Trần Phấn bị kéo ra phía ngoài cùng của dãy ghế ngồi.
Anh định đứng dậy nhưng Lạc Hàn Đông và Thịnh Hạ đã bước vào, lướt qua chỗ anh ngồi rồi đi thẳng vào trong.
Lạc Hàn Đông ngồi bên cạnh Hàn Gia Phàm, Thịnh Hạ còn đang ngó nghiêng. Thấy mình chỉ có thể ngồi ở bên cạnh Lạc Hàn Đông khiến cô hơi khó hiểu, đang yên đang lành sao lại trở thành bốn người cùng xem phim rồi.
Cô thật sự không dám ngồi cạnh Lạc Hàn Đông, đành phải ra chỗ cách đó hai ghế mà ngồi.
Hi vọng lát sau đàn anh sẽ qua đây ngồi.
Bốn cặp tình nhân đi qua thấy Thịnh Hạ chiếm cái ghế thứ ba thì bảo cô chuyển vào trong.
Thịnh Hạ chỉ có thể chuyển về chỗ cạnh Lạc Hàn Đông. Cô buồn bực không thôi, muốn đi ra hàng ghế sau tìm đại một chỗ để ngồi nhưng phim đã bắt đầu chiếu.
Xung quanh lập tức chìm vào bóng tối. Nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông cũng theo đó mà hạ xuống.
Thịnh Hạ gần như không dám thở mạnh, cô bị anh đè lên ghế ngồi hôn đến mức hít thở không thông. Cô còn không dám lớn tiếng kêu lên chứ đừng nói là kháng cự, sợ bị đàn anh nhìn thấy.
“Không được hôn hắn ta.” Môi lưỡi quấn lấy nhau, giọng nói của người đàn ông vang lên trầm khàn.
Thịnh Hạ không nói gì, người đàn ông cắn môi dưới của cô giống như đang trừng phạt, sau đó lại mút mạnh đầu lưỡi cô gái, tay thì sờ soạng thăm dò vào bên trong quần áo.
Thịnh Hạ không thể không phát ra tiếng, vừa nói vừa kèm theo tiếng van xin: “… Anh Đông… đừng mà…”
“Ở đây.” Lạc Hàn Đông dùng răng cắn mạnh vào môi cô: “Không được cho hắn ta chạm vào em, nghe rõ chưa?”
Thịnh Hạ không ngừng run rẩy. Khi lòng bàn tay thô to của người đàn ông sờ vào ngực mình, cô sợ tới mức cả người cứng đờ, lập tức nén giọng kêu lên: “… Nghe, nghe rõ rồi.”
Khi đèn bật sáng, tên Đông xấu xa mới chịu thả người con gái ra.
Tim Thịnh Hạ đập mạnh như trống đánh, miệng không ngừng thở dốc, ngón tay vẫn còn run run. Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, đôi môi mỏng của Lạc Hàn Đông ánh lên vệt nước. Anh dùng đầu ngón tay lau nước bọt trên môi, mắt vẫn chăm chăm nhìn thẳng về phía trước.
Thịnh Hạ thực sự muốn mở miệng chửi tên khốn kiếp nhà anh.
Lúc này, đàn anh Trần Phấn đưa tay ra vẫy vẫy với cô, khẩu hình miệng nói xin lỗi.
Thịnh Hạ cố nén mà nở một nụ cười, cô biết lúc này mình nên nhanh chóng rời đi, không thể nán lại đây lâu hơn nữa vì cô thật sự không biết tiếp theo còn xảy ra chuyện gì.
Bộ phim chính thức bắt đầu.
Bàn tay người đàn ông nắm lấy tay cô một cách tự nhiên.
Thịnh Hạ ngọ nguậy muốn hất ra, cô quay đầu sang thấy anh đang thản nhiên nhìn cô.
Thịnh Hạ nhìn một cách khó chịu, sau đó hất văng tay anh rồi đứng dậy. Cô cúi người lướt qua anh, đi về phía Trần Phấn mà nói: “Xin lỗi đàn anh, hôm nay em có việc rồi…”
Trần Phấn cũng đứng dậy: “Có chuyện gì thế, anh tiễn em.”
Hai người chào Hàn Gia Phàm rồi rời đi. Thịnh Hạ không dám nhìn về hướng Lạc Hàn Đông, cúi đầu đi một mạch ra ngoài, mỗi bước chân đều là gắng gượng.
Ngay sau khi hai người rời đi, Hàn Gia Phàm sán lại gần tò mò: “Cậu vừa mới làm gì con nhà người ta thế? Không phải đã nói phải nghe theo lệnh của anh đây rồi sao?”
Ngón tay Lạc Hàn Đông xoa xoa đôi môi mỏng rồi vươn tay kéo quần.
Hàn Gia Phàm cúi đầu liếc nhìn anh, khá lắm, cũng không biết vừa rồi hai người bọn họ làm gì mà thấy giữa quần Lạc Hàn Đông có thứ gì đó đang nhô lên.
Hàn Gia Phàm giơ ngón tay cái lên: “… Đỉnh đấy.”
Lạc Hàn Đông đợi lửa tình giảm bớt mới đứng dậy rời đi, Hàn Gia Phàm cũng lẽo đẽo theo sau.
Thịnh Hạ đang đứng đợi ở trạm xe bus với đàn anh.
Lạc Hàn Đông thấy hai người họ lên xe thì chỉ đứng ở cửa lặng lẽ quan sát. Khi xe buýt chạy qua, Thịnh Hạ đang đứng nói chuyện với đàn anh, ánh mắt cô nhìn qua cửa sổ thì thấy một người đàn ông với khuôn mặt âm trầm.
Cô giả vờ quay đi để lảng tránh nhưng trong lòng càng thêm rối rắm, thậm chí không nghe được đàn anh nói gì.
Đến nhà trọ, Thịnh Hạ mở cửa muốn đi vào thì Trần Phấn chợt gọi một tiếng: “Thịnh Hạ.”
Thịnh Hạ không dám quay đầu, trên môi cô vẫn còn sót lại hơi thở nồng đậm của người nào đó. Cô bước vào rồi đứng chặn ở cửa: “Đàn anh, cám ơn anh đã đưa em về, tạm biệt nhé!”
Trần Phấn ở cửa lúng túng gãi đầu, “Được, tạm biệt.”