• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 47: "Tôi không còn nợ anh nữa."
Tô Dĩ Thần suy tư một lúc, đột nhiên anh lên tiếng.
"Vậy tôi có một vài điều kiện, nếu cô đáp ứng được, tôi lập tức ký giấy ly hôn thành toàn cho cô."
Anh nhắc đến điều kiện, trong đầu Đường Thiên Tuyết chỉ có thể nghĩ tới vấn đề về tài sản, những người giàu ly hôn thì rắc rối nhất ở điểm này.
Trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ, anh có lẽ vì chuyện này nên mới do dự việc ly hôn với cô, nhưng trước đó cô đã nhiều lần nói cô không cần tài sản của anh, của Tô gia, quả nhiên anh chưa bao giờ tin tưởng cô tuyệt đối.
Đường Thiên Tuyết cười thầm tự thương hại cho mình, cô cũng không còn trẻ trung ngây dại gì nữa mà lại đi tin vào mấy lời ngon ngọt nhất thời. Đã là hiển nhiên thì sớm hay muộn gì nó cũng sẽ xảy ra, có lẽ việc sảy thai khiến anh bộc lộ rõ con người sớm hơn mà thôi.
Chân lý ngộ ra nhiều lần rồi nhưng lần nào nghĩ đến cũng không tránh khỏi chua chát, cô thở dài nói khẳng định lại.
"Trước giờ tôi đều không quan tâm đến tài sản của anh, tôi tự nguyện ra đi tay trắng, như vậy chắc đã khiến anh an tâm ký giấy rồi nhỉ?"
"Vẫn chưa đủ."

Chương 47: "Tôi không còn nợ anh nữa."
"Vẫn chưa đủ."
Tôi Dĩ Thần thản nhiên đáp lại ngay, cô bất ngờ vì cảm thấy khó hiểu, anh đã có mọi thứ rồi, ở một người không có gì như cô mà anh còn muốn đòi hỏi gì thêm nữa chứ? Cô ngay tức thì gắt giọng hỏi lại.
"Còn gì nữa?"
Tô Dĩ Thần nhìn cô, cô phát hiện ra ánh mắt anh có chút gì đó gian xảo, anh nói.
"Không được đưa Tiểu Di rời khỏi thành phố, trong vòng hai năm cô không được có bạn trai, đương nhiên cũng không được kết hôn. Mọi mối quan hệ thân thiết với người khác giới cũng đều không được."
Đến lúc này, Đường Thiên Tuyết cảm thấy Tô Dĩ Thần có phần quá quắt khiến cô không thể giữ bình tĩnh mà nói chuyện với anh nữa.
"Tại sao? Nếu đã ly hôn thì tôi và anh không còn liên quan đến nhau nữa, anh có quyền gì mà bảo tôi không được làm thế này, không được làm thế kia?"
Tô Dĩ Thần hơi nhướng mày, anh khoanh tay đáp lại bằng vẻ mặt rất điềm nhiên.

Chương 47: "Tôi không còn nợ anh nữa."
"Vì sau khi ly hôn, nếu cô có bạn trai quá sớm, người ta sẽ đồn tôi bị cắm sừng, vậy mặt mũi của tôi phải để ở đâu chứ?"
Lý do Tô Dĩ Thần đưa ra, nghe sơ qua có thể là có lý, nhưng người nói ra là anh nên Đường Thiên Tuyết mới cảm thấy kỳ lạ.
"Tô Dĩ Thần từ khi nào lại sợ mấy tin đồn này?"
Đường Thiên Tuyết chau mày, cô vẫn chưa thể chấp nhận điều kiện ly hôn mà Tô Dĩ Thần áp đặt cho mình. Cô vẫn cố giải thích để anh xoay chuyển ý định độc đoán trong đầu.
"Vậy tôi đi nơi khác là được, ở nơi khác tôi làm gì cũng không ai biết nên nó chẳng ảnh hưởng gì đến mặt mũi của anh cả, tại sao lại cấm tôi đi?"
Tô Dĩ Thần có vẻ đã lường trước được phản ứng của cô, thế nên anh lưu loát dùng giọng điệu giảo hoạt trả lời.
"Người tôi nói đến là Tiểu Di, không phải cô."
Đường Thiên Tuyết tức điên khi anh cứ lòng vòng mãi trong khi chuyện này chỉ cần anh đặt một bút ký xuống là có thể giải quyết êm xuôi. Cô hơi nóng nảy mà lớn tiếng.

Chương 47: "Tôi không còn nợ anh nữa."
"Anh rõ ràng biết tôi không thể bỏ Tiểu Di ở lại, anh không cho con bé đi thì có khác nào không cho tôi đi kia chứ?"
"Đó là sự lựa chọn của cô, tôi đâu thể nào biết được."
Vẫn là câu trả lời qua loa phớt lờ. Đường Thiên Tuyết lộ ra vẻ đầy bất lực nói.
"Tiểu Di cũng không phải con ruột của anh, anh hà tất phải làm thế? Ở lại đây thì có gì tốt chứ? Hay anh căn bản không muốn ly hôn nên mới đưa ra điều kiện này để làm khó tôi? Tô Dĩ Thần, rốt cuộc anh có thể nói cho tôi biết là anh đang nghĩ cái quái gì trong đầu không hả?"
Đường Thiên Tuyết tấm tức trong lòng, đến mức lòng ngực có cảm giác căng ra như muốn nổ tung. Vậy mà thái độ của Tô Dĩ Thần cũng không khá hơn.
"Nói tóm lại, đó là điều kiện của tôi, tôi cũng không ép buộc cô, cô cứ suy nghĩ đi. Nếu cô chấp nhận thì chúng ta ngay lập tức ra tòa, vậy thôi."
Anh nói xong rồi quay mặt đi, Đường Thiên Tuyết đột nhiên nhận ra, có phải anh không muốn cô và Tiểu Di sống yên ổn để trả thù cho đứa con đã mất không? Đối với người như Tô Dĩ Thần thì có thể lắm chứ, anh không nói nhưng cô biết anh vẫn ôm nỗi hận cô trong lòng.

Chương 47: "Tôi không còn nợ anh nữa."
Không ly hôn thì cô giống như con chim đã gãy cánh bị nhốt trong lòng, không ai coi trọng, không ai để tâm, rồi dần dần cũng chết. Cô có thể chịu được, nhưng Tiểu Di còn tương lai phía trước, cô đã mất một đứa con, cũng không thể vì trả giá mà để đứa con còn lại của mình phải sống khổ sở theo được.
Có thể sau khi ly hôn rồi cô vẫn phải sống ở thành phố này, chịu sự xét nét, bè giễu của mọi người, nhưng ít ra cô sẽ được tự do, không bị ràng buộc bởi thứ gì.
Cô là phóng viên nên hiểu rất rõ, những tin tức có thể nóng trong trong một khoảng thời gian nào đó, rồi người ta cũng sẽ quên béng đi thôi.
Thậm chí nửa năm tới, cái tên Đường Thiên Tuyết khi nhắc đến cũng chẳng động lại trong đầu của mấy người. Bọn họ dù sao cũng chỉ hùa theo hóng chuyện, thấy kẻ xấu thì chửi chứ chẳng mấy ai thật lòng quan tâm.
Hai năm, chỉ cần vượt qua nó là được.
"Được, thoả thuận vậy đi, tôi sẽ làm theo những gì anh nói, cũng mong anh dứt khoát ký vào đơn ly hôn."
Đường Thiên Tuyết vừa cất lời chấp thuận, Tô Dĩ Thần liền đứng khựng lại, tiếp theo phía sau anh là tiếng cạch của cánh đóng lại.

Chương 47: "Tôi không còn nợ anh nữa."
Đường Thiên Tuyết vừa cất lời chấp thuận, Tô Dĩ Thần liền đứng khựng lại, tiếp theo phía sau anh là tiếng cạch của cánh đóng lại.
Bàn tay anh siết lại thành quyền, anh cắn chặt răng đấm ngang vào tường, mắt hướng xuống không có một điểm nhìn cố định.
"Vậy mà lại đồng ý nhanh như thế, cô không biết điều gì đang chực chờ nuốt chửng cô sao?"
…..
Với địa vị của Tô Dĩ Thần, anh chỉ cần đưa danh thiếp ra, chỉ nửa ngày là có thể ly hôn được mà không cần phải chờ đợi để hòa giải hay những thứ thủ tục lằng nhằng, giấy tờ rắc rối.
Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần cùng ngồi chung xe đến tòa án, ngoài bản ly hôn đã có đầy đủ hai chữ ký, anh còn đưa thêm cho cô một bản thỏa thuận.
Cô cầm lấy mà tự bậc cười như xem một vở hài kịch, đó là vở hài kịch của cuộc đời cô. Trong khi kết hôn cô nhận được một bản thỏa thuận, sau khi ly hôn cũng nhận được một bản thỏa thuận, cuộc đời không thể nào thoát khỏi sự sắp xếp của người khác.
Khung cảnh bên ngoài tòa án rối rít cả lên, mặc dù ở đây chẳng sự xuất hiện của đại minh tinh hay tổng thống, mà lại chật cứng phóng viên.

Chương 47: "Tôi không còn nợ anh nữa."
Khung cảnh bên ngoài tòa án rối rít cả lên, mặc dù ở đây chẳng sự xuất hiện của đại minh tinh hay tổng thống, mà lại chật cứng phóng viên.
Sau hôm nay, có lẽ tin tức ly hôn của anh và cô sẽ tràn đầy khắp các mặt báo.
Đường Thiên Tuyết không do dự mà bước xuống xe, cô đi trước và thẳng một mạch vào trong như rất nóng lòng.
Còn Tô Dĩ Thần vẫn ngồi cứng trên xe chẳng nhúc nhích, đến mức Thính Văn phải chủ động hỏi.
"Tô thiếu, cô Đường xuống xe rồi, anh không định đi sao?"
"Đi chứ, tại sao không đi?"
Anh làm ra bản thân rất vô tư, thản nhiên, nhưng khi xuống xe lại đóng mạnh cửa vào như trút giận lên nó.
Đám phóng viên không biết điều cứ chen lấn hỏi hết câu này đến câu khác khiến anh rất bực, đến mức vệ sĩ của anh phải dùng nhiều sức lực như kiểu 'đàn áp' đám người tăng động này.
Chiếc đồng hồ ngoài sảnh lớn quay được một phần tư vòng tròn, cánh cửa đã đóng chặt giờ đã mở, kể từ giây phút này, Đường Thiên Tuyết lại trở về là Đường Thiên Tuyết của trước kia rồi, là một con người tự tại không phụ thuộc vào ai hết.
"Ly hôn rồi, cô vui rồi chứ?"
Tô Dĩ Thần từ phía sau đi lên lại đột ngột hỏi. Đây lại là một câu châm chọc sao, Đường Thiên Tuyết không trả lời. Cô rút trong túi áo ra một chiếc thẻ đưa cho anh.
"Đây là thẻ trước đây anh đưa cho tôi, vì anh không tính tiền lời nên trong này chỉ có đủ một trăm nghìn tệ. Tôi trả cho anh, bây giờ tôi không còn nợ anh nữa."

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
Tô Dĩ Thần nhìn tấm thẻ trên tay cô, hai tay của anh vẫn không có phản ứng, cũng không còn hứng châm chọc, sắc mặt nhăn lại như đang không vui.
Trước đó cô đã dùng gần hết số tiền này vào việc chữa bệnh của Tiểu Di rồi, lương của một phóng viên cũng bèo bọt, làm thế nào trong một khoảng thời gian ngắn mà cô lại có được tiền để trả cho anh.
Tô Dĩ Thần đa nghi, anh đang nghĩ đến một việc khiến bản thân tự thấy khó chịu, chính là có tên đàn ông nào đó sau lưng cho cô số tiền này để cô chấm dứt với anh.
Càng nghĩ đến lại càng không chịu nổi, anh vặn hỏi lại, sắc mặt hầm hầm, chân mày nhíu lại ngờ vực.
"Số tiền này ở đâu ra?"
Đường Thiên Tuyết nhúng vai, hai đường chân mày hơi nhướng lên, thản nhiên đáp lại không cần suy nghĩ đắn đo.
"Là bố của anh cho đấy. Ông ấy nói, nếu tôi khiến anh nhanh chóng ly hôn thì sẽ cho tôi năm triệu. Bây tôi thành công rồi, đương nhiên cũng được nhận thưởng hậu hĩnh."
Đường Thiên Tuyết cố tỏ ra mình là một kẻ hám lợi, không biết vì sao, lần cuối cùng gặp mặt chỉ muốn để lại cho anh ấn tượng xấu. Vì trước giờ anh toàn nghĩ cô như thế nên lần này chia tay, cô cố làm cho anh thấy được bộ dạng hám tiền là như thế nào để chọc tức anh chăng?

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
Đường Thiên Tuyết cố tỏ ra mình là một kẻ hám lợi, không biết vì sao, lần cuối cùng gặp mặt chỉ muốn để lại cho anh ấn tượng xấu. Vì trước giờ anh toàn nghĩ cô như thế nên lần này chia tay, cô cố làm cho anh thấy được bộ dạng hám tiền là như thế nào để chọc tức anh chăng?
Nhưng Đường Thiên Tuyết trong lòng Tô Dĩ Thần từ lâu đã khác. Miệng thì nói lời cay nghiệt, nhưng khi kẻ nào nói cô sống chỉ vì hư vinh, anh tuyệt đối chẳng tin, dù cho chính cô đang cố tỏ ra như thế trước mặt anh, anh vẫn ngầm biết là cô chỉ đang diễn kịch. Cô tự làm mình trở nên xấu xa chỉ để anh thêm ghét bỏ và khinh thường cô hơn mà thôi, từ đó chặt đứt ý niệm còn tình cảm với anh.
Ban đầu anh suýt đã tức giận, không ngờ cô lại tuyệt tình đến như vậy, nhưng sau đó anh lại thay đổi. Cắt đứt là tốt, anh chẳng có lý do gì để phải tức giận.
Anh hừm nhẹ một tiếng, hờ hững nói như không thèm để tâm.
"Số tiền này tôi đã nói cho cô là sẽ không đòi lại. Chỉ là mấy đồng lẻ mà thôi."
Nói xong anh liền quay người đi, bước chân sải dài đi nhanh. Đường Thiên Tuyết nhanh chóng chạy theo anh. Cô chạy lên trước mặt, nhét ngay chiếc thẻ vào túi của anh, mắt ngước lên nhìn anh rồi nói cự tuyệt một cách dứt khoát.

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
"Vậy nên tôi mới không muốn nợ anh dù chỉ là mấy đồng lẻ, chúng ta nên rạch ròi như vậy thì tốt hơn."
Đây có lẽ là câu cuối cùng, là anh ép cô nói ra, cô cũng không có gì để luyến tiếc.
Lần này chính cô mới là người quay lưng về phía của anh, thái độ không hề hối hận.
Tô Dĩ Thần nhìn cô cương quyết muốn cắt đứt, bỗng nhiên lại lo cô xem nhẹ những điều trong thỏa thuận mà làm trái nên giận dữ nói lớn cảnh cáo trước.
"Cô đừng quên thỏa thuận hai năm. Nếu cô dám vi phạm thì tự biết hậu quả."
Đường Thiên Tuyết đột nhiên dừng bước, Tô Dĩ Thần vẫn chỉ là nhìn thấy bóng lưng của cô, cô không hề có ý định quay lại để tiếp lời, vì bản thân cô đã tự hiểu rõ cũng không muốn đôi co thêm.
Kết cục chính là bồi thường danh dự cho anh nếu cô vi phạm thỏa thuận. Khoảng bồi thường đó, cô có bán hết nội tạng trên người cô cũng không đủ trả. Cô biết thật sự anh cũng chẳng cần tiền bồi thường gì, mà chủ yếu chỉ muốn thấy cảnh cô khổ sở là chính.

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
Tô Dĩ Thần trước giờ lại ngang ngược, bản thoả thuận đó chẳng qua chỉ một thứ nhắc nhở cô giống như đồng hồ báo thức, quan trọng hơn vẫn là nếu cô dám đối nghịch với ý của anh, cho dù không phải là bồi thường, thì anh cũng sẽ dùng cách khác khiến cô sống dở chết dở ở cái đất này, còn có thể liên lụy đến những người bên cạnh cô. Nhưng nếu muốn trốn đi, chắc cô không có vé làm được.
Đường Thiên Tuyết bỗng nhiên cười, cô cười mà nhìn mặt rất đắng, đắng như cái cách anh vẫn không tha cho cô vậy. Trước giờ cô chưa từng sống có lỗi với ai, vậy mà số phận thật biết trêu ngươi cô.
...
Tô Dĩ Thần sau khi rời khỏi tòa án liền về thẳng công ty làm việc như chưa hề có gì xảy ra.
Nhưng chẳng ai bất ngờ về điều này, đa số các phản hồi về tin tức anh và Đường Thiên Tuyết ly hôn đều là mỉa mai. Ai ai cũng đoán trước rằng việc này sớm muộn gì cũng xảy ra, Đường Thiên Tuyết trong suy nghĩ của bọn họ trước giờ vẫn chỉ là một người ở không công của Tô gia thôi.
Tô Dĩ Thần đã có thể đi lại được, đương nhiên người ở này cũng không cần nữa, gà vẫn là gà, không thể nào hóa thành phượng hoàng được.

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
Bề ngoài trong bình thản là thế, nhưng khi vừa mới vào phòng làm việc Tô Dĩ Thần đã gấp gáp sai Thính Văn đi điều tra về số tiền Đường Thiên Tuyết nói, xem có phải cô đang nói dối không? Dù rằng người đó là bố của anh thì cũng rất có thể, nhưng anh vẫn không tin được việc cô lại nhận khoảng tiền đó từ ông ấy.
Trong khoảng thời gian chờ đợi tin tức, lòng anh cứ bồn chồn, chẳng thể tập trung nổi vào làm việc gì, mở tài liệu liếc chỉ một giây đã gập lại ngay. Trong đầu anh có quá nhiều suy nghĩ đang đảo lộn, hiện tại không thể tiếp nhận thêm bất cứ cái gì nữa.
Cuối cùng thì Thính Văn cũng trở lại, Tô Dĩ Thần cũng nôn nóng sắp chịu hết nổi rồi.
"Tô thiếu, quả thật từ tài khoản của chủ tịch ở Anh đã chuyển vào tài khoản của cô Đường năm triệu tệ như cô Đường đã nói. Nhưng…"
"Nhưng thế nào?"
"Toàn bộ số tiền đó, cô Đường đã quyên góp vào quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ sơ sinh bị bệnh tật của một số bệnh viện. Còn số tiền một trăm nghìn tệ, theo điều tra được là số tài khoản của bác sĩ Triệu Duẫn gửi vào."

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
Tô Dĩ Thần nghe xong, trong ánh mắt đột ngột rực lên như đang bốc lửa, bàn tay anh đặt trên bàn siết chặt thành đấm đến mức nghe cả tiếng phát ra từ xương ngón tay, miệng nghiến răng bực tức tự nói.
"Triệu Duẫn? Đường Thiên Tuyết, cô được lắm, không ngờ cô đã trở nên thân thiết với cả Triệu Duẫn như thế. Trước đây còn nghĩ vì Tiểu Di nên mới để hai người thường xuyên qua lại. Tên kia cũng quả thật là cơ hội, mình đúng là bất cẩn."
Anh vừa nói, vừa đấm bàn tay lên bàn một cái mạnh để xả cơn ức chế trong người, đến nổi ly tách trên bàn cũng phải dao động phát ra âm thanh như cơn rung chấn vừa mới đi ngang qua.
Hành động rõ là ghen tuông này, ngay cả người tài cao học rộng như anh lại không nhận ra mà cứ vô thức thể hiện.
"Thính Văn, nói với bên tòa soạn của Đường Thiên Tuyết, chúng ta sẽ hợp tác với bọn họ với điều kiện phải để cho Đường Thiên Tuyết đến T&T nhận tin mỗi ngày."
Tô Dĩ Thần đinh ninh, có lẽ làm vậy sẽ khiến cho cô và Triệu Duẫn không còn thời gian gặp nhau nữa, không gặp thì tình cảm làm sao phát sinh thêm. Anh đã rất đắc ý khi đưa ra quyết định này, nhưng câu nói sau đó của Thính Văn lại khiến anh ngay lập tức có phản ứng trái ngược.

Chương 48: Ngốc hết chỗ nói
"Tô thiếu, cô Đường hiện giờ đã không còn làm việc ở đó nữa, cố ấy đã bị tòa soạn sa thải vào mấy ngày trước rồi."
Tô Dĩ Thần trừng mắt bất ngờ, xen lẫn một chút gay gắt.
"Tại sao lại bị sa thải, sao cậu không nói cho tôi biết sớm?"
"Hôm đó tôi đã cố nói, nhưng vì anh muốn hẹn gặp chủ tịch Hoắc bàn việc gấp nên tôi đã gác lại."
Tô Dĩ Thần chợt nhớ lại lúc đó, lúc anh từ chối Thính Văn khi anh ta muốn đưa cho anh xem thứ gì đó, anh vội hỏi.
"Vậy hôm đó cậu muốn tôi xem cái gì?"
Thính Văn có hơi do dự, dù sao hai người cũng đã ly hôn rồi, anh ta không biết đưa cho Tô Dĩ Thần xem video trước kia Đường Thiên Tuyết bị tấn công ở tòa soạn còn có ích gì nữa không.
"Là… cái này."
Thính Văn mở đoạn video đặt trước mặt anh rồi nói tiếp.
"Vì mấy tin đồn lan truyền quá dữ dội nên ai cũng công kích cô Đường, còn đến cả nơi làm việc của cô ấy. Vì áp lực từ dư luận quá lớn nên tòa soạn đã sa thải cô ấy."
Nhìn thời gian đoạn video này được đăng lên, khi đó Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần vẫn còn ở chung nhà, điều khiến anh tức giận đến mức tối sầm mặt mũi chính là dù chạm mặt nhau thường xuyên ở nhà, nhưng cô vẫn không hé lấy với anh một câu, ngay cả thể hiện ra một chút biểu hiện bất thường để anh phát giác cũng không có.
Nhìn cái cách mà Tô Dĩ Thần siết tay vào điện thoại như muốn bóp nát nó, cũng đủ biết tâm trạng của anh đang tệ đến mức nào.
"Vậy mà cô ta không nói một lời nào, còn muốn ra đi tay trắng. Tiền được cho lại đem hết đi làm từ thiện? Cô ta nghĩ mình giỏi lắm sao? Hừ, đúng là ngốc hết chỗ nói."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK