Xe dừng lại ở trước cổng trường.
Thịnh Hạ nghẹn ngào hỏi tài xế: “Anh Đông…đi, đi đâu vậy?”
Cô rất sợ.
Cô thật sự rất sợ không dám về trường học, cô sợ hai người đàn ông kia lại đột ngột xuất hiện mang cô đi lần nữa.
Cô vừa khóc vừa hỏi, tài xế lại không quan tâm nói: “Xuống xe đi, tôi không biết gì cả.”
Thịnh Hạ không biết làm sao chỉ có thể vừa khóc vừa bước xuống, cô muốn đi báo cảnh sát nhưng nghĩ đến anh Đông cũng dính líu tới bọn chúng nên cô không dám.
Cô sợ anh Đông sẽ khai ra chuyện… có liên quan đến cô, sợ mình không thể học xong đại học, cả cuộc đời sẽ bị hủy trong tay anh. Trong đầu cô suy nghĩ lung tung, về tới ký túc xá lập tức nhào lên giường khóc nức nở. Những người khác chỉ cho rằng cô đang thất tình, còn quan tâm an ủi cô.
Ngày hôm sau Thịnh Hạ mới ngây ngốc nhìn vết máu trên áo: anh Đông cứu cô.
Đây là… lần thứ hai rồi.
Lần đầu tiên, anh mang cô ra khỏi… cái nơi giống như địa ngục.
Lần thứ hai, anh lại cứu cô từ trong tay hai tên kia.
Cô muốn nói chuyện với anh nhưng lại phát hiện mình không có cách nào để liên lạc cả.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô mới mở túi đồ ra, trong ngăn kéo tìm được chiếc…điện thoại mới tinh màu hồng nhạt kia.
Lạc Hàn Đông ngồi trước máy tính. Tay trái quấn băng gạc y tế bị máu đỏ tươi thấm ra ngoài, nhưng anh không thèm để ý mà tiếp tục gõ bàn phím, nhấn gửi một tệp tài liệu, sau đó lập trình lại toàn bộ máy tính.
Đêm hôm đó anh nhận được điện thoại của Tần Chung Hải, ông ta thở hổn hển nói: “Lạc Hàn Đông!”
Tay trái Lạc Hàn Đông kẹp điếu thuốc, rũ mắt nhìn cánh tay bị thương, máu trên băng gạc đã khô, vết cắt còn đau nhức râm ran.
Anh nhướng mày, dáng vẻ như không quan tâm, cười hỏi: “Sao vậy chú Tần?”
“Mày chờ đó! Dám đưa tao vào tù, tao mà ra được thì đứa chết trước tiên sẽ là mày!” Giọng Tần Chung Hải tức đến phát run: “Ông đây trăm đắng ngàn cay đưa mày ra ngoài, móc tim móc gan ra đối xử tốt với mày. Mày thì giỏi lắm, lấy oán trả ơn cắn ngược lại tao!”
Lạc Hàn Đông búng tàn thuốc: “Chú Tần, làm điều ác thì phải trả giá, chú hại tôi bao nhiêu tôi chỉ trả lại bấy nhiêu thôi. Chú nghĩ đi, do chú mất kiên nhẫn động đến tôi, tôi cũng bị thương rồi, người phụ nữ của tôi cũng suýt chết. Tôi cũng nên trả lễ lại cho các người chứ?”
“Người phụ nữ của mày?! Mày bớt xạo đi! Mẹ kiếp, có mà mày đã sớm muốn…” Không biết bên kia Tần Chung Hải gặp vấn đề gì mà tín hiệu bị gián đoạn.
Lạc Hàn Đông dập tắt điếu thuốc, quay đầu nhìn chiếc ghế ngoài ban công. Nhớ tới cô nhóc kia trước khi đi đã cẩn thận gấp chăn để lại lên ghế.
Anh nhíu mày.
Di động thông báo có tin nhắn mới, anh mở ra xem:
【 Anh Đông? Đây có phải số của anh không? Tôi là Thịnh Hạ, anh… tay anh có sao không? 】
Anh mở khung chat ra trả lời lại, sau đó đi vào phòng tắm rút sim khỏi điện thoại, ném vào bồn cầu rồi xả nước.
Thay đồ xong, anh đi ra ngoài nhìn vào gương, người trong gương có làn da trắng lạnh, lông mày rậm, đôi môi mỏng hơi cong.
Tâm trạng của anh hiện giờ đang vô cùng vui vẻ.
Sau khi Thịnh Hạ nhận được tin nhắn trả lời thì sững người không biết trả lời thế nào.
Tin nhắn chỉ có bốn chữ.
——【 Em tự do rồi. 】
Cô cầm di động thất thần một lúc lâu, lâu đến mức Tiết Phương Phương cũng nhận ra cô không bình thường, bèn đi đến đẩy đẩy cô, mới phát hiện trên mặt cô toàn là nước mắt.
“Ối, cậu bị sao vậy?”
Nước mắt Thịnh Hạ không ngừng chảy xuống, cuối cùng cô ôm di động khóc òa lên.
Anh Đông nói cô tự do rồi, sau này sẽ không tiếp tục làm phiền cô nữa. Ý là như vậy sao?
Thịnh Hạ không biết làm thế nào, chỉ biết ôm di động ngồi khóc, khóc xong rồi thì ném chiếc di động vào thùng rác. Nhưng rồi cô lại nhanh chóng đến nhặt nó lên.
Cô nhớ tới câu chúc mừng sinh nhật ở trên giao diện di động trước khi tắt máy kia, nhớ tới hình ảnh lúc người đó đỡ một dao cho cô, mắt anh đen láy, lóng bàn tay còn đang nhỏ máu mà nói với cô: “Xuống xe.”
Người kia đúng là rất xấu xa nhưng anh cũng đã… cứu cô.
Thịnh Hạ nhắm mắt lại, lần nữa ném di động vào thùng rác, giống như muốn vứt hết tất cả ký ức không tốt đẹp đó khỏi đầu mình. Cô đi đến đóng nắp thùng rác lại, như muốn những quá khứ đen tối ấy đừng bao giờ được công khai dưới ánh sáng mặt trời.