Cô nương kia dáng vẻ không cam chịu liền đứng ra ngáng chỗ chặn đường lại vẻ hống hách nói:
"Bộ y phục đó là ta đã đặt trước, bây giờ đến lấy, ngươi không thể cướp của ta được ".
Cẩm Tĩnh lắc đầu cười:
"Chủ quán đã bán cho ta thì thuộc quyền sở hữu của ta, ngươi đặt hay không đặt thì tìm chủ quán mà đòi chứ liên quan gì đến ta ".
Cô nương kia tức giân đuối lý nhưng vẫn gân cổ cãi:
"Ngươi có biết phụ thân ta là ai không hả?, không muốn rắc rối thì trả lại cho ta, ta nhìn mặt mũi ngươi cũng xinh đẹp, nhưng những vị phu nhân ở Giang Nam này ta đều gặp qua nhưng không biết ngươi, chắc lại là vợ bé của vị quan nào chứ gì, đừng tưởng tiêu tiền không tiếc tay đã là oao phong lắm ".
A Nhược định xông lên thì Cẩm Tĩnh đã ngăn lại, giọng nàng lạnh lùng nói:
"Cô nương tuổi còn nhỏ mà đã có tính tình như thế này, chưa biết gì mà đã phán đoán đổ oan cho người khác có thể nói gia giáo cũng chẳng ra sao, thật sự sau này ai lấy cô nương làm thê tử sẽ bất hạnh lắm đây ".
Cẩm Tĩnh nói xong thì hiên ngang bước đi thẳng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.
Nàng ta từ nhỏ đến giờ luôn được cưng chiều đã bao giờ bị người khác chửi thẳng vào mặt thế này đâu, nàng ta tức giận lao vào định ăn thua đủ với nàng thì A Hoa và A Nhược đã đứng ra chặn lại.
A Hoa lạnh lùng nói:
"Tiểu cô nương muốn sống thì im miệng đi, cô là cái thá gì mà dám nói chủ nhân của ta chứ, hôm nay chủ nhân hiền chứ nếu không ta đã xé rách miệng cô ra rồi ".
Cô nương đó nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của A Hoa thì vô cùng sợ hãi vội né sang một bên.
Cẩm Tĩnh còn đi mua một số đồ linh tinh nữa, đi một lúc nàng cảm thấy hơi đói liền để thị vệ dẫn đến một tửu lầu gần đó để ăn.
Thị vệ đã đến đây trước một thời gian rồi nên hắn biết nơi nào đồ ăn ngon.
Nhìn tửu lâu trước mặt Cẩm Tĩnh vô cùng ngạc nhiên, nàng không ngờ ở cổ đại lại có thể thiết kế được một tửu lâu mang phong cách đẹp đến thế.
Cẩm Tĩnh khá thích thú nơi này, lúc đầu nàng định chọn ngồi ngoài sảnh cho thoáng mát và nhìn ngắm người đi lại.
Tuy nhiên khi nhìn thấy những ánh mắt nam nhân nhìn chằm chằm vào nàng thì nàng lại bỏ ý định đó, nếu không có mấy thị vệ đi cùng nàng thì có lẽ họ đã đến làm quen rồi.
Cuối cùng vì để tránh rắc rối không cần thiết Cẩm Tĩnh chọn một phòng bao để yên tâm thưởng thức mỹ vị.
Đồ ăn rất nhanh chóng được bầy ra bàn, ở đây chưa biết có ngon hay không nhưng đồ ăn lại được bố trí vô cùng đẹp mắt.
Cẩm Tĩnh chỉ gọi mấy món nàng thích thôi còn không gọi nhiều, thật ra nàng cũng muốn để thị vệ và đám người A Hoa, A Nhược ăn cùng nhưng bọn chúng lại không dám nên cuối cùng nàng bỏ ý nghĩ đó.
Trong cung quy củ rất nghiêm khắc cho nên bọn họ đã được huấn luyện qua nên không ai dám vượt khuôn phép cả.
Cẩm Tĩnh ăn thấy ngon miệng nên chỉ một lúc thức ăn trên bàn đã gần hết, nàng khá hài lòng, nếu lần sau có dịp nhất định nàng phải dẫn hoàng thượng đến đây ăn mới được.
Thấy thời gian cũng không còn sơm nữa Cẩm Tĩnh quyết định trở về, lúc vừa bước ra đến cửa thì bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng lanh lảnh của nữ nhân:
"Ca ca là ả ta, ả ta là người đã tranh bộ y phục mà muội muốn giành tặng cho tỷ tỷ, lần này tỷ tỷ được đặc ân sắp sửa vào cung tuyển tú vậy mà ả ta lại cướp mất, đã vậy còn sai người đe dọa muội ".
Cẩm Tĩnh lắc đầu vì cái giọng chói tai ấy, nàng liền trực tiếp lướt qua.
Nhưng dung mạo xinh đẹp như thiên tiên của nàng đã bị ánh mắt lang sói của tên ca ca kia nhìn trúng hắn làm gì dễ dàng bỏ qua như thế.
Hắn đưa tay định kéo nàng lại thì rất nhanh thị vệ đã xông lên trước gạt tay hắn ra và nói:
""Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra nếu không đừng trách ta độc ác ".
Cẩm Tĩnh lúc này đã được A Hoa và A Nhược vây xung quanh bảo vệ.
Tên công tử kia thấy có nhiều người bảo vệ nàng thì cũng có phần chột dạ, nhưng quen thói hành hung từ trước đến giờ rồi hắn không cam chịu liền nói:
"Các ngươi thật to gan, có biết ta là đại nhi tử của quan bộ binh của Giang Thành này không, biết điều thì giao cô nương ấy ra đây ta sẽ tha mạng cho các ngươi ".
A Hoa chanh chua nhổ một ngụm nước bọt rồi nói:
"Ta khinh, ngươi có là tổng đốc thì cũng không thể vô lý gây sự như vậy được ".
Cẩm Tĩnh lười đôi co với những hạng người như này, ở đâu cũng có chúng như lũ sâu bọ mối mọt của đất nước.
Nàng không muốn gây sự chú ý như thế sẽ không tốt cho hoàng thượng nên ra hiệu cho thuộc hạ kệ bọn chúng rồi lên kiệu trở về.