Lớp 11a2
- Sao 1 tuần mày không đi học vậy?_ Anh nhìn hắn hỏi
- Thì không thích
- Uissss, làm tao lo quá trời
- Ờ, thôi mày về chỗ đi
- Ùm
* Cuộc đối thoại giữa nó và hắn *
- Cô có muốn biết câu trả lời không? _ Hắn nhìn nó rồi mỉm cười
- *Nhếch mép* Ra về sân sau _ Chỉ 4 chữ như thế mà hắn đã rất hài lòng, hắn thích những người nhanh, gọn, lẹ. Như vậy mới không tốn thời gian của hắn. Nó thì nói xong rồi úp mặt xuống bàn ngủ
Ra chơi
- Mấy người ăn gì để tôi đi mua cho _ Nhỏ xung phong đi mua đồ ăn
- Anh đi với em nữa nha _ Anh lại muốn đi cùng nhỏ nữa
- Hừ, cũng được còn 2 người ăn gì
- 1 sữa lạnh, 1 tiramisu _ Cả hắn và nó đều đồng thanh nói rồi lại nhìn nhau
- Ha, 2 người đều ăn giống nhau ha _ Nhỏ cũng ngạc nhiên nhưng rồi lại chọc họ
- Đi lẹ _ Nó lạnh lùng đe dọa, sau lời nói ấy là khuôn mắt thoáng ửng đỏ và tất nhiên điều này không qua khỏi được con mắt của hắn. Hắn lại mỉm cười hài lòng nhìn nó
10' sau
- Ăn thôi _ Nhỏ nói rồi cúi đầu “ xử lý “'phần ăn của mình
Rồi tất cả cũng ăn phần ăn của mình và lên lớp học
Giờ ra về - Sân sau
- Anh muốn nói gì? _ Đứng trước mặt hắn mà nhìn hắn lạnh lùng và phát ra lời nói khiến người nghe lạnh run
- Tôi luôn tìm câu trả lời cho câu hỏi của cô ngày hôm đó và giờ tôi đã có câu trả lời!!! _ Không run sợ trước câu nói ấy mà lại nhìn nó nói rất chắc nịt và cũng đáp trả ánh mắt lạnh lùng đó bằng ánh mắt ấm áp
- Vậy anh nói đi _ Cảm nhận được sự ấm áp trong đôi mắt ấy, lời nói đã bớt lạnh đi phần nào
- Tôi sẽ lấy tư cách là người chồng tương lai của em!!
- Anh? Mới vừa nói gì? _ Ngạc nhiên với lời nói đó của hắn mà thốt ra một câu hết sức... ngu ngốc?
- Tôi nói là tôi sẽ lấy tư cách là chồng tương lai của em để biết quá khứ em!!! _ Hắn bình tĩnh nhắc lại thêm một lần nữa
- Anh có biết là mình đang nói gì không?
- Tôi biết và tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Bây giờ chỉ cần cô nói cho tôi biết quá khứ của cô tôi sẽ khiến cô phải yêu tôi và cảm nhận được hạnh phúc!!
- Hạnh phúc? Lâu rồi chẳng ai làm được điều đó *nhếch mép*
- Lâm Thiên Tài tôi, muốn thứ gì thì chắc chắn làm được!! _ Lời nói chắc nịt đó lại vang lên, khiến suy nghĩ của nó lay động. Nó cảm nhận được là hắn sẽ làm được, tại sao? Tại sao nó lại như vậy. Thoát ra khỏi suy nghĩ của mình nó ngước nhìn hắn và nói
- Được, tôi cũng không cấm anh, chỉ cần anh làm tôi yêu anh, làm tôi rung động vì anh thì tôi sẽ nói hết quá khứ của tôi cho anh biết. Nếu anh không chấp nhận được thì tôi cũng hết cách _ Nói xong, thấy hắn vẫn im lặng, nhếch mép cười nhạt. Phải rồi, đâu ai làm được cả con người trước mặt nó cũng vậy. Chẳng ai khiến trái tim của nó lay động được và hắn cũng không thì sao nó phải hy vọng. Cười bản thân của nó rồi cất bước đi qua hắn. Rồi...
- Được!! Cô hãy đợi tôi _ Không nhìn nó mà chỉ nói rồi xoay lưng đi về nhà
- Đừng để tôi thất vọng nếu không tôi sẽ giết anh *nhếch mép cười* _ Nhìn hắn bước đi và lời nói đó khiến trái tim nó có chút... lay động? Bỏ qua cảm xúc đó nó cũng cất bước đi về nhà
End chap 9 ( chap này hơi ngắn, thông cảm cho Mon nha ❤️????)