• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 49: Cái tôi lấn át cái tâm
Chương 49: Cái tôi lấn át cái tâm
Thính Văn hiểu Tô Dĩ Thần vẫn còn để tâm đến Đường Thiên Tuyết, mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng nhìn biểu hiện có vẻ tức giận của anh khi thấy Đường Thiên Tuyết bị người ta sỉ nhục không thương tiếc, Thính Văn lo anh không kiềm chế được cảm xúc mà làm ra những chuyện bất lợi cho mình, liền lên tiếng có ý gián tiếp cảnh tỉnh.
"Tô thiếu, tôi biết Hoắc Diêm đứng sau những vụ lùm xùm của cô Đường, nó cũng khiến cho anh bị vạ lây. Nhưng anh vừa mới thoả thuận hợp tác với Hoắc Sơn êm xuôi cả rồi, tình hình cũng dần trở nên khả quan. Nên anh đừng vì nóng giận mà làm ảnh hưởng đến việc hợp tác này, nó không tốt cho..."
Tô Dĩ Thần biết Thính Văn định nói gì tiếp theo nên đã vội đưa tay lên ngắt câu của anh ta nửa chừng. Thính Văn chắc chắn lại có ý định nói giống bố của anh, lại sợ anh bị ảnh hưởng đến việc tiếp nhận vị trí chủ tịch.
Nhưng sâu xa, việc anh nảy ra ý định hợp tác với Hoắc Sơn là có một nguyên do khác mà anh chưa từng nói với ai.
Thính Văn đi theo anh từ lúc anh mới vào tập đoàn này năm hai mươi tuổi, đến nay cũng tám năm rồi, anh ta là người thân cận mà anh tin tưởng nên anh cũng không kiêng kị gì mà nói trắng ra.
Vẻ mặt của anh khi nói đến chuyện này lại vô cũng xảo quyệt như một kẻ lão luyện. Môi anh hơi nhếch lên, cách nói có phần thâm hiểm.

Chương 49: Cái tôi lấn át cái tâm
Vẻ mặt của anh khi nói đến chuyện này lại vô cũng xảo quyệt như một kẻ lão luyện. Môi anh hơi nhếch lên, cách nói có phần thâm hiểm.
"Hoắc Sơn? Tung một vài tin đồn vớ vẩn thì có thể khiến Tô Dĩ Thần này điêu đứng được sao? Chẳng qua tôi chỉ muốn vào hang cọp để xem cọp có thể hung hãn như thế nào trước mặt sư tử mà thôi."
Thính Văn trong khoảnh khắc chẳng nhận ra người trước mặt là Tô Dĩ Thần nữa, bởi vì cách anh nói rõ là chẳng xem Hoắc Sơn là đối tác, mà giống như thăm dò đối thủ hơn. Nhưng dù là vậy, anh cũng chưa từng lộ ra vẻ khinh thường đối thủ như thế, đặc biệt người đó đến cả bố của anh cũng phải kiêng dè.
Anh ta có cảm giác mình vẫn chưa hiểu thấu hết con người của anh vậy, à không, là chưa hiểu hết khả năng mà anh có mới đúng. Tô Dĩ Thần hiện tại trước mặt anh ta là một con người hiếu thắng, nhưng sự hiếu thắng này dường như có cơ sở chắc nịch. Mọi thứ giống như đang bị anh thao túng trong lòng bàn tay, ngay cả người tâm sâu đầy mưu kế như Hoắc Diêm cũng bị anh nối dây điều khiển?
Thính Văn nhất thời vẫn chưa thể hiểu được.
"Ý của anh là…"

Chương 49: Cái tôi lấn át cái tâm
Tô Dĩ Thần trên gương mặt mang một nét tự cao, nói.
"Không hợp tác với Hoắc Sơn, T&T cũng không đổ được. Nhưng do mấy lão già cổ đông cứ làm quá, làm quá đến mức khiến tôi phải nghi ngờ, có thể lại có một thế lực nữa đằng sau thao túng, tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền làm vừa lòng bọn họ vậy. Xử lý nốt đám người Tô Diệc Hải rồi, còn một vài tên ăn cây táo lại rào cây xung này thôi, nhân dịp này, phải làm cho tập đoàn sạch sẽ mới được. Đế chế của Tô Dĩ Thần này, nhất định không thể lẫn những kẻ tạp nham, ô hợp."
Tô Dĩ Thần thẳng thừng nói, ánh mắt của kẻ đứng đầu đầy quyền uy. Anh muốn xây dựng đế chế của riêng mình, trong quá trình đó không thể thiếu những sự suy tính sâu xa.
Thính Văn cứ tưởng mình đã hiểu anh lắm rồi nhưng không ngờ, càng lúc lại càng bộc lộ mình là một con người khó dò xét như thế nào. Mục đích của anh, nếu anh không nói chắc cũng không ai đoán ra.
Việc ly hôn với Đường Thiên Tuyết, lẽ nào cũng nằm trong kế hoạch? Thính Văn liều mình suy đoán, nếu giữ lại cô, Hoắc Diêm sẽ không tin anh thật tâm muốn hợp tác, mà đẩy cô đi, anh vừa qua mặt được Hoắc Diêm nhưng vẫn có thể âm thầm bảo vệ cô.
Nghĩ theo hướng này, Thính Văn chợt nhẹ lòng hẳn ra, vì anh ta là người ngoài nhưng cũng cảm nhận được vị trí của Đường Thiên Tuyết rất đặc biệt trong lòng anh.

Chương 49: Cái tôi lấn át cái tâm
Ban đầu, anh vì cô mà nương tay với Đường Mạn Đình, người khiến anh không thể đi lại trong thời gian dài, nếu là trước đây, hủy hai chân của cô ta xem ra là còn nhẹ tay. Vì cô mà anh đối xử dịu dàng với một đứa trẻ không thân thích, trong khi trước đây anh rất ghét trẻ con. Vì cô mà tâm tình anh thay đổi, thường xuyên lui tới một căn hộ chật hẹp, anh của trước đây, những nơi không được bài trí trang trọng thì anh sẽ không bao giờ đặt chân tới. Cuối cùng, vì cô mà bất chấp bao lần có thể bị phát hiện việc giả vờ tàn phế, để đưa cô đi chơi hay đến tận nơi đón cô trong đêm khuya mới yên tâm. Bằng cái nhìn khách quan, theo một cách nào đó anh đã thay đổi đến từng thói quen nhỏ của mình.
Suy cho cùng, đều là do có Đường Thiên Tuyết xuất hiện bên cạnh, nếu đổi lại là ai khác, có lẽ chỉ nhận được từ anh những quả bơ chất lượng.
"Tô thiếu, còn việc của cô Đường, anh muốn giải quyết thế nào? Có cần cho cô ấy một công việc mới không?"
Tô Dĩ Thần bất chợt lại nhăn mày, trông giọng khá cộc cằn, anh hừ mạnh một tiếng.
"Là cô ta nằng nặc đòi ly hôn. Cô ta tự cho mình là giỏi thì cứ để cô ta tự sinh tự diệt đi."
Thính Văn chợt đứng hình không biết phải nói gì hơn khi nghe những lời dứt khoát tuyệt tình từ anh.

Chương 49: Cái tôi lấn át cái tâm
"Quái lạ, là mình nghĩ sai sao?"
Thính Văn lắc đầu nhẹ khó hiểu, anh ta cố ý liếc nhìn anh để quan sát biểu tình trên khuôn mặt. Rõ là gương mặt đang hậm hực, nhưng hậm hực về điều gì thì anh ta không đoán được suy nghĩ của anh.
Cũng chẳng có gì lạ khi cái tôi của anh lớn đến mức lấn át cả cái tâm của anh rồi, anh còn không nhìn thấu được thì người khác lại càng không. Khi nào anh mới nhận ra được điều này thì vẫn còn là một đáp án chưa có lời giải đáp.

Thoáng cái đã qua nửa năm, còn nhớ những ngày đầu, Đường Thiên Tuyết hầu như không thể bước chân ra khỏi nhà, bởi lẽ cô đi đến đâu cũng có người cố ý gây rối, đã mấy lần cô phải vô cớ bị mời lên đồn cảnh sát vì bị vu oan. Khoảng thời gian đó khá tồi tệ đối với cô, với cả con gái cô nhưng cô vẫn kiên nhẫn, chờ đợi mọi thứ sẽ yên ổn trở lại.
Cô vẫn chăm chỉ tìm kiếm công việc, gửi đi không biết bao nhiêu đơn ứng tuyển qua email, nhưng tất cả chỉ là con số không. Sau hơn hai tháng, dường như cô đang dần quen với sự cô lập thì cô lại bất ngờ được nhận vào làm việc ở một hãng tạp chí quốc tế, mức lương ở đây không cần tăng ca vẫn gấp ba lần nơi làm việc cũ của cô.

Chương 49: Cái tôi lấn át cái tâm
Xui rủi đến với cô dồn dập, lần này, may mắn cũng hệt như thế. Cô ra đường, cũng không còn người nào để tâm đến cô là ai, không còn mấy lời chửi bới, miệt thị. Cô lại tìm được cho Tiểu Di một trường học tốt, tìm được một nơi uy tín cho con bé học võ để rèn luyện cơ thể và phòng thân. Nhìn con bé lại trở nên vui tươi, quấn quýt cô cả ngày, cô không còn gì hạnh phúc hơn, đây chính là cuộc sống bình yên mà cô hằng ao ước.
Đêm khuya trên bầu trời không có lấy một vệt sao, nhưng Đường Thiên Tuyết vẫn ngước nhìn say xưa, không biết là nhìn gì, chỉ thấy gương mặt cô giãn ra rất dễ chịu.
"Mẹ, ngày mai chú Triệu có đến trường đón con không?"
Tiểu Di cầm trên tay quyển sách đang học mà đi tới, kéo lấy áo của Đường Thiên Tuyết, đưa ánh mắt long lanh lên nhìn cô hỏi bằng giọng trong veo.
Cô cười nhẹ, đưa tay véo nựng gò má căng mịn của con bé.
"Chú Triệu đi công tác rồi, mấy tháng nữa mới về cơ. Con đó, đừng có chuyện gì cũng làm phiền chú Triệu, chú Triệu là người bận rộn lắm đấy."

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Tiểu Di gật gù, một tay ôm cuốn sách, một tay nhào tới ôm vòng qua eo của Đường Thiên Tuyết, từ khi nào mà con gái bé bỏng của cô đã cao gần ngang ngực của cô rồi. Đột nhiên nó lại giở giọng mè nheo.
"Vậy con không làm phiền chú Triệu nữa, nhưng con cần người hướng dẫn làm bài tập… con có thể gọi cho bố không?"
Đường Thiên Tuyết bỗng sững người nhất thời giọng nói bị nghẹn ứ lại nơi cổ họng, Tiểu Di rất hiểu chuyện, đôi mắt nó sụp xuống, phát ra giọng nói thều thào.
"Con xin lỗi."
Tiểu Di lớn rồi, cũng hiểu được bản chất của việc ly hôn là như thế nào, nhưng con bé đã xem Tô Dĩ Thần như bố ruột từ lâu, thế nên có đôi lúc không thể kiềm chế được mà nhắc tới.
Đường Thiên Tuyết tự trách mình, là cô đã quản không tốt biểu cảm của mình nên khiến con gái khó xử.
Cô lấy lại tinh thần, môi cười lên, rút quyển sách trên tay Tiểu Di, người hơi cúi xuống vỗ yêu vào mông nó.
"Con chê mẹ không đủ kiến thức để dạy con sao? Con học vượt hai lớp trong vòng bốn tháng là nhờ ai hả?"

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Đường Thiên Tuyết vừa nói vừa cù lét Tiểu Di khiến con bé phải cười ra nước mắt mà đưa hai tay xin hàng.
"Tại hạ biết sai rồi, tha mạng, tha mạng…"
Tiểu Di cũng nhân cơ hội mà nói câu vừa học được trên phim để trêu Đường Thiên Tuyết, cả hai mẹ con cười phá lên vui vẻ, bầu không khí ngượng ngùng nhanh chóng bị xua tan, cứ vậy mà quên đi hết những chuyện không vui.
Trong căn nhà nhỏ, bốn mùa lúc nào cũng đều có thể hứng chịu sự khắc nghiệt của thời tiết, nhưng chỉ cần có tiếng cười, mọi thứ đều trở tươi rói, ấm áp không nơi nào sánh bằng.

Chiều hôm sau, Đường Thiên Tuyết vừa tan ca làm đã vắt chân lên cổ mà chạy đến trường đón Tiểu Di. Cô tan làm muộn hơn giờ tan học của con bé, nên bình thường con bé phải ngồi đợi đến nửa tiếng, khi đó trường cũng đã gần vắng bóng người. Huống chi, hôm nay vì việc nhiều nên cô đã nán lại thêm mười mấy phút, vừa xong việc cô đã sốt sắng chạy đi ngay.
Thế mà Tiểu Di chưa bao giờ than trách, con bé rất ngoan, điều đầu tiên khi nhìn thấy cô luôn là mỉm cười thật tươi.

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Thế mà Tiểu Di chưa bao giờ than trách, con bé rất ngoan, điều đầu tiên khi nhìn thấy cô luôn là mỉm cười thật tươi.
"Mẹ, hôm nay chúng ta ăn gì?"
Tiểu Di ôm nhào vào người của cô và hỏi một câu quá đỗi quen thuộc.
"Hôm nay chúng ta ra quán ăn đi, con muốn ăn gì nào?"
Tiểu Di giả vờ vuốt râu như một ông cụ non, chân mày chau lại suy suy nghĩ nghĩ.
Bất chợt, có một người đàn ông đi tới gần hai mẹ con, người này cất tiếng nói, bất ngờ hơn, anh ta đã gọi tên cô.
"Thiên Tuyết, đã lâu rồi không gặp."
Đường Thiên Tuyết đánh mắt nhìn ngang, cô tròn mắt ngạc nhiên, sau đó liền cười đáp lại nhưng hơi gượng gạo.
"Anh Dĩ Thâm, sao anh lại ở đây?"
Đường Thiên Tuyết đã lâu không gặp lại ai của nhà họ Tô rồi, nên sượng sùng là điều không tránh khỏi.

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Hỏi ra thì Tô Dĩ Thâm chỉ tình cờ lái xe ngang qua, thấy Đường Thiên Tuyết nên mới tấp xe vào để chào hỏi.
Anh ta phân trần, nửa năm trước lúc cô gặp chuyện thì anh ta bị đột ngột cử đi công tác và mới chỉ về nước vào vài tuần trước, anh ta cảm thấy có lỗi vì đã không giúp được gì cho cô.
Nói chuyện vòng quanh một hồi, Tô Dĩ Thâm lại muốn mời hai mẹ con cô đi ăn tối.
Vừa rồi ở khoảng cách gần như vậy, có lẽ Tô Dĩ Thâm đã nghe được cô và Tiểu Di nói chuyện, nói hai mẹ con cô chỉ toàn ăn ở hàng quán bên đường chắc chắn anh ta sẽ ngại, nên cô đành nương theo, đi theo anh ta đến một nhà hàng sang trọng.
"Con tên là Tiểu Di đúng không? Muốn ăn gì thì cứ việc chọn nhé, chú sẽ mời."
Tiểu Di cầm lên cái menu to gấp ba lần khuôn mặt, nhưng con bé lại không nhìn đến món ăn, mà cứ nhíu mày suy tư.
"Đây là anh trai của bố thì phải gọi bằng bác chứ nhỉ?"
Tiểu Di cứ suy nghĩ rồi lầm bầm một mình. Cứ cảm thấy con bé có biểu hiện là lạ, Đường Thiên Tuyết hạ chiếc menu trên tay con bé xuống hỏi.

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
"Con khó chịu ở đâu sao?"
Tiểu Di lật mặt nhanh như chớp liền cười tít mắt.
"Không có, tại nhiều món ngon quá con không biết nên chọn món nào thôi."
Hoá ra là vậy, Đường Thiên Tuyết thở dài bất lực.
"Con bé này…"
Giữa lúc đang nói cười tự nhiên, một giọng nữ tone trầm đột nhiên vang lên từ phía sau lưng của Đường Thiên Tuyết, có vẻ rất kinh ngạc.
"A, anh Dĩ Thâm cũng đến nhà hàng này ăn sao? Anh đến với bạn gái à? Trùng hợp thật, em và Dĩ Thần cũng vừa đến đây."
Cái tên Dĩ Thần vang lên, Đường Thiên Tuyết chợt cứng đờ cả người, cơ thể như bị đông đặc đến khó di chuyển.
Không hiểu sao tim cô lại đập nhanh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực dù cô chẳng làm gì xấu xa cả. Cô cố trấn an lại cảm xúc hỗn độn của bản thân.
Tô Dĩ Thâm nhìn thấy biểu hiện của cô, anh ta có ý định sẽ đứng dậy mời họ đi khéo, thế nhưng lại không nhanh bằng sự lanh lợi của Tiểu Di.

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Con bé khi nghe thấy cái tên đó, đã ngay lập tức quay người lại, mặt tươi như hoa mà gọi lớn "Bố!"
Tô Dĩ Thần trừng mắt kinh ngạc, anh không nói gì, cũng không có bất cứ một hành động nào, chân chôn chặt xuống sàn cũng không nhúc nhích.
Tiểu Di cũng nhanh chóng bị dập tắt nụ cười hớn hở trên môi khi nhìn thấy,người phụ nữ kia khoác tay anh vô cùng thân thiết.
Đường Thiên Tuyết bỗng nhiên đứng bật dậy, sắc mặt không vui xoay người của Tiểu Di lại, cô như bị mất khả năng kiềm chế mà gắt gỏng nói lớn.
"Đó không phải là bố của con, sau này con còn gọi lung tung thế nữa thì đừng nhìn mặt mẹ."
Đường Thiên Tuyết giận đến nỗi khoé mắt đỏ lên, cô chưa từng tức giận với con bé bao giờ, đây là lần đầu tiên. Nhưng Tiểu Di tự thấy bản thân phạm lỗi nặng nề nhiều hơn là sợ.
Nó cúi đầu ăn năng.
"Mẹ, con xin lỗi."
Đường Thiên Tuyết không biết vì sao mà tức giận, nói lớn một câu, cô lại cảm thấy lòng ngực bị đè nén đến không thể nói thêm điều gì.

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
Đường Thiên Tuyết không biết vì sao mà tức giận, nói lớn một câu, cô lại cảm thấy lòng ngực bị đè nén đến không thể nói thêm điều gì.
Cô cầm túi xách và cặp xách của Tiểu Di lên, cô quay về phía Tô Dĩ Thâm mà cúi đầu một cái thay câu nói, sau đó liền dẫn con bé đi ngay, trước mặt Tô Dĩ Thần mà rời khỏi.
Cô đã cố ý không nhìn anh rồi, nhưng dù có cúi người, cô vẫn thấy được hai cánh tay một nam một nữ kia kia đang vòng vào nhau thân mật đến mức nào, tim cô không những đập nhanh, mà còn trực tiếp vụn vỡ.
Cô gái kia nhìn qua Tô Dĩ Thần, sắc mặt của anh vẫn không thay đổi gì khiến cô ta rất hài lòng, nhưng vẫn không quên đá xoáy.
"Dĩ Thần, đó chẳng phải là vợ cũ của anh sao? Tại sao lại ăn tối cùng anh trai của anh thế kia? Hay hai người họ có gì đó với nhau, thấy anh thì chột dạ nên mới làm mình làm mẩy rời đi à?"
"Cô Hoắc đừng hiểu lầm, Thiên Tuyết chắc là thấy khó chịu khi con của cô ấy nghịch ngợm thôi. Tôi và cô ấy cũng chỉ là bạn bè. Mà cho dù chúng tôi có gì như cô nghĩ đi chăng nữa, thì điều đó cũng đâu có sai, chúng tôi đều là người độc thân mà."

Chương 50: Đường Thiên Tuyết nổi giận
"Dĩ Thần, đó chẳng phải là vợ cũ của anh sao? Tại sao lại ăn tối cùng anh trai của anh thế kia? Hay hai người họ có gì đó với nhau, thấy anh thì chột dạ nên mới làm mình làm mẩy rời đi à?"
"Cô Hoắc đừng hiểu lầm, Thiên Tuyết chắc là thấy khó chịu khi con của cô ấy nghịch ngợm thôi. Tôi và cô ấy cũng chỉ là bạn bè. Mà cho dù chúng tôi có gì như cô nghĩ đi chăng nữa, thì điều đó cũng đâu có sai, chúng tôi đều là người độc thân mà."
Tô Dĩ Thâm nói chuyện với người phụ nữ kia, mà ánh mắt lại nhắm thẳng vào con ngươi đen láy của Tô Dĩ Thần như đang cố ý nhằm vào anh.
Tô Dĩ Thần bắt đầu thấy tâm tình không tốt, để giữ được bình tĩnh anh cần phải rời khỏi đây trước. Nếu không, không chừng một chốc nữa là anh có thể cho Tô Dĩ Thâm vài đấm luôn không chừng.
Anh liếc mắt, xoay người dứt khoát.
"Đình Đình, đi thôi, nhà hàng này từ khi nào mà thể loại nào cũng vào được, đúng là mất hứng mà."
Hoắc Đình Đình nở ra nụ cười lấy lòng, dỗ ngọt anh.
"Em sẽ lưu ý nhắc nhở quản lý, anh đừng giận nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK