhưng điều nó chú tâm lại là mái tóc đó!!! Nó mở mắt thật to nhìn chằm chằm mái tóc đó, màu tóc này làm sao nó có thể quên được? Ít nhất từ khi gặp hắn thì nó chỉ nhìn thấy tóc màu tím cùng màu với nó, chỉ duy mình hắn. Bóng lưng đó cũng thật quen thuộc biết bao nhiêu, nó đã ngỡ như màu tóc đó, bóng lưng đó sẽ không được nhìn thấy nữa.
Đã 3 năm trôi qua, dù gặp bao nhiêu người thì vẫn chẳng có ai có màu tóc giống y như nó cả, ngoại trừ hắn... Lẽ nào? Nó lắc đầu thật mạnh, trên thế giới này đâu phải chỉ có mình hắn, có thể còn nhiều người có màu tóc giống nó, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng nó vẫn chẳng tự chủ được, nước mắt lại tuôn ra dữ dội, không nhìn nữa. Nhìn nữa nó sẽ chạy đến chỗ người đó mất rồi nhận lầm người nó sẽ lại đau đớn nữa không phải sao?
Không chần chừ nó lập tức bắt xe taxi đi về nhà. Còn người con trai đó hơi xoay lại về phía sau, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cô gái có màu tóc màu tím y như người con trai đó, đang bắt xe rất vội vàng, rồi còn nhìn thấy cô gái ấy khóc, đôi mắt màu tím thật đẹp làm sao nhưng lại có chút gì đó rất bi thương. Người con trai đó không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của cô gái nhưng đôi mắt lại nhìn thấy rõ ràng, chẳng qua điều người con trai thắc mắc là tại sao khi nhìn thấy cô gái ấy khóc tim khẽ nhói lên như vậy? Hay mình bị đau tim?
Người con trai này gạt bỏ đi suy nghĩ rồi lại nhăn mặt nhìn những cô gái bu quanh này. Lạnh lùng đi về phía xe của mình và rời đi...
Nhà nó
- Sao mày không đợi tao ra đón? _ Nhỏ làm mặt hờn dỗi nhìn nó
- Ồ, mày biết tao về đấy à?
- Hừ, mày nghĩ tao là ai? Biết thế nào mày cũng chẳng muốn tao đến đón nên tao về đây đợi mày đó
- Ừ
Nhỏ im lặng nhìn nó, hình như mắt nó hơi đỏ? Chẳng lẽ nó lại khóc nữa? Nhỏ khẽ thở dài, buồn bực nhìn nó. Đã 3 năm trôi qua, nhỏ chứng kiến hết tất cả. Kể từ ngày đó nhỏ đã dọn qua nhà nó, sống chung với nó. Mỗi đêm nhỏ đứng ngoài cửa lẳng lặng nhìn nó đang ngồi ở một góc tối trong phòng, tiếng nức nở rất nhỏ nhưng vẫn nghe được, nước mắt thì không ngừng trào ra. Còn có những đêm nhỏ đang ngủ thì bị tiếng hét của nó làm cho tỉnh giấc, lúc qua phòng nó thì mới biết nó mơ, chắc chắn là mơ về hắn... Cứ như vậy cho đến một ngày nó chịu đựng không nổi nữa nên đã sang Mĩ, điều quản công ty bên đó. Nhỏ nghe tin hôm nay nó về Việt Nam thì rất vui mừng.
Nhỏ hiểu rõ, dù quá khứ lúc trước nó có điên cuồng như thế nào thì quá khứ này lại tạo cho một bức tường rất vững chắc, một mình chịu đựng tất cả, dáng vẻ lạnh lùng lại quay lại nhưng như vậy không phải không tốt, ai cũng biết một điều là... cho đến bây giờ hình ảnh của hắn trong ký ức nó chưa bao giờ phai mờ một chút nào...
Trong ba năm này, nó chỉ lao vào công việc, suốt ngày chỉ ở trong phòng của chủ tịch mà làm việc. Những ngày đầu thì hầu như còn chẳng ra khỏi phòng, xem căn phòng đó như nhà ở, làm việc không ngừng nghỉ, thế nhưng từ khi nó lên làm chức chủ tịch thay thế ba nó thì công ty lại có thành quả tốt hơn rất nhiều, nhiều người khâm phục nó. Những dự án mà phải hoàn thành trong mấy tháng thì nó chỉ hoàn thành trong 5 ngày, kinh khủng hơn cả người bình thường. Nhưng cơ thể lại có lúc suy yếu, chịu đựng không nổi mà ngã quỵ và được đưa về nhà, dù có muốn như thế nào cũng chẳng ai bắt nó vào được bệnh viện...
- Mày với Bảo dạo này như thế nào?
- Ừ thì cũng bình thường, lâu lâu cũng gặp mặt
- Ở Mĩ tao cũng ít gặp Bảo, tại sao không thấy hai người đám cưới? Chị Thư với anh Tuấn cũng vậy nữa?
- Mày quên nhanh thật đấy, mày quên là lúc còn bé, ba người chúng ta từng hứa với nhau là sẽ cùng nhau tổ chức chung một đám cưới sao? _ Nhỏ hiểu, nếu hắn không mất đi thì chắc chắn lời hứa này nó sẽ chẳng quên, điều nó sợ là khi nhắc đến đây thì nó sẽ lại buồn
Quả nhiên __
Nó ngạc nhiên trong chốc lát rồi lại cười chua xót, phải rồi. Ngày tháng đó nó thật ngây thơ biết bao, chỉ biết chơi đùa với nhỏ và cô, rồi lại cũng chính là nó hãy lập lời hứa như vậy. Vì rất đơn giản, nó nghĩ rằng sau này lớn lên sẽ tìm một người chồng cho nó tựa vào, lo lắng, quan tâm và yêu thương nó. Cùng nó sống đến cuối đời, mỉm cười với nhau. Nhưng bây giờ nghĩ lại lúc đó nó thật ngây thơ, suy nghĩ rất đơn giản nhưng tới giờ phút này những ý nghĩ trẻ con đó của nó như bị gió thổi cuốn đi mất rồi.
- Đừng ngốc như vậy, hãy cứ đám cưới đi, nói chị Thư cũng vậy đi. Đừng lỡ mất đi mấy năm tuổi thanh xuân như vậy, chỉ vì một lời hứa sao? Mày thấy đáng sao? _ Nhỏ cười yếu ớt nhìn nhỏ nói
- Kẻ ngốc mới chính là mày! Tao vẫn luôn nhớ lời hứa đó cho đến tận bây giờ, đối với tao đám cưới chỉ là một hình thức, chỉ cần 2 bên yêu nhau thẳng tao cũng chẳng cần thêm gì cả. Tao chắc chắn chị Thư cũng nghĩ như vậy, nhưng chỉ có mày lại không xe trọng lời hứa đó! Mày tự hỏi xem liệu mày có phải là kẻ ngu ngốc nhất không hả?
- Phải! Tao ngu ngốc, tao ngu ngốc lắm mới nghĩ ra cái lời hứa đó! Cho đến bây giờ thì sao? Người tao yêu thương, người tao cần nhất lại rời bỏ tao đi. Cái lời hứa đó thật quá đơn giản, tao thật sự rất muốn thực hiện lời hứa đó nhưng... _ Lúc đầu thì là kích động mà nói lớn, lúc sau thì giọng càng nhỏ đi rồi nước mắt lại tuôn ra
Nhỏ đau lòng nhìn nó, đúng là nhỏ sai rồi, tại sao lại nhắc lại chuyện của hắn chứ... Nhưng quả thật lời hứa đó nghe thì rất dễ nhưng cho đến bây giờ nó vẫn còn đang đau khổ vậy thì làm sao nó còn quan tâm đến lời hứa đó? Nhỏ lại gần nó, ôm nó vào lòng, thay thế hắn cho nó một cái ôm nhưng điều nhỏ hiểu rõ nhất cái ôm này vẫn không bằng cái ôm của hắn...
Nó ôm nhỏ, khóc nức nở, bộ dạng rất đáng thương. Chẳng bao lâu sau nó ngừng khóc rồi đứng lên lau nước mắt, trở lại dáng vẻ lạnh lùng rồi tiễn nhỏ về nhà.
Tối
“ Nếu ngay lần đầu tiên anh gặp em đã thấy rất tò mò về con người thật của em thì lần thứ hai gặp em trong hình dạng thật của em thì anh tin đó chính là lúc trái tim anh đã có hình bóng của em rồi. Hừ, nếu đã bước vào mà không nói tiếng nào thì muốn đi ra cũng đừng hòng! Vĩnh viễn cũng chỉ được ở bên trong đó thôi, anh sẽ không cho em đi ra đâu... “
“ Mạc Tử Băng, tôi rất hạnh phúc khi được em chấp nhận tôi, Những gì tôi nói lúc trước, tôi sẽ cho thời gian để hành động cho em thấy, để em biết những gì tôi nói là thật. Hôm nay tôi hẹn em ra đây và mấy ngày nay không gặp hay trả lời điện thoại của em cũng chỉ vì như vậy, chỉ muốn hỏi em một câu thôi. Em có muốn có tên trong hộ khẩu nhà tôi với tư cách là vợ cũng như bạn đời không? “
“ Anh là ai? Buông ra! _ Không buông, mãi mãi cũng không buông “
” Anh biết em ghét đàn ông lẫn con trai nhưng anh không giống họ. Anh chẳng quan tâm em là ai, sự thật anh vẫn chỉ yêu em. Em biết không? Anh chưa từng nghĩ sẽ yêu bất cứ một ai nhưng chính em, chính em lại thay đổi tất cả. Em khiến anh không dám nhìn thẳng vào mắt em vì anh sợ khi anh nhìn vào lâu anh sẽ chìm sâu vào bên trong đó. Em khiến anh biết được thế nào là yêu. Em khiến anh đau đớn khi nhìn em tổn thương. Em khiến anh chỉ muốn che chở cho mình em thôi. Em thật sự khiến anh thay đổi. Để trả ơn lại cho em anh sẽ không buông tay em đâu, mãi mãi cũng chẳng buông. Anh sẽ che chở cho em, không cho em bị tổn thương nữa, vì khi nhìn em đau buồn anh còn đau đớn gấp trăm lần. Làm ơn đừng từ chối hay nói gì nữa. Muốn giết thì giết anh này nhưng đừng giết một ai nữa, cứ mặc kệ họ, họ không đáng đâu. Đừng rời xa anh, hãy tin những gì anh nói được không? “
Nó bật dậy rồi lại chợt nhận ra, nước mắt đã tuôn ra từ lúc nào. Nó lại nằm mơ, đã 3 năm rồi, không có giấc ngủ nào là nó không mơ thấy kỉ niệm của lúc trước, hôm nay cũng chẳng ngoại lệ. Nó tự nói với lòng: “ Em tin anh, em cũng chẳng muốn rời xa anh nhưng anh lại từ bỏ em, bỏ mặc em ở thế giới này. Anh nói là sẽ không bao giờ buông tay, em tin! Nhưng chính chúng ta còn không thể nào giữ được thì cuối cùng cũng là buông thôi. “
Căn phòng bị bóng tối bao trùm, chỉ còn vỏn vẹn ánh sáng từ mặt trăng rọi vào căn phòng. Nó ngồi trên giường, nước mắt lăn dài xuống má nó. Dù nó có mạnh mẽ như thế nào thì mỗi tối, chỉ mình nó thôi... Chỉ ngồi trong bóng tối mà khóc như thế này, đau lắm.
- Thiên Tài, em nhớ anh lắm, nhớ rất nhiều, nhiều lắm _ Nó khẽ nói rồi lại tiếp tục chìm vào nước mắt, những hình ảnh của hắn và nó lại tái hiện lại trong đầu nó
Một đêm trong nước mắt lại trôi qua...
End chap 65
*Mọi người đang nghĩ gì nè:))*