• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 81: Ngày vui của Tô Dĩ Thần
Chương 81: Ngày vui của Tô Dĩ Thần
Đối với Tô Dĩ Thần, tối nay không phải là buổi hẹn hò bình thường, anh đã lên kế hoạch để lần đầu tiên có thể đường đường chính chính cầu hôn Đường Thiên Tuyết.
Hôn nhân của hai người trước đây chỉ giống như hữu danh vô thực. Một cuộc hôn nhân mà không một hôn lễ, đến nhẫn cưới cũng không có, hoàn toàn là một cuộc hôn nhân rỗng tuếch, không có ý nghĩa.
Vì vậy lần này Tô Dĩ Thần quyết định phải làm thật hoành tráng, công khai với cả thế giới biết rằng, cuộc đời của anh đã có nữ chủ nhân, là người duy nhất và mãi mãi ở bên cạnh anh.
Sẵn tiện anh cũng sẽ tìm một lý do thích hợp công khai công chúa nhỏ của anh, đứa trẻ là trong suốt tám năm qua đã được một mình Đường Thiên Tuyết bảo bọc để lớn lên. Chặng đường về sau, anh sẽ là người làm nhiệm vụ đó thay cho cô. Anh sẽ vừa bù đắp, vừa vun đắp cho gia đình nhỏ của mình.
Tô Dĩ Thần cầm trên tay hộp nhẫn kim cương đã được anh chuẩn bị từ rất lâu, bất giác tim anh lại đập nhanh, trong lòng dấy lên cảm giác vừa bồn chồn, vừa nôn nóng đến lạ.
Anh của trước đây, dù có gặp khó khăn đến mấy cũng không thể khiến anh nao núng, vậy mà trong giây phút này, anh vì Đường Thiên Tuyết mà hồi hộp, lo lắng. Chắc cũng chỉ có cô mới có khả năng khiến anh trở nên như thế.

Chương 81: Ngày vui của Tô Dĩ Thần
"Đường Thiên Tuyết, em sẽ chấp nhận anh chứ?"
Đồng hồ tích tắc điểm giờ, chỉ còn vài tiếng nữa là đến cuộc hẹn, Tô Dĩ Thần không giống mọi khi, anh rời công ty từ rất sớm chỉ để… lựa chọn trang phục, và đến giờ anh lựa trang phục cũng đã hơn hai tiếng rồi.
"Bộ này màu sáng quá nhìn không điềm đạm, đổi bộ khác."
"Bộ này mặc vào trông không được cao, đổi bộ khác."
"Hừm… bộ này u ám quá, giống như dự đám tang hơn đấy, đổi bộ khác."
Hầu như tất cả các bộ suit trong cửa hàng đều đã được mang ra cho anh thử, nhưng đổi lại là những cái lắc đầu, nhíu mày không vừa ý của anh.
Sau bảy bảy bốn chín lần Tô Dĩ Thần lặp lại cùng một câu, anh rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt mãn nguyện.
"Chủ tịch Tô, anh hài lòng với bộ này rồi sao?"
Quản lý trưởng của cửa hàng đích thân tiếp vị khách quý này, mãi mới thấy anh ưng ý, cô quản lý cũng nhẹ bẫng người ra.

Chương 81: Ngày vui của Tô Dĩ Thần
Tô Dĩ Thần đứng ngắm mình qua gương, anh hài lòng đáp.
"Ừm, rất vừa vặn, màu sắc cũng rất hợp ý tôi."
"Vậy, vẫn còn một món cuối cùng không thể thiếu."
Quản lý trưởng khẽ cong môi cười lên nói, đồng thời vỗ tay hai cái đã có năm nhân viên trịnh trọng mang năm chiếc hộp ra. Ai cũng đứng thẳng người và mang găng tay trông vô cùng chuyên nghiệp.
Thứ quan trọng mà quản lý trưởng nhắc đến chính là kẹp cà vạt, là một món phụ kiện thể hiện quyền lực và sự lịch lãm của các quý ông.
"Thưa chủ tịch, đây là các loại kẹp cà vạt được làm từ từ bạc và vàng nguyên chất, tất cả đều được đính kim cương, ở đây có rất nhiều mẫu với các kiểu thiết kế khác nhau, mời anh chọn."
Tô Dĩ Thần nhìn qua một lượt, sau đó dừng lại ở một cây kẹp cà vạt màu bạc, có thiết kế tối giản, rất hợp mắt anh. Anh nhớ không lầm thì từ lúc gặp lại, anh lúc nào cũng thấy Đường Thiên Tuyết đeo một sợi dây chuyền cũng cùng chất liệu này. Anh tự nhiên lại cười thầm, sau đó không đắn đo mà quyết định chọn nó.

Chương 81: Ngày vui của Tô Dĩ Thần
Chưa bao giờ việc chọn quần áo của anh lại mất nhiều thời gian đến thế, chính anh cũng rất bất ngờ khi nhìn vào đồng hồ.
"Thính Văn."
"Có tôi."
Tô Dĩ Thần hỏi với vẻ mặt bình tĩnh, thật ra bên trong anh đang sôi sục, nông nóng hơn bất kỳ lúc nào khác.
"Chuẩn bị thế nào rồi, đã ổn thỏa hết chưa?"
"Vâng, bên phía nhà hàng đều xong xuôi cả rồi. Người của chúng ta cũng đã đón cô chủ nhỏ về biệt thự, sẽ đưa cô chủ nhỏ đến nhà hàng trước khi cô Đường tới."
Hình như có gì đó không đúng, Tô Dĩ Thần nhướng nhẹ đuôi mày, ánh mắt liếc nhìn làm Thính Văn khựng người, còn tưởng rằng mình đã phạm phải sai lầm gì đó.
"Giờ này còn gọi là cô Đường?"
Tô Dĩ Thần nghiêm giọng, nhưng không phải hà khắc, nghe vừa nghiêm túc, lại vừa như đùa. Xem ra nếu là Tô Dĩ Thần, thì không cần phải biết kết quả của lần cầu hôn này như thế nào rồi.

Chương 81: Ngày vui của Tô Dĩ Thần
Tô Dĩ Thần nghiêm giọng, nhưng không phải hà khắc, nghe vừa nghiêm túc, lại vừa như đùa. Xem ra nếu là Tô Dĩ Thần, thì không cần phải biết kết quả của lần cầu hôn này như thế nào rồi.
Thính Văn khẽ cười, đáp.
"Xin lỗi, tôi nên gọi là phu nhân chủ tịch mới đúng."
Tô Dĩ Thần tuy rất thích, nhưng vẫn kiềm chế để giữ lại chút hình ảnh. Anh chỉ nhếch môi cười tỏ ý hài lòng.
"Nghe rất lọt tai, nhưng không biết cô ấy có thích nghe giống tôi hay không đây?"
"Tôi nghĩ cô… phu nhân sẽ không quan trọng vấn đề danh xưng đâu, miễn là hai người sống hạnh phúc là được."
Thính Văn chưa bao giờ biết nịnh hót, nên những lời anh ta nói ra chắc chắn đáng tin hơn cả. Cũng phải nói là, Thính Văn là người rất hiểu tâm ý của anh, dù chỉ là người ngoài, mà còn hơn cả những người có quan hệ máu mủ.
Anh đang vui, nên anh nhìn tất cả đều tích cực hơn hẳn, mọi thứ xung quanh anh dường như anh cũng muốn truyền niềm vui của mình vào.
"Ừm, cậu nói có lý. Tháng này cậu vất vả nhiều rồi. Có muốn mở công ty riêng tự mình làm chủ không? Tôi giúp cậu."
Đây xem như là phần thưởng xứng đáng mà Thính Văn nên được nhận. Một công ty, đối với Tô Dĩ Thần mà nói thì rất đáng để bỏ ra nếu người đó là Thính Văn.

Chương 81: Ngày vui của Tô Dĩ Thần
Đây xem như là phần thưởng xứng đáng mà Thính Văn nên được nhận. Một công ty, đối với Tô Dĩ Thần mà nói thì rất đáng để bỏ ra nếu người đó là Thính Văn.
Thính Văn nghe xong lời đề nghị có vẻ vừa mới bộc phát phát của anh thì ngay lập tức không nghĩ ngợi mà từ chối thẳng, anh ta nói.
"Không, được làm việc cho chủ tịch tôi thấy rất tốt, tôi không muốn đi đâu cả."
Hiếm có người nào lại từ chối ngay một món quà to lớn như vậy, quả là người anh tin tưởng có khác, không bị vật chất làm lung lay.
Tô Dĩ Thần cười nhẹ, anh cũng không bắt ép Thính Văn phải nhận, nhưng phần thưởng cho trợ lý nhiệt huyết của mình, thì chắc chắn phải có.
"Được rồi. Đợi sau này cậu lấy vợ, tôi sẽ tặng cậu vài căn biệt thự làm quà."
Tô Dĩ Thần vỗ vai Thính Văn vài cái, anh vừa cười vừa nói, nhưng đó chẳng phải là lời nói đùa, Thính Văn biết. Nếu cứ từ chối nữa, Tô Dĩ Thần cũng có cách bắt anh ta phải nhận mà thôi. Ngay lúc này, Thính Văn cũng có chút xúc động, lần đầu hai mắt rưng rưng, anh ta cúi người bốn mươi lăm độ để thể hiện thành ý.

Chương 81: Ngày vui của Tô Dĩ Thần
"Cảm… cảm ơn chủ tịch."
Niềm vui mới đó đã được nhân đôi, tâm trạng của Tô Dĩ Thần hiện tại đang rất phấn khích, trong giọng nói cũng tràn đầy năng lượng.
"Xuất phát thôi."
"Vâng."

Đếm ngược thời gian, còn mười phút nữa sẽ tới khoảnh khắc được mong chờ. Tiểu Di đã được đưa đến sớm và đang cùng Tô Dĩ Thần hóng gió ở ngoài ban công, một lát nữa, bầu trời ngoài này sẽ được thắp sáng dòng chữ "Will you marry me?" một cách rực rỡ. Tô Dĩ Thần liên tục nhìn đồng hồ, trong lòng cực kỳ nôn nao.
Có câu cha nào con nấy cũng không sai, Tiểu Di cũng không kém phần mong đợi, nhìn mặt cũng đủ nhận ra con bé hào hứng đến mức nào.
"Bố, khi nào mẹ mới tới? Con muốn được rải hoa quá."
Tiểu Di cầm trên tay một giỏ đầy ấp cánh hoa hồng, đây cũng là nhiệm vụ của con bé khi Đường Thiên Tuyết vang lên hai từ đồng ý. Con bé sẽ rãi hoa bay khắp, chúc mừng bố mẹ mình.
Vừa nói, Tiểu Di lại ửng hồng đôi má khi tưởng tượng ra viễn cảnh hoa bay phấp phới đó, thật đẹp làm sao. Con bé mơ mộng cười hí hửng đến quên mất hiện tại vẫn chưa tới lúc.
Tô Dĩ Thần xoa đầu con bé nhẹ nhàng, anh lại nhìn đồng hồ một lần nữa nữa, đồng hồ càng quay, càng sát giờ, anh càng căng thẳng.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
Đã qua giờ hẹn năm phút, Tô Dĩ Thần bồn chồn gọi Thính Văn đi kiểm tra bên phía Đường Thiên Tuyết thế nào, Thính Văn sau khi kiểm tra xong thì ngay lập tức đến báo.
"Chủ tịch, liên lạc với tài xế thì anh ta vẫn nói đang trên đường tới."
Tô Dĩ Thần thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay lên vị trí trái tim, đè chặt để nó có thể an tĩnh hơn vì từ nãy đến giờ nó cứ đập loạn nhịp.
"Mới qua có năm phút mà mình đã lo lắng rồi, đợi thêm một chút nữa. Sao mình thấy hồi hộp vậy chứ?"
Tiểu Di tinh mắt nhanh chóng nhận ra điều khác lạ của Tô Dĩ Thần. Con bé bày ra vẻ mặt tinh ranh nói.
"Bố đang run sao? Mẹ chắc chắn sẽ đồng ý cưới bố. Nếu mẹ không đồng ý thì con sẽ… sẽ khóc lớn đến khi nào mẹ đồng ý thì thôi."
Con bé cười rất thích thú, còn làm ra điệu bộ thần bí lại gần thì thầm vào tai Tô Dĩ Thần.
"Nói nhỏ cho bố biết, mỗi lần con khóc mẹ đều không giận nữa, con nói muốn ăn gì mẹ cũng cho con ăn."

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
Tiểu Di che miệng cười, con bé ngây ngô này vẫn chưa đủ nhận thức để nhận ra lý do Đường Thiên Tuyết lại làm như thế. Trong lòng Tiểu Di, con bé chỉ nghĩ đơn giản đó là yêu thương, là nuông chiều.
Những điều đó là đúng, nhưng vẫn còn một ẩn ý sâu xa hơn mà khi Tô Dĩ Thần nghe Tiểu Di nói như thế đã ngay lập tức nhận ra.
Ngoài yêu thương con bé ra, có lẽ cô còn sợ, còn dằn vặt vì chuyện đã để con bé bị bắt cóc, chịu bạo hành trong suốt hai năm trời. Chính vì thế, cô rất sợ mỗi khi nhìn thấy Tiểu Di khóc, khi đó cô lại tự trách bản thân mình.
Tô Dĩ Thần đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Tiểu Di."
"Vâng."
Đôi mắt vẫn mở tròn xòe trả lời anh. Anh đặt tay lên hai vai của con bé, vừa cứng rắng, vừa nhẹ nhàng để nói cho con bé hiểu.
"Sau này con tuyệt đối đừng giả vờ khóc trước mặt mẹ con, con khóc giả vờ nhưng mẹ con đau lòng là thật đấy."

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
Nói xong, anh lại xoa đầu con gái âu yếm để nói rằng anh không phải đang trách nó.
Tiểu Di là một đứa bé nhanh nhạy, hiểu chuyện, con bé sẽ nhận ra thôi và con bé vẫn cười tít mắt mà ngoan ngoãn trả lời.
"Vâng con biết rồi, từ nay con không làm vậy nữa, con cũng không muốn mẹ đau lòng."
"Ừm, Tiểu Di ngoan lắm. Bố sẽ…"
"Chủ tịch, không…"
Thính Văn bất chợt bức tốc chạy vào, nhìn thấy anh và Tiểu Di đang trò chuyện, khuôn mặt hớt hãi nhanh chóng biến trở lại vẻ bình tĩnh.
Tô Dĩ Thần nhìn sơ đã nhận thấy có chuyện không lành, đến giờ này mà Đường Thiên Tuyết vẫn chưa đến, thì không một trăm cũng chín mươi tám phần trăm là chuyện liên quan đến cô.
Anh nhanh chóng quay lại với Tiểu Di, vẫn cười nói như không xảy ra chuyện gì.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
"Tiểu Di, chắc đợi lâu nên con đói rồi phải không? Con vào bên trong ăn trước đi, bố đã dặn đầu bếp làm những món con thích không đấy."
Tiểu Di mừng rỡ đến mắt cũng muốn bắn pháo hoa, quả thực đã để con bé đợi lâu lắm rồi. Thường ngày Đường Thiên Tuyết cũng hay về nhà trễ vì phải tăng ca, con bé cũng sớm quen, cho rằng lần này cũng như thế nên con bé không hỏi nhiều mà nhanh chóng vui vẻ gật đầu.
"Tuyệt vời, vậy con đi ăn trước đây."
Tiểu Di trở vào bên trong nhà hàng, có vệ sĩ của anh canh chừng nên anh cũng không phải lo lắng, ngược lại là Đường Thiên Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô rồi chứ?
Tô Dĩ Thần thay đổi sắc mặt trong vòng chưa đến một giây, giọng gằn lại nghiêm trọng.
"Có chuyện gì?"
"Bên phía phu nhân, không liên lạc được với tài xế nữa. Điện thoại của phu nhân cũng không liên lạc được."
Tô Dĩ Thần nghe xong càng nhíu chặt đôi chân mày, hai mắt trở nên sắc lẹm như lưỡi hái, nhưng giọng của anh không hoảng loạn.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
"Còn định vị thì sao?"
Thính Văn cũng sợ anh nổi trận lôi đình, nên rất dè dặt khi nói.
"Định vị cũng đã… bị tắt mất rồi. Phải nói là, không cách nào liên lạc được."
Đúng như dự đoán, Tô Dĩ Thần không thể giữ bình tĩnh được lâu khi Đường Thiên Tuyết lại bỗng nhiên mất tích như thế. Anh trong lúc mất kiểm soát đã đá ngã một chậu hoa, nhưng chỉ như thế cũng không giúp anh giải toả, ngoại trừ việc Đường Thiên Tuyết ngay lúc này xuất hiện trước mắt anh.
"Lý nào lại vậy, là kẻ nào đang giở trò? Mình lại quá mất cảnh giác rồi, chết tiệt."
"Chủ tịch, chúng tôi đã cho người đi rà soát từng ngóc ngách trong thành phố rồi, chắc sẽ nhanh tìm được phu nhân thôi, anh đừng sốt ruột."
Tô Dĩ Thần giận dữ đến mức không gian xung quanh cũng u tối theo anh, anh liên tục đấm tay vào khung sắt của ban công, nhịp thở cũng tăng nhanh như người mất sức.
Bỗng nhiên, anh điềm tĩnh trở lại, nhưng vẻ u ám vẫn còn đó, thậm chí khi đứng gần anh cũng có thể cảm nhận được cái buốt lạnh đến sởn gai ốc.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
Đột nhiên anh nói.
"Cho người rút hết đi."
"Sao?"
Thính Văn mở to mắt kinh ngạc, cũng không thể hiểu nổi quyết định của anh.
Đột nhiên anh quay người lại, ánh mắt không có thần, một vẻ lạnh toát như muốn đông cứng tất cả.
"Có lẽ, trực tiếp gặp kẻ giở trò sẽ nhanh tìm được cô ấy hơn."
Ngay cả khi Tô Dĩ Thần nói như thế, Thính Văn vẫn chưa hiểu hết được ý của anh, nhưng vẫn lẳng lặng đi theo phía sau.
"Bố, bố định đi đâu vậy?"
Suýt nữa Tô Dĩ Thần đã quên mất Tiểu Di, con bé đang ăn nhìn thấy Tô Dĩ Thần đang đi theo một hướng khác, ngay lập tức con bé đã bỏ muỗng nĩa xuống mà chạy ngay đến.
Thính Văn còn nghĩ Tô Dĩ Thần không có tâm trạng để trả lời, định đi lên giải thích giúp anh thì ngay khi đó anh quay lại, với vẻ mặt hoàn toàn tươi tỉnh.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
Thính Văn còn nghĩ Tô Dĩ Thần không có tâm trạng để trả lời, định đi lên giải thích giúp anh thì ngay khi đó anh quay lại, với vẻ mặt hoàn toàn tươi tỉnh.
"Tiểu Di à, mẹ con bận việc đột xuất không thể đến được, bây giờ bố đi đón mẹ con, sau khi con ăn xong thì các chú ở đây sẽ đưa con về, con ngoan ngoãn ngủ một giấc là được."
Tiểu Di gật đầu, Tô Dĩ Thần đã kiềm chế rất tốt, con bé không hề nhận ra có điều gì khác thường, vẫn quay trở lại bàn tiếp tục bữa ăn tối.
Đi được một quãng khá xa Tiểu Di, Tô Dĩ Thần mới nói, giọng điệu âm trầm, dồn nén đã trở về như cũ.
"Phái thêm người bảo vệ Tiểu Di."
"Vâng."

Tô Dĩ Thần trực tiếp lái xe, đi theo sau anh là mấy chục vệ sĩ, hùng hùng hổ hổ đi vào bệnh viện, nơi Tô Diệc Phàm đang nằm. Nhìn đoàn người áo đen dẫn đầu là anh đi vào, cứ như đoàn thần chết đến lấy mạng người vậy. Không ai dám cản đường.
Phúc Đức vừa đi lấy nước trở về, thấy Tô Dĩ Thần đang đi về phía phòng bệnh của Tô Diệc Phàm mà mặc nhiên vô cùng mừng rỡ.

Chương 82: Đường Thiên Tuyết mất tích
"Cậu Dĩ Thần, cuối cùng cậu cũng chịu đến thăm…"
Tô Dĩ Thần không để Phúc Đức vào mắt, cho người giữ ông ta lại ở bên ngoài, còn anh thì thô lỗ đá tung cửa phòng bệnh, bước chân đi vào mang theo sát khí.
Tô Diệc Phàm thấy anh, nhận ra được khí tức phẫn nộ trong anh đang tỏa ra dữ dội, nhưng ông ta vẫn điềm tĩnh ngồi trên giường bệnh mà đọc báo.
"Tô Dĩ Thần, con làm vậy là sao đây, đến thăm bố có cần phô trương mà mang theo nhiều người vậy không?"
Chính sự điềm tĩnh này của Tô Diệc Phàm càng làm Tô Dĩ Thần nghi ngờ hơn chính ông ta là chủ mưu. Anh thật sự không muốn kiềm chế nữa, nhưng dù sao đó cũng là bố của anh, anh vẫn muốn cho ông ta cơ hội. Vì vậy anh đã đứng trước mặt ông ấy, hạ giọng nói.
"Đường Thiên Tuyết mất tích rồi."
Tô Diệc Phàm nghe xong, tờ báo trên tay cũng hạ xuống, vẻ mặt tỏ ra ngỡ ngàng ngước nhìn anh.
"Cái gì? Cô ta mất tích? Là ai đã làm?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK