• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 75: Làm hoà
Chương 75: Làm hoà
Tô Dĩ Thần đã đến, trước mặt cô giáo của Tiểu Di, Đường Thiên Tuyết cũng không thể kì kèo với anh được, không khéo lại gây ra chuyện mất mặt, cũng không thể để cho cô của con bé biết chuyện gia đình cô phức tạp đến mức nào.
Tô Dĩ Thần vừa giới thiệu xong, còn chưa để cô giáo kịp chào hỏi, Đường Thiên Tuyết đã vội cúi người chào tạm biệt rồi kéo hai người bên cạnh đi thật nhanh.
Đến một góc đủ xa, cô mới chịu dừng lại chất vấn.
"Anh đến đây làm gì?"
Tô Dĩ Thần vẫn rất bình thản trước thái độ bài xích của cô như đã quen với phản ứng này từ lâu, anh đáp.
"Anh không thể để em một mình đi đón con."
Tô Dĩ Thần đã nói như thế, Đường Thiên Tuyết còn có lý do gì để gắt gỏng. Anh quan tâm, nhưng người ngượng ngùng chưa thể chấp nhận là cô, cô không thể cái gì cũng nổi nóng đổ hết lên cho anh nhận được, dù thú thật, nếu là trước đây thì nhìn mặt anh là cô đã thấy đáng ghét, nhưng giờ… hình như có gì đó lại thay đổi rồi.
Đường Thiên Tuyết suy nghĩ kỹ một chút, quyết định không thèm đôi co nữa, anh theo dõi cô nhưng cô cũng chẳng mất mát gì, mọi việc nên giải quyết trong êm ấm có vẻ sẽ tốt hơn.

Chương 75: Làm hoà
Cô nhìn anh, thở dài để bản thân thoải mái rồi trở lại với giọng điệu nhẹ nhàng hơn, cô nói.
"Được rồi, Tô Dĩ Thần, anh cũng thấy tôi đón Tiểu Di xong rồi, vậy anh an tâm rồi chứ? Bây giờ anh cũng đi làm việc của mình đi. Tôi và con bé cũng phải về nhà rồi."
Đường Thiên Tuyết nói xong liền tránh người Tô Dĩ Thần qua, nắm tay Tiểu Di bước đi ngay. Thế nhưng vật cản Tô Dĩ Thần cứ di chuyển chắn trước mặt cô, anh khăng khăng.
"Anh đưa hai mẹ con về, lên xe đi."
Xe của Tô Dĩ Thần đậu gần đó, anh nói một cách hiển nhiên, dường như không nghĩ đến việc sẽ bị từ chối, hoặc có lẽ anh đã chuẩn bị trước, để cô có muốn từ chối cũng không được.
Quả thật, việc đề nghị với Đường Thiên Tuyết khiến cô đồng ý ngay thì xác suất dường như là không thể, từ chối anh đã giống như một câu cửa miệng.
"Không cần đâu, việc này cũng đâu có nặng nhọc, không cần thiết phiền đến anh."
Đường Thiên Tuyết lại tránh ánh ra mà bước đi, Tô Dĩ Thần không cản cô nữa, có điều, giọng anh lớn hơn một mức, hướng đến cô nói.

Chương 75: Làm hoà
"Anh chỉ lo, nhỡ em đang giận nên mắng con bé trên đường đi thì sao?"
"Tôi không có làm vậy."
Đường Thiên Tuyết dứt khoát trả lời, rồi đi tiếp. Tô Dĩ Thần vẫn chưa chịu dừng lại, anh vẫn tiếp tục.
"Vậy thì về nhà, về nhà em sẽ mắng con bé?"
Anh nói lớn như thể sợ mọi người xung quanh không nghe thấy vậy, Đường Thiên Tuyết là người hướng nội, điều cô ghét nhất là vạch áo cho người xem lưng, Tô Dĩ Thần làm như vậy là đang cố ý muốn chọc cô nổi điên đây mà.
Cô buông tay Tiểu Di ra, dặn con bé đứng yên đó, rồi bước nhanh hùng hổ quay lại chỗ Tô Dĩ Thần, cắn răng nói nhỏ.
"Tô Dĩ Thần, thứ nhất là Tiểu Di làm sai, thứ hai tôi dạy con tôi thì liên quan gì tới anh?"
Tô Dĩ Thần nhướng mày, đầu hơi cúi thấp xuống đối diện gần sát với khuôn mặt của cô, anh cũng nhỏ giọng đáp lại.
"Liên quan chứ. Thứ nhất Tiểu Di cũng là con của anh. Thứ hai việc làm của con bé là tự vệ chính đáng, con bé không có sai."

Chương 75: Làm hoà
"Liên quan chứ. Thứ nhất Tiểu Di cũng là con của anh. Thứ hai việc làm của con bé là tự vệ chính đáng, con bé không có sai."
Nói xong, Đường Thiên Tuyết định mở miệng phản đối lại thì đột nhiên anh đứng thẳng người, giọng hô lớn như thể rất tự hào hướng về phía Tiểu Di.
"Tiểu Di à, con làm tốt lắm, khiến kẻ gây sự trả giá bằng một chiếc răng, đáng lắm. Con cứ tiếp tục phát huy như vậy thì sẽ không còn ai bắt nạt con được nữa."
Tô Dĩ Thần biết rõ như thế, một mực tin tưởng Tiểu Di vì anh biết người đứng sau sai khiến một đứa con nít khác giật tóc của con bé là bố của anh rồi, có làm như vậy mới lấy được mẩu tóc để đem đi xét nghiệm mà không ai có thể nghi ngờ.
Lúc nghe cô giáo của con bé nói con bé đánh trả làm bạn học gãy cả răng, anh đột nhiên nghĩ tới mà phải kìm nén cơn cười ập đến, nếu người giật tóc con bé trực tiếp là bố của anh, không biết con bé có đấm gãy luôn răng của ông ấy không?
Tô Dĩ Thần bất chợt thấy sảng khoái vô cùng, anh còn tính cười lớn cơ, nhưng chưa kịp thì ngay lập tức đã bị Đường Thiên Tuyết đập tay một phát vào người, cô nhăn mặt cằng nhằng.
"Anh dạy con kiểu gì thế hả?"
Cú đập chẳng đau đơ gì với anh, nhưng anh vẫn giả vờ đưa tay lên xoa xoa, còn cười đáp lại như thể đang trêu cô. Anh nháy một mắt, cố ý nghiêng người thấp để gần cô hơn mới nói.

Chương 75: Làm hoà
Cú đập chẳng đau đơ gì với anh, nhưng anh vẫn giả vờ đưa tay lên xoa xoa, còn cười đáp lại như thể đang trêu cô. Anh nháy một mắt, cố ý nghiêng người thấp để gần cô hơn mới nói.
"Là kiểu một ông bố mẫu mực."
Đường Thiên Tuyết mím môi, tay nắm chặt thành đấm chắc định cho anh ăn thêm một cú nữa, dù nó không thấm thía nhưng để người khác nhìn thấy lại đồn đoán gia đình bất hoà thì không hay.
Tô Dĩ Thần nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, anh hạ nó xuống sau đó liền xoay vai cô lại khiến cô không thể phản ứng ngược, anh đẩy cô nhanh đến chỗ Tiểu Di, thế là thành ra đẩy cả hai người đến xe của anh.
"Giờ em muốn người khác nhìn chằm chằm vào chúng ta ở giữa đường thế này à? Nếu em muốn cãi nhau thì chúng ta về nhà, anh tự nguyện nghe em mắng. Mau lên xe."
Đường Thiên Tuyết nhìn xung quanh, lúc này mới để ý đường xá càng lúc càng đông rồi, cô có chút xấu hổ, nên ngoan ngoãn lên xe cùng anh.
Tô Dĩ Thần bắt ép cô ngồi ghế trước, cho Tiểu Di ngồi ghế phụ, vì không muốn xảy ra ồn ào, cô cũng đành chịu. Nhưng vì không phải là tình nguyện nên gương mặt của cô vẫn hậm hực không thoải mái được.

Chương 75: Làm hoà
Tiểu Di từ đầu chỉ như khán giả đến dự kịch, con bé không dám nói câu nào vì sợ Đường Thiên Tuyết, nhưng khi đã ngồi trên xe, con bé đã không chịu được vì tính tò mò, liền nhìn ra đằng trước. Không biết là nói với anh hay là với cô, nhưng chung quy con bé vẫn hỏi một cách rất e dè, mà trên mặt lại lộ ra mấy tia háo hức.
"Mẹ và… bố đã làm lành rồi sao? Vậy sau này con có thể gọi…"
"Gọi bằng chú…"
Đường Thiên Tuyết quá hiểu Tiểu Di rồi, cô thừa biết con bé sẽ nói gì tiếp theo, nên cô chỉ đành giúp con bé hoàn thành câu nói còn dang dở. Cô khoanh tay, nhẹ liếc mắt ra đằng sau như một hành động ám chỉ cho Tiểu Di hiểu.
Tiểu Di bị dập tắt đi tia hy vọng vừa nhen nhóm, mặt con xé xụ xuống hẳn, trả lời một cách yểu xìu.
"Vâng."
Bất ngờ, Tô Dĩ Thần thắng xe lại một cái kít, anh dừng xe ngay giữa đường khiến Đường Thiên Tuyết rất ngỡ ngàng.
"Tô Dĩ Thần, anh…"

Chương 75: Làm hoà
"Tô Dĩ Thần, anh…"
"Tiểu Di."
Tô Dĩ Thần đột ngột gọi, giọng có vẻ nghiêm túc, Tiểu Di không hiểu chuyện gì nhưng theo phản xạ cũng nhìn theo anh và đổi lại con bé đã chứng kiến được một cảnh tượng phải khiến con bé há hốc mồm, ngay tức khắc đưa tay lên che hai mắt lại.
Tô Dĩ Thần nhanh như gió đưa người tới, không cần sự đồng ý đã hôn vào má Đường Thiên Tuyết một cái, một tiếng chụt phát ra làm cho cả xe trong giây lát im bặt.
Dù chỉ là một cái hôn má chớp nhoáng cũng đủ làm cho tim Đường Thiên Tuyết đập loạn nhịp, mặt nóng lên như đang trong phòng xông hơi. Cô vội vã đẩy anh ra, không tự chủ là nói lắp bắp.
"Anh… anh làm gì trước mặt con vậy hả?"
Tô Dĩ Thần tự nhiên liếm môi, còn nhếch lên một nụ cười thỏa lòng, nếu người trong xe không phải là con nít, anh còn muốn làm hơn thế, nhưng trong tình huống hiện tại có lẽ đã đủ thích hợp rồi.
Tô Dĩ Thần nhướng mắt nhìn ra sau nhìn Tiểu Di nửa cười nửa nói.
"Con thấy không, cứ gọi bằng bố đi, con hiểu ý bố chứ?"
Trong mắt Tiểu Di, nụ hôn thơm vào má vừa rồi chính là hai người đã làm hoà, con bé vì được như mong đợi nên vô cùng phấn khích, không để ý đến Đường Thiên Tuyết mà chỉ chăm chăm gật đầu nghe lời Tô Dĩ Thần, đến Đường Thiên Tuyết cũng lực bất tòng tâm.
"Không biết là mẹ sinh con ra hay Tô Dĩ Thần mới là người sinh con ra đây, haizzz."

Chương 76: Đối chất
Chương 76: Đối chất
Tô Diệc Phàm sau khi biết chuyện Tô Dĩ Thần vì Đường Thiên Tuyết mà làm ra một trận náo loạn từ tập đoàn đến sở cảnh sát, cộng thêm việc biết Tiểu Di không phải là đứa cháu mà ông đang mong mỏi, nên càng khiến ông ấy tức giận đến mức ngay lập tức cho gọi anh về. Anh cũng vừa hay muốn gặp ông ấy để đối chất cho rõ chuyện năm xưa.
Tô Dĩ Thần trở về nhà họ Tô với gương mặt định sẵn thất vọng, nghĩ về những việc kinh khủng Tô Diệc Phàm và Tô Dĩ Thâm đã làm với Đường Thiên Tuyết, lửa giận trong anh lại càng cháy lên mạnh mẽ.
Anh đã có dự định từ trước, hôm nay sẽ nói rõ với Tô Diệc Phàm, sau đó thì đến kẻ đáng hận nhất, Tô Dĩ Thâm.

"Lão gia, cậu Dĩ Thần về rồi."
Tô Diệc Phàm đang trong phòng sách, người làm vừa mới thông báo thì Tô Dĩ Thần cũng cùng lúc bước vào. Tô Diệc Phàm quay người lại, nhìn anh vẫn thong dong bắt chéo chân ngồi xuống ghế mà thở hắt ra một cách bực dọc.
Tô Dĩ Thần ngã người thoải mái tựa ra sau ghế, vẻ mặt trước hết phải dịu đi, từ từ mới vào vấn đề chính.

Chương 76: Đối chất
Anh đã biết nguyên nhân Tô Diệc Phàm gọi anh về đây, nhưng vẫn vờ vịt hỏi lại, điệu bộ rất vô tư.
"Bố gọi con về gấp như vậy là vì chuyện gì?"
Tô Diệc Phàm nửa liếc nhìn Tô Dĩ Thần, ông đặt mạnh quyển sách đang cầm trên tay xuống mặt bàn, tay chắp ra phía sau, bước chân rảo gần đến chỗ anh, ông nói.
"Nghe bảo con gây hấn với Hoắc Diêm vì Đường Thiên Tuyết, còn làm cho con gái ông ta bị bắt trở lại. Ta từng nói khi con trở nên đủ mạnh thì có thể làm bất cứ điều gì, nhưng vì một người phụ nữ có nhiều vết nhơ như vậy, có đáng không?"
Nhắc đến Đường Thiên Tuyết, giọng điệu của Tô Diệc Phàm tỏ ra khinh thường thấy rõ, lời nói nhắm đến cô cũng không hay ho và nó làm Tô Dĩ Thần không vui một chút nào.
Anh vốn định nói chuyện nhẹ nhàng một chút, xem ra anh không thể không trở thành một đứa con ngỗ nghịch. Anh công khai trừng mắt với Tô Diệc Phàm, đây là lần đầu tiên, và sau này không biết sẽ còn bao nhiêu lần nữa, nhưng từ khi anh biết Tô Diệc Phàm cũng có liên quan đến việc Đường Thiên Tuyết bị hãm hại, anh đã không thể coi ông ấy là một người bố mà từ trước đến nay anh luôn tôn kính được nữa.
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Diệc Phàm, dám mặt đối mặt, thẳng thừng nói.

Chương 76: Đối chất
"Theo bố thế nào là đáng? Con người mà, ai mà chẳng từng có vết nhơ, ngây cả bố cũng không sạch sẽ gì thì đừng nhắc đến tên cô ấy."
"Tô Dĩ Thần, con dám ăn nói với bố như vậy sao?"
Tô Diệc Phàm không thể tin được những gì ông đang chứng kiến, tai đang nghe rõ vanh vách những lời nặng nề của Tô Dĩ Thần, ông sốc mà mắt trừng to đến đỏ.
Không giấu được phẫn nộ, Tô Diệc Phàm hét lớn khiến Phúc Đức ở bên ngoài nghe thấy mà bất an, ngay lập tức phải tự ý mở cửa xông vào. Phúc Đức khá hoảng khi nhìn thấy Tô Diệc Phàm đang ôm ngực thở dốc, chân cũng đứng không vững, vậy mà Tô Dĩ Thần đứng ngay trước mặt cũng không có phản ứng gì.
Phúc Đức nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Tô Diệc Phàm, nhìn tình trạng của Tô Diệc Phàm mà vô cùng lo lắng.
"Lão gia, bình tĩnh, đừng để tăng huyết áp."
Sau đó liền quay sang phía Tô Dĩ Thần, thay lời nói giúp Tô Diệc Phàm.
"Cậu Dĩ Thần à, lão gia trước giờ đều yêu thương cậu, sao cậu có thể nói mấy lời nói khiến ông ấy đau lòng như vậy chứ?"

Chương 76: Đối chất
Tô Dĩ Thần phớt lờ đi, anh chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn với bố của mình, vẫn tiếp tục nói như trút hết nỗi nặng lòng, từng câu từng chữ chính anh nói ra, ngược lại cũng khiến anh đau như bị cứa liên tiếp từng nhát dao cùn vào da thịt.
"Bố, con nói có gì không đúng à? Bao che cho một kẻ hại đời một cô gái thì có gì mà sạch sẽ?"
Tô Dĩ Thần bình tĩnh hạ giọng nói rất nhẹ, nhưng nó lại cay nghiệt vô cùng, anh đã đấu tranh với chính bản thân mình rất lâu chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Tô Diệc Phàm lẫn Phúc Đức vừa nghe đã hiểu, Phúc Đức định lên tiếng nhưng bị Tô Diệc Phàm cản lại. Tay của ông ấy bắt đầu run lên, phải nắm chặt vào Phúc Đức, đôi môi khô nhép nhép hỏi đứt quãng.
"Con… biết rồi sao, không lẽ con đã nhớ…"
"Bố, tên làm ra những chuyện đốn mạt như vậy thì có gì tốt để bố bao che? Chỉ vì anh ta là con trai đầu của bố sao?"
Tô Dĩ Thần đột ngột lớn giọng gắt gỏng, nhưng phản ứng của Tô Diệc Phàm lại không thay đổi nhiều, sắc mặt của ông trầm xuống, hơi tái, mắt chỉ hướng nhìn xuống sàn, và rồi, ông đã… khóc.

Chương 76: Đối chất
"Đúng là không có việc gì có thể giấu cả đời được. Dĩ Thần, là bố có lỗi với con."
Tô Dĩ Thần vốn bản tính lạnh lùng, những giọt nước mắt muộn màng cũng không thể khiến anh có một chút mẩy may xiêu lòng, vì sự việc năm đó dù có nói thế nào, làm thế nào nó cũng đã xảy ra, có ân hận thì cũng không thể xóa đi phần ký ức ám ảnh của Đường Thiên Tuyết được.
Cô tình nguyện quên đi, nhưng anh thì không, anh muốn thay cô đòi lại lý lẽ, coi như chính anh cũng đang chuộc lỗi cho những gì nhà họ Tô đã gây ra với cô vậy. Anh không dừng lại mà tiếp tục nói lớn đầy phẫn uất.
"Người bố có lỗi không phải con, mà là Đường Thiên Tuyết kia kìa. Cô ấy đã phải chịu bao nhiêu uất ức chỉ vì cái nhà này rồi chứ? Bố còn lén cho người kiểm tra ADN con của cô ấy, nếu con bé thực sự là con của Tô Dĩ Thâm thì bố tính cướp con bé khỏi tay cô ấy sao? Cô ấy mới là người một tay nuôi con bé khôn lớn, bố là gì mà đòi cướp con của cô ấy?"
Dường như có gì đó không đúng ở đây, Tô Diệc Phàm đờ đẫn người mất vài giây như không hiểu Tô Dĩ Thần đang nói gì, ông cố đứng thẳng để hỏi rõ.
"Con nói gì vậy? Dĩ Thâm thì có liên quan gì mà đến con của Đường Thiên Tuyết chứ?"

Chương 76: Đối chất
Trong suy nghĩ đang nóng giận của Tô Dĩ Thần, Tô Diệc Phàm lại đang cố ngụy biện cho Tô Dĩ Thâm, điều đó càng như chất xúc tác làm anh căm ghét ông ấy hơn vậy. Anh càng nói lớn hơn, trút hết mọi giận dữ.
"Không phải sao? Chính anh ta đã cưỡng bức cô ấy, làm cho cô ấy khổ sở, sống không bằng chết tám năm trước còn gì? Còn bố chính là người biết chuyện nhưng vẫn bao che cho anh ta, giúp anh ta xóa sạch hết mọi dấu vết. Đó là những việc mà bố có thể làm với một cô gái lúc đó còn chưa tròn hai mươi tuổi à? Bố nói cô ấy có vết nhơ mà bố không tự mình thấy mất mặt sao?"
Phúc Đức nhăn mặt, ngay lập tức lên tiếng không chần chừ.
"Cậu Dĩ Thần, cậu hiểu lầm rồi, người… cùng với Đường Thiên Tuyết ngày hôm đó chính là cậu…"
Phúc Đức dù chỉ là một người làm công, nhưng cũng đã chứng kiến Tô Dĩ Thần từ trưởng thành từ thuở thiếu niên, cũng coi như một trưởng bối, một người trong nhà họ Tô, cũng là người hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối. Dù có là người ngoài ông cũng không thể không lên tiếng giải trừ hiểu lầm như chất cao như núi này của hai bố con họ.
Tuy nhiên, Tô Diệc Phàm vẫn còn e ngại điều gì mà bắt chặt lấy tay của Phúc Đức mà ám chỉ.
"Phúc Đức, đừng nói nữa."
Nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn khi Tô Dĩ Thần vừa rồi đã nghe rõ ràng, không bỏ sót một chữ. Dù nghe rõ như vậy, anh vẫn muốn hỏi lại vì trong lúc này anh không còn tin vào đôi tai của mình nữa.
"Ông… vừa mới nói gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK