Ông chủ công ty đã rời đi từ lâu, những người còn lại đều là những đồng nghiệp nam lớn tuổi cùng một số đồng nghiệp nữ ngày thường ham vui. Họ vừa ngồi uống rượu với nhau vừa kể những câu chuyện cười đầy bẩn thỉu và tục tĩu.
Thịnh Hạ cảm thấy bầu không khí này … khiến cô không thoải mái chút nào.
Nhưng cô vẫn cắn răng ngồi đó.
Cho đến khi cơ thể bắt đầu nóng lên, cô mới cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tôi… phải về rồi.” Cô đứng dậy nhưng hai chân lảo đảo, cơ thể mềm nhũn.
Một đồng nghiệp nam đỡ lấy cô: “Em ở đâu? Để anh đưa em về.”
Thịnh Hạ muốn đẩy anh ta nhưng cổ tay chẳng còn sức. Cô muốn cầm túi lên nhưng tên đó đã đeo nó lên người: “Chúng ta đi thôi.”
Thịnh Hạ bị tên đồng nghiệp ôm ra khỏi phòng bao mà không thể phản kháng.
Hơi thở cô nóng rực, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến bộ dạng của anh Đông bốn năm trước.
Cô chợt tỉnh táo lại, đẩy đồng nghiệp nam kia ra: “Tôi không cần … anh, tôi tự mình … đi về, bạn trai tôi … sẽ tới đón.”
Câu nói không đầu không đuôi, cơ thể lại yếu đến mức chẳng còn tý sức lực nào, cô đẩy người đàn ông kia ra rồi ngã bệt xuống đất.
Tên đồng nghiệp vẫn tiếp tục ôm kéo cô: “Em say rồi, không đi được đâu, anh đưa em về …”
Anh ta siết eo cô rất chặt.
Thịnh Hạ đẩy anh ta ra mà không được, lo lắng đến muốn khóc, vừa đẩy anh ta vừa hét: “Không cần mà…… Tự tôi… về…”
Giọng cô mềm nhũn, nghe không giống từ chối chỗ nào mà còn giống như đang làm nũng.
Người đồng nghiệp kia ôm cô ra khỏi quán rượu, đứng ở ven đường vẫy tay bắt taxi. Thịnh Hạ xoay người muốn chạy đi nhưng lại bị anh ta túm lại.
Trong ánh sáng lập lòe của ánh đèn, Thịnh Hạ nhìn thấy một bóng đen đứng ở cửa.
Người đàn ông kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, bóng lưng thon dài rắn chắc. Anh hút xong liền nghiền nát mẩu thuốc lá bằng ngón tay rồi vứt đầu lọc vào thùng rác.
Thịnh Hạ thấy rõ khuôn mặt quen thuộc thì không chút nghĩ ngợi đẩy tên đồng nghiệp ra, vội vàng chạy về phía người đàn ông đó.
“Anh ơi …” Hai mắt cô đẫm lệ, bên trong mông lung như trải sương mù, cực kỳ đáng thương vươn tay kéo ống tay áo của anh, giọng nói mềm mại: “Cứu em với…”
Gã đồng nghiệp chạy đến kéo cô lại, quay sang Lạc Hàn Đông: “Thật xin lỗi, đồng nghiệp của tôi say rồi.”
Thịnh Hạ bị đồng nghiệp nam lôi kéo. Cô vừa sợ hãi vừa căng thẳng ôm chặt lấy eo Lạc Hàn Đông, vừa tủi thân vừa bất lực mà kêu lớn: “Anh ơi… huhu…”
Thấy họ quen nhau, đồng nghiệp nam hơi buông lỏng ra, hậm hực xoa xoa mũi, hỏi Lạc Hàn Đông: “Hai người quen nhau à?”
Đôi đồng tử đen sắc bén của Lạc Hàn Đông lạnh lùng nhìn gương mặt anh ta: “Anh nói xem?”
“Anh là gì của cô ấy?” Tên đồng nghiệp nam không cam tâm.
“Thịnh Hạ, nói cho anh ta biết đi.” Hai ngón tay thon dài của Lạc Hàn Đông nhấc cằm Thịnh Hạ lên, những lời thì thầm bên tai cô như mồi lửa, chậm rãi đốt cháy cô từ bên trong: “Tôi là gì của em?”
Thịnh Hạ mơ hồ cảm thấy rằng nếu mình trả lời sai, anh Đông sẽ không thương tiếc mà bỏ cô lại đây.
Nhưng cô thực sự không thể trả lời câu hỏi này.
Nước mắt lại rơi, cô nhớ đến hai chữ lần trước cầu cứu, đôi môi đỏ mọng run rẩy, giọng nói mềm mại: “Ông xã …”
Bụng dưới của Lạc Hàn Đông thắt lại, gần như ngay lập tức cứng lên.
Anh xoa khuôn mặt Thịnh Hạ, hôn lên trán cô như một phần thưởng: “Ngoan lắm.”
Gã đồng nghiệp nam không ngờ vịt đã đến tay lại còn bay mất, anh ta cảm thấy mình thật xui xẻo, nhanh chóng buông Thịnh Hạ ra: “Vậy được rồi, tôi thấy cô ấy say quá, đang tính đưa cô ấy về …”
Lạc Hàn Đông vỗ vỗ vai đồng nghiệp nam kia. Lòng bàn tay anh bóp chặt, cười lạnh nhìn gã đồng nghiệp: “Tôi nhớ kỹ mặt anh rồi.”
Người kia lạnh hết cả sống lưng, anh ta cảm thấy Lạc Hàn Đông khá quen mắt nhưng không nhớ nổi mình đã từng gặp anh ở đâu. Không kịp nghĩ gì thêm anh ta vội vàng xoay người rời đi.
Lạc Hàn Đông cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của Thịnh Hạ, nhớ tới mấy hành động làm như không quen biết trước đó của cô nhóc này, anh nâng cằm Thịnh Hạ lên, áp sát hỏi: “Giờ em muốn tôi đưa em đi đâu?”