• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn Cẩm Tĩnh thì ngày ngày sống trong sự yêu chiều và sủng ái của hoàng thượng.

Từ ngày Ẩn Duệ đến đây ở, Hạ Lan cung đã có phần huyên náo hơn, ngày ngày có tiếng trẻ con cười đùa vô cùng vui vẻ.

Lúc đầu Ẩn Dương chỉ có ý định để cho đại nhi tử dọn đến đây ở một thời gian để cho khỏi suy nghĩ, khỏi buồn.

Nhưng ai dè nhi tử nhất quyết không chịu dọn về lại Đông viện, ngay cả thê tử cũng đứng ra nói đỡ nên cuối cùng Y phải ra quyết định ở lại đây thêm hai năm nữa thì nhất định phải chuyển về Đông viện thì lúc này nhóc mới miễn cưỡng đồng ý.

Trên chiều lúc này đã có một số quan đại thần không chịu nhẫn nhịn đã dâng tấu chương xin hoàng thượng suy nghĩ lại việc hậu cung có thêm phi tần để nối dõi long mạch.

Tuy nhiên hoàng thượng lập tức gạt đi và nói thẳng:

"Trẫm đã có hai hoàng tử rồi còn ít gì nữa chứ, từ giờ cấm ai nhắc đến nữa nếu không đừng trách trẫm vô tình ".

Rồi lạnh lùng đi thẳng không để cho bất kỳ ai nói gì, khi chuyện này đến tai Cẩm Tĩnh nàng chỉ cười chứ không nói gì.

Lúc này bên cạnh nàng chỉ còn A Nhược và A Huệ, còn A Bích và A Hoa đã xuất giá rồi.

Trước khi hai người đấy xuất giá Cẩm Tĩnh đã ban cho rất nhiều vàng bạc và trang sức làm của hồi môn khiến cho hai nàng ấy vô cùng cảm động.

Thời gian trôi qua vậy là Cẩm Tĩnh đã đến đây được gần ba năm, trong ba năm này sảy ra biết bao nhiẻu là việc.

Từ lúc nàng còn là một mỹ nhân thất sủng dần dần mưu kế lấy được chân tâm hoàng thượng trở thành Tĩnh phi, Tĩnh Quý phi và cuối cùng là trung cung độc sủng, nàng cảm thấy cuộc đời thật nhiều bất ngờ.

Sau bao nhiêu ngày tháng chờ mong cuối cùng Cẩm Lan cũng có hỷ mạch, người vui mừng lúc này hơn ai hẳn là Ẩn Duệ chứ không phải là hoàng thượng.

Ngày nào nhóc cũng hỏi nàng là bao giờ mẫu hậu mới có muội muội khiến cho nàng giở khóc giở cười.

Nàng cũng đã ước ao có một tiểu công chúa, tuy nhiên sạ khi sinh song Thành nhi chẳng hiểu sao mà vẫn không có thai, tuy trước đó nàng cũng đã bảo dưỡng thân mình rất tốt rồi.

Nhìn ca ca mình hai năm liền sinh hẳn ba nhóc tỳ( một lần sinh đôi nhé), hai nam một nữ khiến cho phụ thân và mẫu thân vô cùng vui mừng suốt ngày ở phủ để chăm sóc cho bảo bảo.

Ca ca thì từ sau ngày đó đều yêu chiều nương tử ra mặt khác hoàn toàn với biểu hiện lúc chưa thành thân.

Bây giờ quốc thái dân an, qua cai trị của hoàng thượng mà Thục quốc ngày càng phát triển không có dân chúng đói khổ triền miên nữa.

Cho nên phụ thân và ca ca nàng không phải ra chiến trường nữa nên nàng cũng yên tâm phần nào.

Lần này mang thai Cẩm Tĩnh cảm thấy vô cùng nặng nề và hay cáu gắt không như lần trước mang thai Thành nhi.

Hoàng thượng vô cùng lo lắng nên cho ngự y thường xuyên túc trực bởi vì thời gian đầu nàng ăn cái gì cũng nôn hết, cả người vô cùng mệt mỏi.

Nhìn thê tử như vậy Ẩn Dương vô cùng đau lòng, hai đứa nhỏ cũng thế, nhất là Duệ nhi bây giờ cậu nhóc cũng gần sáu tuổi nên cũng đã biết nhiều hơn.

Đến tận ba tháng mà nàng vẫn nôn nghén như vậy khiến cho cả hoàng cung lúc nào cũng xôn xao, cũng may phu nhân tướng quân vào cung mang theo một đơn thuốc Cẩm Tĩnh uống đến thang thứ ba thì mới cảm thấy đỡ hẳn.

Hoàng thượng vô cùng vui mừng ban thưởng cho Cẩm Lan rất nhiều quà tặng.

Bụng của Cẩm Tĩnh càng ngày càng lớn đi lại vô cùng bất tiện, thái y đã khám và nói rằng Hoàng hậu mang long thai, tin tức này làm cho ba phụ tử vô cùng mong chờ.

Ngày nào Duệ nhi cũng nói với nàng:

"Mẫu hậu lần này nhất định phải là hai muội muội, Duệ nhi đã có đệ đệ rồi nên không cần nữa, có muội muội Duệ nhi sẽ đưa hai muội ấy đi chơi, sẽ cưng chiều hết mực ".

Nghe lời hứa hẹn của nhóc mà nàng chỉ biết bật cười, cũng đúng thời gian này phía hoàng lăng đưa thư qua nói là thái hậu đã trên đường trở về hoàng cung sau ba năm để tang cho tiên đế.

Hoàng thượng vô cùng vui mừng liền cùng hai nhi tử lên đường đi đón thái hậu.

Cẩm Tĩnh muốn đi theo nhưng Ẩn Dương sợ nàng vất vả nên bảo nàng ở nhà chờ Y trở về.

Cảm Tĩnh tuy tiếc nuối nhưng nghĩ đến an toàn của hai bảo bảo trong bụng lại thôi.

Vậy là chỉ ba ngày sau thái hậu đã trở về cung sau ba năm để tang.

Cẩm Tĩnh ra tận cổng thành để nghênh đón, lúc này nàng khá là hồi hộp, lần đầu tiên ra mắt bà bà nên tâm trạng có chút thấp thỏm mặc dù ma ma đã nói qua:

"Thái hậu là một người rất hiền hòa, nương nương không phải lo sợ đâu ".

Lần đầu tiên khi đối mặt với thái hậu, Cẩm Tĩnh mới hiểu được hai từ hiền hòa mà ma ma từng nói.

Vẻ mặt cuả người toát lên một vẻ phúc hậu và lương thiện, nhìn bà rất còn trẻ không như Cẩm Tĩnh tưởng tượng, bây giờ thì nàng mới hiểu vì sao khi xưa tiên hoàng lại sủng ái bà như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK