Hoàng thượng vì bổ xung phe cánh của mình nên đã chọn sẵn người bên mình, nên Cẩm Tĩnh nói không có sai phận nữ nhi cổ đại chỉ là vật hi sinh cho quyền lợi của gia tộc mà thôi.
Vậy mà rất nhiều người lại không hiểu vẫn cố lao vào, lao vào vòng tròn không có lối ra.
Ngày tuyển tú các mỹ nhân đẹp như mây, xiêm y đủ mầu rực rỡ, toang những thiếu nữ còn trẻ mới qua tuổi cập kê, xuân xanh rạng ngời.
Từng tốp người được qua rất nhiều bước tuyển chọn, tất cả từ nhiều nơi đều tụ hội về đây, ai cũng muốn lọt vào mắt xanh của hoàng thượng.
Nhưng đáng tiếc gần hai trăm người dự tuyển qua bao nhiêu vòng chỉ còn lại sáu mươi người được lọt vào vòng trong cùng.
Vòng cuối cùng là vòng có cơ hội gặp được long nhan hoàng thượng nhiều nhất.
Đúng như những gì Cẩm Tĩnh tính toán trước, hai vị tỷ muội song sinh Triệu Cẩm Lan và Triệu Cẩm Hoa của phủ thượng thư cũng được chọn vào vòng trong.
Cũng đúng thôi hai nàng ấy xinh đẹp như thế, lại là kỳ nữ muốn đánh rớt cũng thật là khó, mà một phần đó cũng lại là người của hoàng thượng nên không thể nào có chuyện không được chọn.
Điều mà Cẩm Tĩnh bất ngờ là vị Lâm cô nương ở Giang Nam kia thật đúng là được đặc cách vào thẳng vòng trong đúng thật là nhiều cái khó ngờ tới.
Năm nay tú nữ xinh đẹp như hoa, yêu kiều duyên dáng, người nào người nấy đều có nhiệt huyết của tuổi trẻ Cẩm Tĩnh chỉ cười chứ không nói gì.
Cũng may tâm của nàng luôn luôn tịnh nên không vì mấy chuyện này mà đau lòng, tình cảm của nàng vẫn thuộc về nàng tuy có một chút mong chờ nhưng rất nhanh đã bị nàng gạt ngang đi.
Nàng chỉ cần yên ổn hạ sinh hoàng tử thuận lợi đến lúc đó phi vị được vững chắc thì nàng chẳng còn lo sợ gì nữa.
Một ngày phụ thân và ca ca của nàng còn nắm binh quyền thì nàng vẫn còn phong quang, ai muốn động vào nàng cũng phải dè chừng thân phận của nàng.
Trước ngày chọn tú nữ hoàng thượng có ghé thăm nàng, hỏi nàng đủ thứ chuyện, dặn nàng cố gắng giữ gìn sức khỏe và chờ sự ra đời của bảo bảo.
Cẩm Tĩnh là người thông minh tuyệt nhiên không hề đả động gì đến việc tuyển tú sắp tới.
Vì nàng có nói, có kêu, có than cũng không thay đổi được cục diện trước mắt, đôi khi rộng lượng, gủa vờ không biết gì cũng là một cái hay.
Hai người đang tâm sự bỗng nhiên bảo bảo cảm nhận được không khí gượng gạo liền đá mấy cái vào bụng nàng.
Bị giật mình Cẩm Tĩnh liền hô nhẹ lên, Ẩn Dương thấy vậy thì vội vàng hỏi:
“Nàng làm sao vậy, để ta truyền thái y nhé?”.
Cẩm Tĩnh bật cười nhỏ nhẹ nói:
"Không sao, là bảo bảo trong bụng biết phụ thân đến thăm nên đang chào người đó ".
Rồi nàng cầm lấy tay hoàng thượng đặt nhẹ lên bụng chỗ bảo bảo đang đạp, giống như có thần giao cách cảm, bảo bảo hưng phấn càng đạp hăng lên khiến cho Ẩn Dương vô cùng thích thú.
Lần đầu tiên trải nghiệm qua cảm giác này chàng có vẻ vô cùng lạ lẫm, trách thời gian này mình quá bận rộn nên không thường xuyên ở bên nàng để chứng kiến cảnh này.
Chàng nhẹ nhàng ghé sát đầu vào và nói nhỏ:
"Hài tử ngoan ta và mẫu phi của con rất mong chờ sự chào đời của con, phải thật ngoan ngoãn nhé ".
Nàng cười nói:
"Chàng thật là con còn nhỏ xíu như thế làm sao hiểu được chứ ".
Hai người nhìn nhau bỗng cười xòa cảm giác ngại ngần lúc trước đã được gỡ bỏ.
Giường như bảo bảo hiểu lời phụ thân liền không đạp nữa khiến cho hoàng thượng càng nhận định bảo bảo hiểu được lời mình nói.
Chàng quan tâm hỏi:
“Bảo bảo có hay đạp nàng như vậy không?”.
Cẩm Tĩnh cười ôn hòa,nụ cười dịu dàng bao dung khi nói về hài tử của mình, nàng nói:
“Cũng thỉnh thoảng thôi, nhất là những lúc thiếp ăn no một chút, hoặc đi bộ nhiều một chút là hài tử liền biểu tình chống đối như này”.
Ẩn Dương nhìn sâu vào mắt nàng, nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì càng ngày càng yêu nàng hơn.
Thời gian này vì việc tuyển tú đã làm tình cảm của hai người có phần xa cách, không còn vui vẻ và thật lòng như khi còn ở Giang Nam.
Chàng là người biết rõ điều đó nhất nhưng không thể làm được gì, giang sơn và mỹ nhân chàng chỉ có thể chọn một mà thôi.
Bây giờ là lúc chàng cần dùng người nhất để củng cố quyền lực của mình, mà cách nhanh nhất là sự kết hợp giữa hậu cung và triều chính.
Nạp nữ nhi của bọn họ vào cung là cách mà trước giờ các vị hoàng thượng đời trước đã làm, chàng đã cố gắng rút gọn nhất có thể rồi.
Chàng biết nàng buồn vì sâu trong ánh mắt nàng chàng nhận thấy sự không tin tưởng, sự do dự, sự gượng ép trong mắt nàng.
Thôi để một thời gian nữa khi thế lực của Hoa gia và Mạc gia suy yếu đến lúc đó quyền lực về tay mình hoàn toàn chàng sẽ cho nàng tất cả những gì mà nàng muốn, bây giờ trước mắt chàng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.