• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 57: Thay đổi bất ngờ
Chương 57: Thay đổi bất ngờ
Đường Thiên Tuyết bị Tô Dĩ Thần làm cho ngẩn ngơ, khuôn mặt ngây ra khó hiểu đến ngu ngốc. Trong khoảnh khắc anh nói ra hai từ 'em yêu' chỉ khiến cô rợn cả tóc gáy. Cổ họng như bị nghẹn lại chẳng nói nổi nên lời, đầu ốc trống rỗng không có từ nào có thể diễn tả hết sự bàng hoàng trong cô lúc này.
Cô bỗng nhiên cười nhạt, nhìn khuôn mặt vẫn bình thản của anh đến cạn lời.
"Điên rồi, nơi này chắc là bệnh viện tâm thần nhỉ? Không thể ở đây thêm được nữa."
Đường Thiên Tuyết xoay mặt đi, hất tay anh ra khỏi cằm mình, tự nói tự cười, cô không điên thì cũng bị Tô Dĩ Thần chọc cho điên mất thôi.
Cô vừa nói, vừa gỡ tấm chăng ra khỏi người, chân bước xuống giường, cùng lúc chỉnh trang lại trang phục.
Tô Dĩ Thần nhíu đôi mày lại có vẻ không hài lòng, cô quả thực đã trở nên cứng đầu hơn trước rồi.
Anh đột ngột nắm chặt cổ tay cô mà kéo lại, khuôn mặt còn cười đùa nham hiển lúc nãy bất ngờ trở nên giận dữ, anh hơi lớn tiếng.

Chương 57: Thay đổi bất ngờ
"Đường Thiên Tuyết, mới hôm qua em đã suýt chết đấy, có vì ghét anh tôi đi chăng nữa thì có thể vứt bỏ bản thân mình sao? Em coi mạng mình là cỏ rác đấy à, mau nằm xuống cho tôi."
Đường Thiên Tuyết sững sờ nhìn anh, nhưng vấn đề trọng tâm mà anh nói đến, không hề lọt vào tai cô, mà là có một chi tiết khác khiến cô như người hồn bay phách lạc.
"Anh nói gì, hôm qua?"
"Còn gì nữa, em hôn mê hơn một ngày rồi. Vậy mà vẫn còn coi thường sức khỏe đến vậy sao?"
Đường Thiên Tuyết nghe xong bỗng khuôn mặt hơi tái đi, ánh mắt lộ ra rõ vẻ hoảng loạn, cô cứ nghĩ mình nằm đây chỉ vài tiếng là cùng, thật không ngờ đã quá một ngày.
"Không xong rồi, Tiểu Di, mình nằm đây hơn một ngày rồi ai đón con bé?"
Tô Dĩ Thần còn nghĩ cô đã thông suốt, không ngờ vài giây sau cô còn trở nên gấp gáp hơn, cô chợt vùng tay ra khỏi anh, trong chớp mắt đã giật đứt dây truyền dịch ra khỏi bàn tay.
"Làm gì vậy, nói đến vậy mà em vẫn còn chưa hiểu nữa sao?"

Chương 57: Thay đổi bất ngờ
"Anh im đi, tôi phải đi tìm Tiểu Di, anh thì biết cái quái gì chứ?"
Đường Thiên Tuyết gắt gỏng, vẻ mặt cô lo lắng cho Tiểu Di Đến sắp phát khóc rồi. Để một đứa bé tám tuổi một mình không ai chăm, còn mình nằm ở nơi mát mẻ chẳng biết gì, cô tự trách bản thân là một người mẹ tồi tệ.
Tô Dĩ Thần bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng, mặc cho cô vùng vẫy cuống cuồng đến cỡ nào anh vẫn ôm chặt.
"Buông tôi ra, sao lại cản tôi?"
"Tôi đưa Tiểu Di về nhà rồi, không cần lo lắng. Vả lại em mất bình tĩnh thế này còn muốn đi đâu? Bình tĩnh lại đã."
Tô Dĩ Thần cử chỉ ôn nhu, vừa nói vừa xoa đầu trấn an cô. Anh đã sớm có an bài từ trước, chỉ là chưa kịp nói cho cô biết thì cô đã hoảng loạn thế này rồi. Tiểu Di là mạng sống của cô, đứa bé cũng từng gọi anh là bố, anh làm sao có được thể quên một người quan trọng như vậy được.
Đường Thiên Tuyết trong giây lát liền lặng người thôi cựa quậy, cô hỏi lại, giọng rất nhẹ.
"Nhà, nhà nào?"

Chương 57: Thay đổi bất ngờ
"Nhà tôi."
Tô Dĩ Thần bình tĩnh đáp, ngay giây sau, anh Đường Thiên Tuyết giống như thở phào, cô gục đầu vào người anh, thân hình gầy gò khẽ run lên.
Giây tiếp theo, anh nghe được những tiếng nấc nghẹn, cô hít thở sụt sùi, giọng cũng khàn đi.
"Sao anh không nói sớm, muốn làm tôi lo đến chết sao?"
Hai bàn tay đang buông thõng đột nhiên nắm chặt lại, cô đưa lên đấm đấm mấy cái vào lưng anh với sức lực chẳng bao nhiêu của mình.
Kỳ thật vừa rồi Đường Thiên Tuyết không thể bình tĩnh mà suy nghĩ được gì, với một người từng hai năm trời không biết tin tức gì về con như cô, cô thực sự rất sợ, Tiểu Di mà xảy ra chuyện gì chắc cô sống không nổi mất.
Bầu không khí có vẻ dịu đi rất nhiều, thành thật mà nói, Đường Thiên Tuyết càng đấm vào người anh, anh càng cảm thấy thoải mái, không biết là vì sao. Nét mặt của anh cũng thư thái ra thấy rõ, bàn tay ôm chặt người cô không có ý định buông.

Chương 57: Thay đổi bất ngờ
Bất thình lình, cánh cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa.
Sắc mặt của Tô Dĩ Thần ngay lập tức đen sậm lại nhìn ra, người vô tư bước vào lần này là Thính Văn.
"Tô thiếu, hôm nay… Tôi xin lỗi…"
Nhìn thấy thái độ không vui của Tô Dĩ Thần, Thính Văn ngay lập tức tự cắt ngang câu nói, chân bước lùi lại, tự giác đóng chặt cửa trả nguyên lại không gian riêng tư cho hai người.
Đường Thiên Tuyết vừa nghe giọng của Thính Văn đã ngay tức khắc giật mình, nhận ra mình đang ôm Tô Dĩ Thần cô liền đưa tay đẩy anh ta, còn đứng lùi xa ra mấy bước giữ khoảng cách rạch ròi.
Mặt cô hơi đỏ vì ngượng ngùng, không biết ai nhập mà cô lại ôm anh tự nhiên như vậy nữa. Cô bị bệnh đến đầu óc cũng không được bình thường nữa rồi.
Trong lòng Tô Dĩ Thần bỗng nhiên lại có cảm giác mất mát khi bị cô đẩy ra đột ngột. Anh nhìn cô, khẽ nhếch môi nói.
"Vừa rồi ôm tôi khóc lớn như vậy mà bây giờ làm ra vẻ mặt ghét bỏ kia là sao?"

Chương 57: Thay đổi bất ngờ
"Tôi, tôi muốn gặp Tiểu Di, nếu con bé đang ở nhà anh, tôi sẽ đến đưa con bé về."
Tô Dĩ Thần khoanh tay trước ngực, khôi phục thần sắc là một tổng tài cao ngạo khó lường.
"Được thôi, vậy chuyện này em tính trả ơn tôi thế nào đây? Tôi đưa em vào bệnh viện, cho người chăm sóc con giúp em. Chuyện này không phải chỉ một lời cảm ơn là xong được đâu."
Đường Thiên Tuyết chau mày, suýt chút cô còn thấy biết ơn anh vì đã giúp hai mẹ con cô. Hoá ra chuyện gì anh làm cũng đều có mục đích cả. Là bản thân cô quá non nớt không bì kịp với những toan tính của anh rồi.
"Vậy anh muốn thế nào?"
Tô Dĩ Thần tiến lại gần cô vài bước, sau đó mới đáp lời.
"Đường Thiên Tuyết, hẹn hò với tôi đi."
Đường Thiên Tuyết mở to mắt kinh ngạc, sao hôm nay anh toàn nói những điều kỳ quặc. Với một người từng bị anh xoay vòng trong ảo tưởng như cô, cô không dễ gì để bản thân lọt vào cái hố chết chóc do anh đào ra.

Chương 57: Thay đổi bất ngờ
Đường Thiên Tuyết mở to mắt kinh ngạc, sao hôm nay anh toàn nói những điều kỳ quặc. Với một người từng bị anh xoay vòng trong ảo tưởng như cô, cô không dễ gì để bản thân lọt vào cái hố chết chóc do anh đào ra.
Trong đầu cô bật chế độ phòng bị rất cao, hoàn toàn không xem lời anh nói là nghiêm túc.
Bất chợt cô cười khẩy, thái độ dửng dưng lạnh nhạt nói.
"Tô Dĩ Thần, anh muốn biến tôi trở thành con giáp thứ mười ba để có cớ vùi dập tôi lần nữa à, tôi không thông minh nhưng cũng không thiểu năng đến mức đó đâu. Hay anh đang muốn giúp Hoắc Đình Đình, à không là Đường Mạn Đình mới đúng, anh muốn giúp cô ta danh chính ngôn thuận trừng trị tôi vì đã chen chân vào giữa hai người?"
Đường Thiên Tuyết càng nói càng nhấn mạnh. Nhắc đến Đường Mạn Đình khiến đôi mắt của cô sôi sục lên, mối thù với cô ta có chết cô cũng chưa chắc quên được.
Cô còn nhớ những lời anh nói trước kia là đừng tìm cô ta nữa, đừng trả thù cô ta nữa, giờ đây chính anh lại đang hẹn hò với kẻ đã hại con mình. Tô Dĩ Thần mà cô biết vốn là con người tàn nhẫn như vậy, tuyệt tình như vậy.
Cô sẽ không ngu ngốc dây vào người như anh nữa, cũng không bao giờ có thể đặt niềm tin vào anh thêm lần nào nữa.
Đường Thiên Tuyết chắc chắn cũng đang rất căm thù anh, anh nhìn thấy trong ánh mắt của cô có sự phẫn nộ, anh muốn làm dịu nó đi, muốn nói cho cô biết hết sự thật.
"Tôi chưa bao giờ thừa nhận có quan hệ gì với cô ta. Ngược lại nếu em đồng ý trở về bên tôi, tôi hứa sẽ giúp em đối phó cô ta. Không để em phải ủy khuất nữa."
Đường Thiên Tuyết hơi cười, cô cười vì quả thật anh cũng biết diễn đấy, nhưng mấy lời này anh nói ra thì đã quá quá muộn rồi, nếu đó là trước khi hai người ly hôn thì đã khác, có khi lúc đó cô đã tin anh rồi cũng nên.
"Tô Dĩ Thần, anh đừng chọc tôi buồn cười nữa, nếu anh muốn thì anh đã đối phó với cô ta từ lâu rồi chứ không đợi tới bây giờ."

Chương 58: Hiểu lầm
Chương 58: Hiểu lầm
Niềm tin đối với Tô Dĩ Thần quả thật không còn, nhìn cách Đường Thiên Tuyết dứt khoát quay mặt bỏ đi thì biết.
Đường Thiên Tuyết nhất chân được vài bước thì bất chợt nghe được một tiếng động lớn từ phía sau, tiếng ngã huỵch mạnh đến mức vừa nghe thấy đã biết là nghiêm trọng đến mức nào. Đường Thiên Tuyết giật bắn người, ngay lập tức vội vàng quay lại nhìn, thì đã nhìn thấy Tô Dĩ Thần bất tỉnh bên cạnh chân giường.
Cô hối hả đi nhanh tới, rồi ngồi xổm xuống vỗ nhẹ mấy cái lên má của anh.
"Tô Dĩ Thần, anh làm gì đấy? Đừng giả vờ nữa. Tô Dĩ Thần."
Tuy nói là vậy, nhưng trong đầu Đường Thiên Tuyết lúc này khá hoảng, cô liên tục lây lắc anh dậy, vậy mà Tô Dĩ Thần không cho cô một chút động tĩnh. Có là giả vờ thì anh cũng đã thành công khiến cô lo lắng cho mình rồi.
Đường Thiên Tuyết không biết làm thế nào, mới vội chạy ra hô hoán cho người tới giúp đỡ.
Lát sau, bác sĩ thăm khám xong thì nói Tô Dĩ Thần vì bị suy kiệt cơ thể nên mới bị ngất đột ngột. Đường Thiên Tuyết nghe xong còn không thể tin nổi, Tô Dĩ Thần mà cũng có lúc để bản thân mình kiệt sức đến mức này ư? Quả thật khó tin.

Chương 58: Hiểu lầm
Bác sĩ đi rồi, Thính Văn mới chầm chậm nói với cô.
"Cô Đường không biết đó thôi. Tô thiếu đã hơn một ngày không ăn uống gì rồi, cũng không chịu nghỉ ngơi chỉ vì muốn tự tay chăm sóc cho cô thôi. Anh ấy không để y tá làm mà tự tay mình làm hết."
Đường Thiên Tuyết nghe qua không khỏi bất ngờ, cô còn đưa ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tô Dĩ Thần đang bất tỉnh.
"Vì tôi?"
"Nếu cô Đường không tin có thể kiểm tra camera của bệnh viện. Tô thiếu chưa từng bước chân ra khỏi phòng kể từ khi đưa cô vào đây."
Thính Văn còn kêu cô kiểm tra cả camera, đó là bằng chứng thuyết phục nhất còn gì, anh ta đã nói tới như vậy thì đó chắc chắn là sự thật rồi. Nhưng tại sao chứ?
Đường Thiên Tuyết lại nhìn anh, bộ dạng lúc chỉ nằm nhắm mắt cũng khiến người ta khó khăn suy dò tâm tư.
"Anh ta… rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy?"
Đường Thiên Tuyết dẫu biết mọi chuyện là như thế, nhưng chỉ vì chuyện anh chăm sóc cho cô mà có thể làm xoá mờ những tổn thương trước đây sao? Nói nghe thì dễ thật, nhưng mấy ai hiểu được những cảm giác tồi tệ mà Đường Thiên Tuyết đã trải qua.

Chương 58: Hiểu lầm
"Anh ta… rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu vậy?"
Đường Thiên Tuyết dẫu biết mọi chuyện là như thế, nhưng chỉ vì chuyện anh chăm sóc cho cô mà có thể làm xoá mờ những tổn thương trước đây sao? Nói nghe thì dễ thật, nhưng mấy ai hiểu được những cảm giác tồi tệ mà Đường Thiên Tuyết đã trải qua.
Cô không cho phép bản thân mình trở nên mềm lòng, dễ dãi thêm một lần nào nữa.
Đường Thiên Tuyết thở dài như đã đưa ra một quyết định khó khăn, cô nói.
"Vậy nhờ anh chăm sóc cho anh ta, tôi đi đây."
"Cô không ở lại cùng anh ấy sao?"
Đường Thiên Tuyết lưỡng lự chừng vài giây, sau đó rốt cuộc cô cũng thốt ra một chữ ngắn gọn mà kiên định.
"... Không."
…..
Tại một nơi khác, chính là biệt uyển của Tô Dĩ Thần, không biết vì sao Tô Diệc Phàm lại biết được nơi này mà đến.

Chương 58: Hiểu lầm
Vừa thấy ông ta bước xuống xe, ai nấy đều sững người, nhưng không quên cung kính.
"Tô… Tô lão gia, chào mừng ngài."
Tô Diệc Phàm không mấy niềm nở, sắc mặt còn có vẻ hộc hằn.
"Dĩ Thần có ở nhà không?"
Mấy người làm nhún vai nhìn nhau không hiểu chuyện gì, sau đó mới có một người đại diện trả lời.
"Thưa lão gia, Tô thiếu ra ngoài hai ngày rồi vẫn chưa trở về."
Nghe xong, Tô Diệc Phàm hừ mạnh khá đáng sợ, ông ta nhíu mày cực kỳ không hài lòng.
"Tên nhóc này, đã lên chức chủ tịch rồi mà vẫn làm việc tùy hứng như vậy. Thật không ra làm sao."
Tô Diệc Phàm đột nhiên đến lại khiến cho bầu không khí trở nên ngạt thở đến lạ.
Bỗng nhiên, có một vài âm thanh phát ra từ phòng khách thu hút sự chú ý của ông ta.

Chương 58: Hiểu lầm
"Cô chủ nhỏ à, cô nên ăn một chút đi, nếu ông chủ biết cô không ăn gì chắc tôi bị đuổi việc mất."
Là giọng nỉ non của một người giúp việc khá trẻ tuổi, trên tay cô ta đang cầm một bát cháo trông đã nguội.
Cô ta đã cầm bát cháu đấy từ khi nó còn nóng hôi hổi, thế mà đến khi nó nguội lạnh cả, đứa bé mà cô ta hao tâm tổn khí, dốc hết lời để năn nỉ cũng không chịu ăn lấy một muỗng.
Đã hai ngày như thế rồi, khiến ai cũng sốt ruột. Đứa bé duy nhất trong nhà Tô Dĩ Thần còn ai khác ngoài Tiểu Di chứ. Tiểu Di đến giờ vẫn một mực khăng khăng nói.
"Không ăn, con muốn gặp mẹ, không gặp được sẽ không ăn."
"Có chuyện gì vậy?"
Tô Diệc Phàm đột nhiên lại đi đến gần từ lúc nào không hay, ông vừa mới lên tiếng, đã khiến mọi người gần đó giật bắn.
Người giúp việc trong phút chốc đã rất lúng túng.
"Tô… Tô lão gia…"
Tô Diệc Phàm vẫn đi lên phía trước mặt, hai mắt gằn lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Di.

Chương 58: Hiểu lầm
Tô Diệc Phàm vẫn đi lên phía trước mặt, hai mắt gằn lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Di.
"Đứa nhóc này là ai đây? Tại sao lại ở đây?"
Mấy người giúp việc xung quanh không biết nên nói như thế nào, chỉ sợ khi nghe xong chỉ khiến cho Tô Diệc Phàm thêm tức giận nên ai cũng đùn đẩy nhau, thật sự rất khó khăn để giải thích.
"Lão gia đây là…"
Thoạt đầu, ánh mắt Tô Diệc Phàm nhìn Tiểu Di một cách hung dữ, vì ông ta đoán đứa bé này có thể là người thân của mấy người làm, nhân lúc Tô Dĩ Thần không có nhà mà đưa nó về.
Tô Diệc Phàm ghét nhất là những người giúp việc không biết nặng nhẹ như vậy, còn dám nhân lúc chủ không có nhà mà tung hoành.
Ánh mắt dường như sắp nổi trận lôi đình thì đột nhiên mắt Tô Diệc Phàm mở lớn như vừa nhận ra điều gì.
Ông ta không nói không rằng mà bước chân nhanh tới gần Tiểu Di, hai tay nắm lấy hai bên vai của con bé một cách khó hiểu.

Chương 58: Hiểu lầm
Sợ Tô Diệc Phàm vì tức giận mà làm gì đứa nhỏ, mấy người giúp việc lo sốt vó liền đồng thanh.
"Lão gia, đừng…"
Nhưng thật khó có thể ngờ được, thái độ của Tô Diệc Phàm quay ngoắc một trăm tám mươi độ khiến bọn họ không hiểu gì.
Tô Diệc Phàm nheo mắt nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt của Tiểu Di, càng nhìn, ánh mắt càng không giấu được sự hớn hở.
"Mắt, mũi, miệng, trông giống Thần lúc nhỏ quá, không lẽ nó là cháu nội của ta?"
Tô Diệc Phàm định bụng nghĩ, càng lúc vẻ mặt càng trở nên phấn khích, khiến ai cũng không hiểu nổi.
Sau cùng, ông ta cười phá lên rất vui vẻ.
"Ha ha ha, kỳ diệu thật, ta có cháu nội đã lớn gần bằng này rồi à. Tên nhóc kia còn tưởng chờ ta rụng hết răng rồi mới cho bế ta bế cháu nội chứ, ha ha ha."
Nghe Tô Diệc Phàm phấn khích nói lớn như thế thì đã hiểu nguyên do, nhưng sự hiểu lầm này có hơi đi xa, người giúp việc chột dạ mà thả bát cháu xuống vội nói.

Chương 58: Hiểu lầm
Nghe Tô Diệc Phàm phấn khích nói lớn như thế thì đã hiểu nguyên do, nhưng sự hiểu lầm này có hơi đi xa, người giúp việc chột dạ mà thả bát cháu xuống vội nói.
"Lão gia, hiểu lầm rồi…"
Cô ta hơi run nên nói không vang vọng được bao nhiêu, không đủ để lọt vào tai Tô Diệc Phàm, nhưng ngay lập tức đã có người vội nhích tới gần cô ta, thúc tay cô ta một cái rồi thì thầm to nhỏ.
"Suỵt, lão gia đang vui, đừng làm ông ấy mất hứng. Để khi nào ông chủ về thì để ông chủ giải thích."
Cô giúp việc này không muốn rước họa vào thân nên mới thế, không ai muốn mình bị nghe mắng vì một chuyện chẳng liên quan đến mình cả.
Cái khó này, thôi thì chờ Tô Dĩ Thần trở lại rồi để anh giải quyết. Thế là mọi người thầm ra tín hiệu cho nhau, ai cũng tán thành im lặng, dù biết là Tô Diệc Phàm có nhầm lẫn.
Tô Diệc Phàm bế Tiểu Di lên cao, ông ta vui đến mức không có gì ngăn lại được.
Dù còn chưa biết đứa bé này có lai lịch thế nào, nhưng trực giác của ông ta không bao giờ sai, và ông ta vẫn luôn tin điều đó.
Trái ngược với Tô Diệc Phàm, Tiểu Di lại khó chịu ra mặt liền nói.
"Ông là ai? Thả cháu xuống."
Tô Diệc Phàm thả Tiểu Di xuống thật, nhưng lại búng vào mũi con bé cưng nựng nói.
"Ta, chính là ông nội của cháu."1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK