• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
Giờ này có lẽ Hoắc Diêm đang nằm trên chiếc giường lớn cùng chăn ấm, trong khi con gái của ông ta thì đang phải chịu cảnh như cực hình, chỉ biết rên rỉ gọi cầu cứu ông ta trong vô vọng. Ông ta mà biết được việc này chắc sốc lắm, nhưng vừa hay lại đúng với ý Tô Dĩ Thần. Đó là cái giá phải trả cho việc đem Đường Thiên Tuyết ra đe doạ anh.
Nửa đêm, điện thoại của Hoắc Diêm liên tục có những tin nhắn được gửi tới từ số nặc danh, toàn bộ đều là những hình ảnh tả tơi của Hoắc Đình Đình, nhưng màn hình điện thoại cứ chớp liên tục, ông ta vẫn ngái ngủ ngon lành cho đến sáng.

"Chuyện này là sao? Hừ, lũ khốn khiếp."
Hoắc Diêm đến lúc ăn điểm tâm sáng mới bật điện thoại lên nhìn, đúng như dự đoán, ông ta quả nhiên nổi trận lôi đình, cả gương mặt nổi đỏ lên vì điên tiếc.
Ông ta điên cuồng gọi vào số máy đã nhắn tin tới, nhưng nó chỉ là số rác.
Trong cơn nóng giận bừng bừng, ông ta đã thuận tay lật đổ cả một bàn thức ăn, ánh mắt trợn trừng căm phẫn, sau đó lớn giọng gọi người.

Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
"Mau tìm ra vị trí của Đình Đình cho tôi, mang theo nhiều người vào. Dám động vào con gái duy nhất của Hoắc Diêm này, xem ra bọn chúng không muốn sống nữa."
Hoắc Diêm siết chặt bàn tay nghe rõ từng tiếng răng rắc của xương cốt, ông ta chỉ hận không thể tóm cổ những kẻ dám hành hạ con gái của ông ta mà vung nắm đấm vào mặt bọn chúng ngay lập tức.
Cũng vào sáng sớm, đến lúc Tô Dĩ Thần cho người đưa Hoắc Đình Đình xuống, cô ta đã không còn nhiều sức lực, toàn thân ê ẩm, đầu óc quay cuồng vì vừa trải qua một đêm kinh hoàng nhất đời cô ta.
Nhưng không vì vậy mà cô ta được rủ lòng thương hại, dù đang trong hoàn cảnh toàn thân đều đã nhũng nhão, Hoắc Đình Đình vẫn bị bắt đi chân trần trên nền đất đá châm chích.
"Đi mau, đừng lề mề nữa."
Một người đàn ông nói giọng cục súc đẩy vai cô ta làm cô ta suýt ngã, cô ta ôm cục tức trong người, nhưng không còn sức để nổi giận, chỉ là không tình nguyện bày ra vẻ mặt nhăn nhó nói.
"Các người muốn đưa tôi đi đâu?"

Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
"Ngậm mồm lại và đi thôi, đừng hỏi nhiều."
Đi phía trước Hoắc Đình Đình chính là Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần. Đường Thiên Tuyết vẫn giữ im lặng cho đến lúc này, khuôn mặt không vui cũng không buồn, hoàn toàn không biết cô đang nghĩ gì trong đầu.
Đi qua cánh cổng lớn là một con đường dẫn vào nghĩa trang, Hoắc Đình Đình vừa đi vừa trố mắt suy đoán, trong lòng thấp thỏm không biết hai người họ đưa cô ta đến đây làm gì?
Đột nhiên cô ta lại tưởng tượng ra một việc.
"Không lẽ Tô Dĩ Thần định… chôn sống mình?"1
Hoắc Đình Đình tự dọa mình, nghĩ đến là mồ hôi lạnh liên tiếp túa ra, chân tựa như bị trói vào tảng đá lớn, di chuyển từng bước chậm chạp còn nặng nề. Với tính cách không sợ trời không sợ đất của Tô Dĩ Thần thì có thể lắm, cô ta còn nghĩ, ở bên Tô Dĩ Thần còn có Đường Thiên Tuyết xúi giục, chắc chắn cô ta sẽ lại bị hành hạ sống không bằng chết.
Hoắc Đình Đình bỗng nhiên nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai mắt đảo láo liên quan sát. Đằng trước Tô Dĩ Thần và Đường Thiên Tuyết không chú ý, đằng sau cô ta có tới hai người cao to đi theo áp sát, nhưng hết cách rồi, có liều thì cô ta mới thoát. Nghĩ rồi, Hoắc Đình Đình bất chợt dồn hết sức lực, xoay người chớp cơ hội bỏ chạy.

Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
Tô Dĩ Thần không nhìn cũng biết rõ tình hình phía sau, khi anh vừa thở dài xong cũng là lúc Hoắc Đình Đình bị tóm trở lại. Đường Thiên Tuyết biết cô ta chạy không thoát được nên vẫn bình thản đi về phía trước, quẹo qua vài cung đường, rốt cuộc cũng tới nơi cần tới.
"Thả… thả ra…"
Hoắc Đình Đình thốt ra mấy tiếng bất lực. Bất chợt Đường Thiên Tuyết quay người trở lại, đi về phía cô ta, trực tiếp nắm lấy phần tóc sau gáy của cô ta, thô bạo lôi cô ta đến trước một phần mộ.
"Đường Mạn Đình, mở to mắt ra mà nhìn đây là ai?"
Đường Thiên Tuyết siết chặt tay hơn, nắm tóc cô ta dần trút hết nộ khí tích tụ đã lâu.
Đường Mạn Đình nhăn nhíu mặt mày, trong tình trạng mất sức mà kêu rên mấy tiếng ri rí trong cổ họng vì quá đau, nhất thời cô ta vẫn chưa chú ý đến điều cô nói.
Chính sự phớt lờ này càng biến Đường Thiên Tuyết vốn nhu mì của thường ngày trở thành con người đáng sợ không tiếc bạo lực khi giận dữ. Cô kéo cô ta đến gần hơn, rồi để cho đôi mắt của cô ta đối diện với di ảnh màu trắng đen trên tấm bia.

Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
"Nếu cô đã quên thì tôi nhắc cho cô nhớ, người này là mẹ cô, người luôn yêu thương cô nhưng chính cô lại đâm chết bà ấy."
Đường Thiên Tuyết lại xoay cô ta sang bên cạnh, gằn giọng nói tiếp.
"Còn đây, là con tôi, người bị cô vô tình giết chết cũng trong cùng một ngày hôm đó. Một ngày tự mình tiễn hai mạng người, mà cô có thể sống ung dung, vẫn giữ bộ dạng kiêu căng như vậy? Đường Mạn Đình, sự việc còn chưa đến một năm, cô không dễ quên vậy chứ?"
Đường Thiên Tuyết đã gọi thẳng tên Đường Mạn Đình, nhưng cô không có phản ứng dữ dội nữa, thay vào đó cô ta đã thấy, thấy hình ảnh người phụ nữ quen thuộc ngày nào bây giờ chỉ còn là tấm ảnh nhỏ in trên bia mộ. Trong đầu tái hiện lại cảnh tượng lúc trước, thời khắc cuối cùng cô ta nhìn thấy Dụ Lam Lam là trong tình cảnh cô ta không muốn, nhưng cô ta đã chọn làm nó.
Vì sự ích kỷ chỉ nghĩ đến đường sống của bản thân, mà Đường Mạn Đình chưa bao giờ cảm thấy đau buồn, kể cả lúc này, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy sợ hãi. Sợ Dụ Lam Lam trở về đòi cô ta đền mạng, đó là điều duy nhất cô ta nghĩ đến.
Hai mắt Đường Mạn Đình đỏ lên ngấn lệ, cô ta bắt đầu nói những từ lí nhí, như đang trong cơn mê sản.

Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
"Không phải tôi, không phải, tôi không giết ai cả, tôi không giết bà ấy, là bà ấy tự…"
Nghe được Đường Mạn Đình còn đang cố đổ lỗi cho người đã khuất, hai mắt Đường Thiên Tuyết bất chợt hóa đuốc, nhìn cô ta như muốn thiêu rụi ra tro kẻ không có tính người này.
Cô tức giận đến mức không cần ngần ngại suy nghĩ đã vung tay lên giáng xuống một bạt tai vang dội vào mặt của cô ta, rồi nắm lấy cổ áo của cô ta mà hét vào mặt.
"Phải, là bà ấy tự đâm đầu vào cái chết, chỉ vì cả tin vào con gái mình yêu thương mới tự mình chạy ra đứng trước xe để ngăn cản cô. Còn cô vì cái ham muốn đào tẩu chết tiệt của mình mà nhẫn tâm đâm sầm vào bà ấy. Đường Mạn Đình, kể từ giây phút đó tôi đã không thể dung thứ cho cô được nữa. Tôi biết con người cô chẳng bao giờ biết hối cải, vậy nên dù có ép buộc tôi vẫn sẽ để cô dập đầu tạ lỗi với bà ấy."
Đường Thiên Tuyết dứt lời, liền quay trở lại bóp chặt vào sau gáy của Đường Mạn Đình, dùng hết sức ấn mạnh hướng mặt cô ta xuống đất.
Đường Mạn Đình lúc này vẫn còn gắng gượng gồng cứng người kháng cự, cô ta cố lắc người để thoát khỏi tay Đường Thiên Tuyết.

Chương 69: Dập đầu cũng không đủ
Đường Mạn Đình lúc này vẫn còn gắng gượng gồng cứng người kháng cự, cô ta cố lắc người để thoát khỏi tay Đường Thiên Tuyết.
Thấy vậy, người của Tô Dĩ Thần muốn lao vào giúp, nhưng bị Tô Dĩ Thần ra hiệu ngăn lại. Anh biết, chỉ có Đường Thiên Tuyết tự mình giải quyết thì cô mới nhẹ lòng được. Hơn nữa, Đường Thiên Tuyết phải gọi là ở trong trạng thái phẫn uất cùng cực, một chút phản kháng yếu ớt hoàn toàn không thể ngăn được cô.
"Dập đầu đi."
Đường Thiên Tuyết dồn hết toàn bộ sức lên cánh tay, ấn dứt khoác xuống một lần đã khiến Đường Mạn Đình đầu chạm đất cực mạnh, cơn đau nhanh chóng lan tỏa làm cô ta hét lên thất thanh.
"A…"
"Đường Mạn Đình, từ khi cô làm ra bao nhiêu chuyện ác thì cô nên nghĩ đến hậu quả của hôm nay mới phải, chỉ dập đầu thôi cũng không đủ với cô đâu."
"A… a…"https://vietwriter.vn/threads/co-dau-ga-thay-cua-to-thieu.9308/
Đường Thiên Tuyết không ngừng ấn đầu cô ta xuống, rồi lại kéo lên, rồi lại ấn xuống, hành động quay cuồng như một vòng lặp không có điểm dừng.

Chương 70: Nước mắt cá sấu
Chương 70: Nước mắt cá sấu
Đường Mạn Đình bị hành hạ lên xuống đến mức mức trán đã sưng đỏ và đã xuất hiện vài vết xước khiến máu rỉ ra chảy dọc xuống phần cánh mũi.
Mặc dù cô ta rên la rất thảm thương nhưng Đường Thiên Tuyết vẫn không dừng lại, cho đến khi một giọng nói phẫn nộ vang lên, bầu không khí dường như trở nên im bặt trong giây lát.
"Các người đang làm gì con gái tôi thế hả?"
Đường Thiên Tuyết buông tay ra khỏi người Đường Mạn Đình mặc kệ cô ta mà quay người lại nhìn. Một người đàn ông đã quá tuổi trung niên, gương mặt này vừa lạ mà vừa quen. Lạ là cô chưa từng gặp ông ta bao giờ, cũng không hề quen biết ông ta, quen vì cô đã nhìn thấy ông ta rất nhiều lần trên báo và với cách xưng hô của ông ta với Đường Mạn Đình, cô chắc chắn ông ta là Hoắc Diêm.
Cô không biết vì sao Đường Mạn Đình lại trở thành con gái của ông ta và đổi thành họ Hoắc, nhưng sự thật là ông ta đã bao che cho một kẻ bắt cóc, giết người, thì ông ta cũng không phải loại người gì tốt đẹp.
Đường Thiên Tuyết siết chặt bàn tay, định nhích chân đi lên, nhưng Tô Dĩ Thần đã nhanh hơn cô một bước. Anh đột nhiên tiến lên phía trước đứng chắn cô lại, hai tay anh vẫn để trong túi quần, bộ dạng rất điềm tĩnh. Anh bỗng nhiên nhếch môi lên cười nhẹ, gương mặt nhìn Hoắc Diêm còn có phần thách thức.

Chương 70: Nước mắt cá sấu
Đường Thiên Tuyết siết chặt bàn tay, định nhích chân đi lên, nhưng Tô Dĩ Thần đã nhanh hơn cô một bước. Anh đột nhiên tiến lên phía trước đứng chắn cô lại, hai tay anh vẫn để trong túi quần, bộ dạng rất điềm tĩnh. Anh bỗng nhiên nhếch môi lên cười nhẹ, gương mặt nhìn Hoắc Diêm còn có phần thách thức.
"Ha, cuối cùng cũng đến rồi. Chậm chạp hơn tôi nghĩ đấy, chủ tịch Hoắc."
Việc Hoắc Diêm có thể tìm đến đây cũng không phải là do người của ông ta nhanh nhẹn, mà là chủ đích của Tô Dĩ Thần, anh đã cố tình để lại manh mối cho ông ta tìm đến, còn với mục đích là gì, chỉ có anh mới hiểu rõ.
Đường Mạn Đình nghe giọng của Hoắc Diêm, bộ mặt rõ trở nên phấn khởi, cô ta khóc lóc chống hai tay bò lê lết cũng chỉ nhích được một ít, giọng kêu rất thảm thương.
"Bố…"
"Đình Đình, con gái…"
Nhìn thấy con gái mình bị hành hung đến tơi tả với vết thương sưng đỏ rỉ máu nổi bật trên trán, Hoắc Diêm cũng lộ vẻ sót xa đến nhói lòng, nhưng nhanh chóng nó đã hoá thành cơn tức tối, mặt mũi nhăn lại gồng siết hô lớn.
"Người đâu…"
Hoắc Diêm mang theo rất nhiều người, gần như là toàn bộ người của ông ta, trong khi đó Tô Dĩ Thần chỉ đi cùng với vỏn vẹn hai vệ sĩ.

Chương 70: Nước mắt cá sấu
Sau tiếng lệnh của Hoắc Diêm, người của ông ta lần lượt hùng hổ đi lên, dù vậy Tô Dĩ Thần cũng không hề tỏ ra nao núng dù chỉ một chút.
Anh chỉ nhướng mắt, nói nhẹ nhàng một câu.
"Ông dám cho người xông lên, thì tôi dám cho cô ta thăng thiên."
Tô Dĩ Thần vừa nói, ánh vừa đảo qua hướng của Đường Mạn Đình, hai vệ sĩ của anh đã ở ngay sát bên cạnh cô ta, mỗi người cùng lúc bấm dao, lưỡi dao loá sáng đập ngay vào mắt Hoắc Diêm.
Trông Tô Dĩ Thần không có gì là không dám làm, Hoắc Diêm ngay tức khắc trở nên kiên dè mà cho người lui lại ngay.
Không thể để Tô Dĩ Thần làm hại con gái mình được, Đường Mạn Đình bây giờ cũng không khác nào còn tin, ông ta không thể hành động lỗ mãng.
Đầu óc nhanh nhạy ngay tức thì nghĩ ra kế hoãn binh, chờ đợi Tô Dĩ Thần sơ hở mà hạ gục anh, cứu con gái của ông ta.
Hoắc Diêm chuyển qua dùng chiêu khích tướng, muốn làm cho Tô Dĩ Thần tức giận để đánh lạc sự chú ý của anh.

Chương 70: Nước mắt cá sấu
"Hừ, Tô Dĩ Thần, trước đây còn tưởng cậu tài giỏi, xuất chúng thế nào, nhưng không ngờ cậu cũng chỉ là loại đàn ông hèn hạ, vì chỉ có loại hèn hạ mới đối xử với một người phụ nữ chân yếu tay mềm như thế này. Cậu nhìn lại xem, cậu có xứng làm đàn ông không? Hay cậu là loại đàn ông mặc váy?"
Câu nói có sức kích động nhất là đây, Hoắc Diêm biết nói ra những điều là sẽ trực tiếp đâm vào lòng tự trọng của Tô Dĩ Thần, buộc anh nổi giận rồi mắc phải sai lầm.
Đường Thiên Tuyết đứng sau anh, cô hoàn toàn đoán được ý định của Hoắc Diêm, cô không nghĩ gì nhiều, chỉ biết là hiện tại cô không thể chỉ đứng nhìn Tô Dĩ Thần bị sỉ nhục mà không làm gì.
Cô vội kéo lấy tay anh, ngước lên nhìn anh hỏi nhỏ.
"Tô Dĩ Thần, rốt cuộc Đường Mạn Đình và Hoắc Diêm kia có quan hệ gì?"
Tô Dĩ Thần quay người lại, tâm trạng vẫn bình ổn, xem ra anh vẫn chưa bị Hoắc Diêm kích động đến mất đi lý trí. Tự dưng anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng bởi Đường Thiên Tuyết chỉ níu lấy áo anh, còn không thèm chạm vào tay.
Nếu cô không chủ động thì để anh, anh gỡ tay cô ra, trực tiếp đan tay mình vào tay cô, đã khá lâu rồi anh mới được cảm nhận lại cảm giác nắm tay cô thế này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc khi trước đây đã buông nó ra.

Chương 70: Nước mắt cá sấu
Nếu cô không chủ động thì để anh, anh gỡ tay cô ra, trực tiếp đan tay mình vào tay cô, đã khá lâu rồi anh mới được cảm nhận lại cảm giác nắm tay cô thế này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc khi trước đây đã buông nó ra.
Tô Dĩ Thần vốn dĩ cũng khó chịu vì những lời khích tướng cũ rích của Hoắc Diêm lắm, nhưng khi vừa quay lại đã có thể nhìn thấy Đường Thiên Tuyết, anh vui đến mức không quan tâm đến điều gì nữa. Trên môi anh mỉm nhẹ nụ cười rồi mới nói.
"Vẫn chưa nói cho em biết, Đường Mạn Đình không phải con ruột của Đường Ngạo Thiên mà là con riêng của Dụ Lam Lam với ông ta. Chính ông ta là người giúp cô ta chạy thoát khỏi cảnh sát."
Tô Dĩ Thần giải thích ngắn gọn nhưng đã cho Đường Thiên Tuyết biết những gì trọng tâm cô cần biết. Xem như mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, cô chỉ cảm thấy thương cho Dụ Lam Lam hơn vì đã gặp phải người tệ hại như Hoắc Diêm và sinh ra một đứa nghịch tử như Đường Mạn Đình, bà ấy thật vô phúc.
Đường Thiên Tuyết đột nhiên nắm chặt tay Tô Dĩ Thần khiến anh có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại lân lân vui vẻ. Cô bước lên, không ẩn phía sau anh nữa, thần sắc khuôn mặt không một chút e dè, cô không bị khí thế của Hoắc Diêm làm cho hoảng loạn.
Giống như Tô Dĩ Thần, Đường Thiên Tuyết cực kỳ bình thản, ánh mắt nhìn Hoắc Diêm không khác gì ánh mắt nhìn Đường Mạn Đình, đầy căm phẫn và khinh miệt.

Chương 70: Nước mắt cá sấu
Cô không ngại phải đối thoại trực tiếp với ông ta, quyết không để ông ta lên mặt tự đắc.
"Ông bảo Tô Dĩ Thần hèn hạ, vậy thì người bao che cho con gái giết mẹ ruột, người phụ nữ đã sinh con cho ông thì là loại người gì? Có phải là hèn hạ hơn chữ hèn hạ không? Ông nghĩ xem, loại người như ông đây thì mặc bao nhiêu cái váy mới đủ?"
Không phải chỉ có mỗi Hoắc Diêm biết khích tướng, Đường Thiên Tuyết cũng biết, nhưng cơn giận của cô không thể nào kiềm được khi nhìn thấy những gương mặt trơ trẽn, vẫn có thể ăn ngon, vẫn có thể ngủ ngon, vẫn có thể ung dung tự tại sau khi nhẫn tâm tước đi sự sống của người khác.
Đường Thiên Tuyết phẫn uất, chỉ thẳng tay vào huyệt mộ mà lên giọng nói lớn.
"Đường Mạn Đình và cả Hoắc Diêm ông nữa, mở to mắt ra mà nhìn đi, Dụ Lam Lam, bà ấy nằm đây, vẫn mở to mắt nhìn hai bố con độc ác của các người gặp báo ứng."
Đường Thiên Tuyết vừa dứt câu, nền trời đột ngột mây đen ùn kéo tới, tia chớp đầu tiên nháy lên, rồi trời gầm lên một tiếng chói tai. Đường Mạn Đình rất sợ, nhanh chóng bịt tai lại.
Còn Hoắc Diêm, ông ta quả thật đã mở ta hai mắt khi nhìn thấy mộ phần của Dụ Lam Lam. Ông ta đã luôn cho người tìm kiếm nơi chôn cất bà ấy, nhưng đều không có tin tức gì, hoá ra nó lại ở đây.

Chương 70: Nước mắt cá sấu
"Đường Mạn Đình và cả Hoắc Diêm ông nữa, mở to mắt ra mà nhìn đi, Dụ Lam Lam, bà ấy nằm đây, vẫn mở to mắt nhìn hai bố con độc ác của các người gặp báo ứng."
Đường Thiên Tuyết vừa dứt câu, nền trời đột ngột mây đen ùn kéo tới, tia chớp đầu tiên nháy lên, rồi trời gầm lên một tiếng chói tai. Đường Mạn Đình rất sợ, nhanh chóng bịt tai lại.
Còn Hoắc Diêm, ông ta quả thật đã mở ta hai mắt khi nhìn thấy mộ phần của Dụ Lam Lam. Ông ta đã luôn cho người tìm kiếm nơi chôn cất bà ấy, nhưng đều không có tin tức gì, hoá ra nó lại ở đây.
Có thể nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Diêm đang trầm xuống, ông ta dường như đang xúc động, miệng mấp máy gọi tên.
"Lam, Lam Lam…"
Ông ta đưa tay ra, chân nhích lên muốn tiến tới gần. Bỗng nhiên Đường Mạn Đình cảm thấy tình hình có vẻ không ổn nên đã ngay lập tức lên tiếng, cô ta gắng gượng nói để cố chen vào suy nghĩ của ông ta.
Cô ta bắt đầu rơi những giọt nước mắt cá sấu, lắc đầu, gương mặt khẩn thiết đến đáng thương.
"Bố, không phải con, là tên lái xe tự ý làm. Chẳng phải bố cũng xử lý hắn ta rồi sao? Con mới là con gái của bố, chẳng lẽ bố tin lời cô ta hơn tin con sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK