• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 59: Hai người lần đầu gặp
Tiểu Di nhìn Tô Diệc Phàm mà ngớ ngẩn ra, hai từ ông nội đối với con bé thật quá xa lạ đi. Nó cũng tự nhận thức được Tô Dĩ Thần vốn không phải là bố ruột của mình nên việc này hoàn toàn không thể nào.
Nó vùng mình chạy ra tránh xa Tô Diệc Phàm, cố nói cho ông ấy hiểu.
"Cháu không có ông nội."
Có lẽ càng lớn tuổi thì sẽ càng cố chấp chăng, Tô Diệc Phàm vân khăng khăng với suy đoán của mình.
"Cháu nói gì vậy, Tô Dĩ Thần không phải là bố của cháu sao? Còn ta là bố của Tô Dĩ Thần, ta là ông nội của cháu."
Tô Diệc Phàm vừa nói vừa cười thân thiện, đưa ra lời giải thích như một đứa trẻ.
Tiểu Di vẫn còn nhớ lúc Đường Thiên Tuyết tức giận khi nó lỡ lời gọi Tô Dĩ Thần là bố, nó sẽ không bao giờ lặp lại vụ việc tương tự nữa nên nó đã lớn tiếng kịch liệt phủ nhận.
"Không. Tô Dĩ Thần không phải là bố của cháu."
"Thôi mà bé ngoan, đừng chạy. Có phải Tô Dĩ Thần bỏ bê, không quan tâm đến cháu làm cháu giận không? Đừng lo, bây giờ có ông rồi, ông bảo kê cho cháu, được chưa?"

Chương 59: Hai người lần đầu gặp
Tô Diệc Phàm nhướng mày vỗ ngực tràn đầy tự tin, thật không ngờ ông ấy cũng có ngày bày ra bộ mặt nhún nhường này trước bao người như thế, những người làm chứng kiến mà bất ngờ không thôi.
Nhìn cảnh một người bỏ chạy, một người đi theo cố gắng dỗ dành, nhìn cứ như người một nhà thật. Nhưng cũng vì thế mà những người giúp việc không dám quá vui mừng, vì không chừng khi Tô Diệc Phàm biết được sự thật thì có khi bão táp sẽ phủ khắp nơi này cũng nên.
Tiếc rằng lần này, sóng gió đến nhanh hơn họ tưởng khi giọng của Đường Thiên Tuyết gọi lớn vang vọng vào.
"Tiểu Di…"
Cô gọi tên con, bình thường sẽ chẳng có gì, nhưng trong tình huống này lại khiến cho mấy người giúp việc cố tình che giấu chân tướng này tay lạnh chân run.
Bọn họ vẫn cố tỏ ra không có gì, thực chất bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh đã quắn quéo hết cả.
"Tôi nghĩ tôi sẽ xin nghỉ phép vài tuần."
"Tôi cũng thế. Ông trời đang phạt chúng ta."

Chương 59: Hai người lần đầu gặp
Tiểu Di nghe thấy giọng nói của Đường Thiên Tuyết, con bé vui như được đi hội liền nhảy cẫng lên, nhanh chóng chạy về phía của cô.
"A, mẹ."
"Thì ra cháu tên là Tiểu Di, đặt tên khéo đấy... Mà khoan đã, mẹ?"
Tô Diệc Phàm vẫn chưa từ bỏ được u mê, ông ấy còn cười vô tư nói, nhưng lát sau, lại nhận ra có gì đó không phải, ngay tức khắc sắc mặt đã xị ra. Khi quay lại nhìn đã thấy đứa cháu gái của mình chạy bổ nhào vào lòng một người phụ nữ lạ trông mặt còn rất chi là rạng rỡ.
"Mẹ, mẹ đã đi đâu thế? Bọn họ lừa con nói mẹ đang ở đây nên con mới đi theo họ."
Đường Thiên Tuyết cười nhẹ, ân cần vuốt tóc con bé, cô dịu dàng nói.
"Xin lỗi con gái, mẹ có việc đột xuất, họ chỉ đang giúp chúng ta thôi, con đừng trách họ."
"Vâng. Nhưng con đói rồi, chúng ta mau về nhà đi."

Chương 59: Hai người lần đầu gặp
"Ừm, đi nào!"
Tô Diệc Phàm lẳng lặng nhìn hai người họ, sắc mặt từ khi nào đã không còn được niềm nở, đã thế còn trông có vẻ nghiêm khắc hơn lúc ông ấy mới tới đây. Rồi chuyện gì nên đến cũng đến.
"Dừng lại."
Giọng trầm khàn đặc của tuổi chiều tà vang lên hai tiếng nhưng cũng đủ sức làm toàn bộ nơron thần kinh của những người làm tê liệt, bọn họ chỉ còn cách nhắm mắt, nắm tay nhau mà cầu nguyện cho mình.
Tiểu Di thì chẳng có chút gì là sợ sệt, con bé nhìn Tô Diệc Phàm khá khó chịu, còn quay sang mách Đường Thiên Tuyết.
"Mẹ, ông ấy cứ đòi bắt con. Còn nói con là cháu nội của ông ấy."
Đường Thiên Tuyết nghe xong có chút bất ngờ, nhìn bộ dạng nũng nịu của Tiểu Di còn tưởng con bé đang đùa nghịch. Nhưng cô ngay lập tức hiểu ra, đây là nhà của Tô Dĩ Thần, nơi này không phải ai cũng vào được, vậy người kia…
Cô ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên chính là cựu chủ tịch của T&T, người vẫn luôn xuất hiện trên các trang báo lớn trong và ngoài nước.

Chương 59: Hai người lần đầu gặp
"Đây… là bố của Tô Dĩ Thần?"
Cô chỉ nhìn thấy Tô Diệc Phàm trên báo và mấy bức ảnh gia đình lúc còn ở Tô gia, cô chưa bao giờ có cơ hội gặp trực tiếp ông ấy. Lần nói chuyện duy nhất, chính là ông ấy đã chủ động gọi cho cô, đưa cô năm triệu tệ để cô ly hôn với Tô Dĩ Thần.
Không ngờ lại gặp Tô Diệc Phàm vào lúc này, ông ấy còn nhận Tiểu Di là cháu nội? Đây quả là chuyện quái lạ nhất mà Đường Thiên Tuyết thường gặp, Tô Diệc Phàm vẫn chưa lớn tuổi đến mức lú lẫn như thế, trông ông ấy còn phong độ minh mẫn nữa là đằng khác.
Tô Diệc Phàm cũng là lần đầu tiên gặp Đường Thiên Tuyết trực tiếp như thế này, trước nay ông ấy toàn thấy cô con dâu danh không chính ngôn không thuận này qua mấy bài báo bêu xấu thôi, nên cái nhìn về cô cũng không được tốt lắm.
Đứa trẻ này gọi Đường Thiên Tuyết là mẹ, thì chắc chắn đó là đứa con riêng mà mấy bài báo đó nhắc tới rồi. Nhưng vì đứa bé này quá giống Tô Dĩ Thần nên Tô Diệc Phàm mới cảm thấy khó hiểu. Chính vì thế ông ấy càng không thể bỏ qua khi chưa làm sáng tỏ mọi việc.
Tô Diệc Phàm tiến lên vài bước, sắc mặt nghiêm nghị nói.

Chương 59: Hai người lần đầu gặp
"Nếu tôi không lầm thì cô là… Đường Thiên Tuyết? Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."
Đường Thiên Tuyết không biết Tô Diệc Phàm muốn nói chuyện gì với cô, nhưng cô có linh cảm không phải là chuyện tốt lành.
Dù sao giữa cô và nhà họ Tô đã không còn gì liên can nữa, cũng không cần thiết để nói chuyện, thế là cô thẳng thừng từ chối.
"Tôi lại nghĩ chúng ta không có gì để nói hết. Xin phép."
Nói rồi, cô dắt tay Tiểu Di đi thật nhanh, rời khỏi nơi cô nghĩ mình sẽ không bao giờ đặt chân trở lại nữa.
Một chút u ám đã xuất hiện, Tô Diệc Phàm cũng chỉ biết chôn chân nhìn hai mẹ con họ rời đi, ông ta cũng không phải người ngang ngược, chưa có bằng cớ gì, ông ta cũng không thể giữ họ ở lại.
Giờ đây, ánh mắt âm u đã giáng xuống những người từ nãy đến giờ đang run cầm cập, mặc dù bộ dạng của Tô Diệc Phàm thật có giận dữ, nhưng cũng chỉ có thế. Ông ấy chẳng xử trí, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi.

Chương 59: Hai người lần đầu gặp
Không biết sóng to gió lớn sau này thế nào, nhưng ai cũng đều mừng vì mình mới vừa thoát được một trận cuồng phong. Đương nhiên, bọn họ cũng cảm thấy cách hành xử này của Tô Diệc Phàm có phần lạ thường, nhưng không ai dám to mồm suy đoán nữa.
Quay trở lại bệnh viện, Đường Thiên Tuyết chưa đi lâu thì Tô Dĩ Thần cũng tỉnh, cảm giác có chút hụt hẫng khi người bên cạnh không phải là cô.
Anh ngồi dậy, ánh mắt có phần mong đợi nhìn Thính Văn hỏi.
"Đường Thiên Tuyết có nói gì trước khi đi hay không?"
"Cô Đường nói tôi ở lại chăm sóc cho anh."
Khoé môi Tô Dĩ Thần bất chợt cong lên nhẹ như đang cười.
"Xem ra vẫn chưa đến nỗi."
Anh tự nói thầm, thần sắc có vẻ đang ở trạng thái tốt, không giống người vừa mới ngất đi vì bị suy kiệt. Thính Văn đúng thật không hiểu nổi, câu nói đó có gì khiến anh vui tới vậy.
Tô Dĩ Thần đứng dậy, lặp lại hành động bướng bỉnh của Đường Thiên Tuyết, tự ý rút dây truyền dinh dưỡng ra, Thính Văn có muốn ngăn lại cũng không kịp.
"Tô thiếu, anh nên nằm lại nghỉ ngơi..."
"Thấy cậu, tôi nghỉ ngơi không được."
Anh thẳng thừng nói ra không cần lấy thời gian suy nghĩ, Thính Văn còn tưởng mình đã làm gì sai khiến anh không vừa ý, đi theo sau anh một quãng mới ngờ ngợ hiểu ra.
Câu nói đó của anh chắc có nghĩa là không thấy Đường Thiên Tuyết thì anh nghỉ ngơi không được rồi.
Đúng là con người anh vẫn phức tạp như vậy, nhưng ít ra Tô Dĩ Thần của hiện giờ không tự bác bỏ cảm xúc của chính mình nữa.

Chương 60: Bí mật của... năm đó.
Chương 60: Bí mật của... năm đó.
Tô Diệc Phàm trong lòng nóng ruột, vừa rời khỏi nhà Tô Dĩ Thần đã gấp rút cho người đi tra xét lại lai lịch của Tiểu Di.
Kết quả điều tra chỉ có sau vài tiếng đồng hồ, Tô Diệc Phàm hiện đang trong thư phòng của mình, lướt từng dòng thông tin đã điều tra được qua máy tính bảng.
Tô Diệc Phàm càng lướt càng nhíu chặt hai hàng chân mày đã hơi ngả màu bạc, sau cùng là không hài lòng mà thả mạnh chiếc máy tính xuống bàn.
"Tại sao không điều tra được danh tính bố của đứa nhỏ?"
Phúc Đức, thư ký của Tô Diệc Phàm, phụ trách điều tra việc này liền sấn tới một bước, ông ta nói.
"Lão gia, theo điều tra thì thời điểm đó Đường Thiên Tuyết không có bạn trai, điều đáng nói là cô ấy từng là nhân viên dọn dẹp của khách sạn Hoa Vũ, nhưng vừa làm một ngày thì nghỉ việc, sau đó chín tháng thì cô ấy sinh ra đứa nhỏ này. Lão gia, trùng hợp cả thời gian lẫn địa điểm với sự việc năm đó như thế thì… thật kỳ lạ."
Phúc Đức vừa nói đến chuyện năm đó, thì giọng có phần nhỏ lại, mắt hơi nhướng lên nhìn Tô Diệc Phàm như muốn gợi nhớ ra điều gì đó.

Chương 60: Bí mật của... năm đó.
Phúc Đức đang muốn nói đến chuyện gì, Tô Diệc Phàm cũng ngầm đoán ra, ông ngã người sang một bên, chống tay lên sáng nhớ lại.
"Năm đó… không lẽ người phụ nữ bỏ chạy năm đó là Đường Thiên Tuyết?"
"Cũng không loại trừ khả năng là như vậy, khi đó tôi đã dốc sức cho người tìm kiếm cô gái đó để bịt miệng, thế nhưng lại không có một tin tức nào. Mà khi đó, Đường Thiên Tuyết cũng rời khỏi Đường gia mà không ai biết cô ta đi đâu…"
"Haizzz, thật đau đầu. Nếu đứa bé thật sự là cháu gái của ta thì ta phải giải thích như thế nào với Thần đây? Phải mất rất nhiều tâm sức trị liệu mới xóa được phần kí ức đó vậy mà…"
Tô Diệc Phàm thở dài liên tục, giải được ưu phiền này nhưng phiền muộn khác lại kéo đến, không có chuyện nào dễ dàng giải quyết hết.
Phúc Đức cũng hiểu được Tô Diệc Phàm đang khó xử, nhưng nếu đã là sự thật thì không thể giấu mãi được, như cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đó đã là một quy luật rồi.
"Lão gia, hiện tại vẫn chưa có gì là chắc chắn bởi rất khó xác minh được Đường Thiên Tuyết có quan hệ với ai khác trong khoảng thời gian đó hay không. Nên tôi sẽ cho người tìm cách lấy mẫu xét nghiệm huyết thống của Tô thiếu và đứa bé trước. Nếu là thật, ngài nên mừng mới phải. Còn về phía Tô thiếu, tôi tin cậu ấy sẽ hiểu cho nỗi khổ của ngài mà."

Chương 60: Bí mật của... năm đó.
Tô Diệc Phàm gật đầu nhẹ như tán đồng cách làm này, nhưng một mặt ông ấy cũng đang rất lo lắng.
"Nếu là thật thì ta đương nhiên vui rồi. Nhưng… chắc sẽ không thể tránh khỏi sóng gió lần nữa."
Lại một tiếng thở dài ảo não, Tô Diệc Phàm lộ ra khuôn mặt mệt mỏi đâm chiêu, không biết đến bao giờ bản thân mới thật sự được an hưởng tuổi già một cách trọn vẹn đây.
Đột nhiên, ngoài cửa thư phòng vang lên vài tiếng gõ, cũng may Tô Diệc Phàm và Phúc Đức lúc nào cũng cẩn trọng nên nói chuyện rất nhỏ tiếng, không lo bị lộ bí mật.
Tiếng gõ cửa lại vang lên vài tiếng, Tô Diệc Phàm lớn giọng nói vọng ra.
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, nhìn thấy Tô Dĩ Thâm bước vào, Phúc Đức và Tô Diệc Phàm như có cùng chung một suy nghĩ mà khẽ đưa mắt nhìn nhau.
Tô Dĩ Thâm cười không lộ răng, bộ dạng rất lịch thiệp tiến lại gần.
"Bố, chú Phúc. Hai người đang nói chuyện gì thế?"

Chương 60: Bí mật của... năm đó.
"Bố, chú Phúc. Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Tô Diệc Phàm cười trừ xua tay.
"Cũng không có gì quan trọng đâu, hai ông già này đang nói chuyện phiếm với nhau thôi. Mà con vào đây có chuyện gì?
"À, con có làm một dự án du lịch ở bán đảo K, con muốn nhờ bố xem qua."
Tô Dĩ Thâm đưa đến cho Tô Diệc Phàm một tập dự án khá dày đã chuẩn bị chỉnh chu. Anh ta cẩn thận đặt trước mặt của Tô Diệc Phàm, lúc nào cũng muốn làm cho mọi thứ trước mặt ông là hoàn hảo nhất.
Tô Diệc Phàm ấy vậy mà chỉ nhìn vào bìa dự án, liền ngẩng đầu lên nói.
"Dĩ Thâm à, bây giờ Dĩ Thần là chủ tịch, con muốn hỏi gì, bàn bạc gì đến mà tìm nó. Ta đã nghỉ hưu rồi, không quản chuyện tập đoàn nữa."
Bị Tô Diệc Phàm đẩy lại tập dự án về phía mình, Tô Dĩ Thâm cũng chỉ biết cười gượng, trong lòng có chút thất vọng.
Nhưng biết sao được, Tô Dĩ Thâm không bao giờ cãi lại Tô Diệc Phàm, ông ấy nói gì, thì tuyệt nhiên sẽ là thế ấy, anh ta cũng không biết làm gì hơn. Anh ta lại tiến lên nhưng là để thu lại dự án của mình về.

Chương 60: Bí mật của... năm đó.
Trong lúc đó, Tô Dĩ Thâm không may làm đổ cà phê lên máy tính bảng để trên bàn, anh ta ngay lập tức vội vã cầm máy lên hất cà phê đã đổ ra.
"Xin lỗi bố, con sẽ lau…"
Màn hình máy tính sáng lên, Tô Dĩ Thâm đột nhiên hơi sững người lại, sau đó lại quay sang Tô Diệc Phàm thắc mắc.
"Bố tại sao lại có hồ sơ của Đường Thiên Tuyết trong này?"
Tô Dĩ Thâm hỏi rất chậm, anh ta vô cùng bất ngờ, cũng không thể hiểu được. Trong lòng có chút gì đó gọi là bất an, chẳng phải Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần đã ly hôn lâu rồi sao, sao ông ấy lại còn điều tra?
Tô Dĩ Thâm trong lúc đợi câu trả lời mà không ngừng tự hỏi.
Tô Diệc Phàm vốn không định nhắc đến chuyện này, thế nhưng Tô Dĩ Thâm lại còn chủ động nhắc tới, khiến ông ấy nhướng mày ẩn ý hỏi ngược.
"Con thực sự không biết cô gái này là ai sao?"
Tô Dĩ Thâm ngay tức khắc trả lời không cần nghĩ, câu trả lời cũng rất vô tư.

Chương 60: Bí mật của... năm đó.
"Con biết, đây là vợ cũ của Dĩ Thần."
Tô Diệc Phàm đánh nhẹ tròng mắt nhìn Phúc Đức, khi Phúc Đức nhẹ lắc đầu, Tô Diệc Phàm lại quay ra nhìn Tô Dĩ Thâm xét xem biểu hiện của anh ta lần nữa, sau cùng là thở dài.
"Thôi bỏ đi, xem ra chính nó cũng không biết. Việc này giấu được ai thì cứ giấu vậy."
Tô Diệc Phàm sau đó cũng không cho Tô Dĩ Thâm một câu trả lời, ông ta chống tay đứng dậy, liền nói một câu kết thúc ngay.
"Con ra ngoài đi, ta phải nghỉ ngơi rồi. Đúng là già cả, ngồi có một lúc mà đau lưng quá."
Tô Dĩ Thâm vâng một tiếng rồi ra ngoài, nhưng thực lòng anh ta vẫn đang để tâm, chỉ là không thể hỏi thêm mà thôi.
Tiếng cửa phòng vang lên khi đóng lại, Tô Diệc Phàm mới lên tiếng.
"Phúc Đức, chuyện xét nghiệm làm kín đáo một chút."
"Tôi biết rồi, lão gia."

Chương 60: Bí mật của... năm đó.
Tô Diệc Phàm hừm một tiếng nặng nề, mong rằng mọi chuyện có thể diễn ra tốt đẹp.
…..
Từ lúc trở về từ nhà của Tô Dĩ Thần, Đường Thiên Tuyết không lúc nào là không suy nghĩ. Cô liên kết mọi chuyện lại với nhau.
Đầu tiên là Tô Dĩ Thần nhắc đến Tô Dĩ Thâm, sau đó là Tô Diệc Phàm lại nhận Tiểu Di là cháu, từ đó suy ra một chuyện khiến cô tự mình gây sốc.
"Người năm đó làm sao có thể là Tô Dĩ Thâm, kẻ đó thô thiển lại bạo lực như thế,... hoàn toàn không thể là con người ưu tú như Tô Dĩ Thâm được."
Đường Thiên Tuyết không biết đã tự mình vò đầu bao nhiêu lần, càng cố hiểu đầu cô lại càng đau. Không biết số kiếp của cô tệ đến mức nào mà lại dính vào nhà họ Tô hết lần này đến lần khác như thế.
Đường Thiên Tuyết ngồi bên cạnh, lặng nhìn Tiểu Di ngủ mà không ngừng suy nghĩ, cô đã nghĩ rất nhiều, chính cô cũng rất mệt mỏi, nhưng cô phải dứt khoát đưa ra quyết định, sự chần chừ của cô chỉ làm mọi chuyện càng đi xa hơn mà thôi.
"Bố ruột của Tiểu Di là ai cũng không còn quan trọng nữa, mình nhất quyết không để bọn họ nhận ra con bé đâu. Đây là con mình đã mang nặng đẻ đau ra, không ai có quyền cướp con bé khỏi tay của mình cả."
"Bố ruột của Tiểu Di là ai cũng không còn quan trọng nữa, mình nhất quyết không để bọn họ nhận ra con bé đâu. Đây là con mình đã mang nặng đẻ đau ra, không ai có quyền cướp con bé khỏi tay của mình cả."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK