Thịnh Hạ được anh hôn cảm thấy dễ chịu vô cùng, phát giác anh ngừng lại liền chủ động quấn lấy anh, tuỳ tiện hôn lên cằm và hầu kết của anh. Lạc Hàn Đông gần như muốn nổ tung, quần áo bị anh xé toạc, ôm lấy Thịnh Hạ đè lên giường rồi cúi đầu hôn lên môi cô, tay còn lại cởi quần, lấy côn th*t đã căng cứng ra, đưa vào giữa hai chân cô.
Cảm nhận được sức nóng của cự vật, Thịnh Hạ co rụt người lại, trong vô thức hai đùi cọ xát gậy th*t, miệng không ngừng gọi tên anh: “Anh Đông…”
“Em muốn rồi à?” Lạc Hàn Đông luồn tay ra sau cởi áo lót của cô, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa đang run rẩy, cô nức nở rên rỉ thành tiếng, anh cầm vật nam tính vỗ vào đùi trong của cô: “Tự cho nó vào đi.”
Chủ ý của anh là muốn cô tự nhét cậu nhỏ của mình vào trong.
Nào biết Thịnh Hạ hiểu sai ý, lập tức quỳ lên trên giường, cầm côn th*t ngậm vào trong miệng.
Lạc Hàn Đông lắc hông run lên, thiếu chút nữa bắn ra.
Khoang miệng ấm nóng ẩm ướt quấn chặt lấy anh, da đầu Lạc Hàn Đông tê rần, anh ưỡn thẳng eo đẩy côn th*t vào sâu trong miệng cô, Thịnh Hạ không ngừng rên rỉ, cặp mông vô thức vểnh lên đong đưa.
“Mẹ kiếp!” Có lẽ anh đã không làm chuyện đó vài năm rồi, vốn sức chịu đựng của Lạc Hàn Đông với Thịnh Hạ rất kém nên chưa đầy một phút đã xuất tinh. Khi rút gậy th*t ra, Thịnh Hạ vẫn vươn đầu lưỡi đuổi theo tiếp tục liếm mút, bộ dạng này của cô càng khiến nơi đó của Lạc Hàn Đông nhanh chóng cứng trở lại.
Hoa tâm lênh láng dâm dịch, Lạc Hàn Đông cứ thế nâng côn th*t lên trực tiếp đâm vào mà không cần đến bôi trơn.
Thịnh Hạ bị đâm vào đau đớn khóc thành tiếng: “A a a… anh Đông … Căng quá … Nó quá lớn…Sâu quá rồi!”
Lạc Hàn Đông đã lâu không làm chuyện này nên sớm cũng không chịu nổi, trực tiếp đè cô xuống mạnh mẽ tiến vào, hai tay xoa nắn bầu ngực đầy đặn, thỉnh thoảng lại cúi đầu ngậm nhũ hoa mà day cắn trêu đùa.
Khoái cảm nhanh chóng đưa Thịnh Hạ đến cao trào, có lẽ do tác dụng của thuốc, cô liên tục thở dốc, tiếng rên cũng lẳng lơ hơn, Lạc Hàn Đông bị âm thanh ngâm nga của cô làm cho suýt chút nữa bắn vào bên trong.
“A a ưm…anh Đông… thoải mái quá…a ha a…A a a…anh Đông…ư ưm…”
Mái tóc đen của cô thả dài trên ga trải giường, đung đưa theo nhịp ra vào của anh, đôi chân trắng nõn bị người đàn ông banh ra đặt trên vai, anh nhấp hông vừa nhanh lại vừa mạnh, Thịnh Hạ thét chói tai đạt đến đỉnh cao của dục vọng.
Trong phòng ngoại trừ âm thanh cót két từ chiếc giường còn có tiếng bạch bạch dâm loạn của côn th*t cọ xát âm hộ.
Lạc Hàn Đông kéo Thịnh Hạ thay đổi tư thế khác, đè cô lên giường rồi đâm vào từ phía sau. Dường như ở tư thế này đã khiến Thịnh Hạ nhớ ra điều gì đó, cô bị anh giày vò đến vừa khóc vừa gọi anh Đông.
Lạc Hàn Đông cắn nhẹ vào vành tai của cô, hơi thở nóng rực, giọng nói khàn đặc gợi cảm: “Hửm?”
Anh vừa hung hăng ra vào bên trong cô, vừa áp sát bên tai cô hỏi: “Tại sao em lại khóc? Tư thế này làm em không thoải mái sao?”
Thịnh Hạ vùi mặt vào khăn trải giường, khóc nỉ non: “Anh Đông … em sợ … em rất sợ …”
Động tác của Lạc Hàn Đông hơi dừng lại, giây phút đó anh còn tưởng rằng Thịnh Hạ đã tỉnh táo rồi, nhưng khi quay mặt người phụ nữ lại, anh nhìn thấy khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng như cũ.
“Em sợ cái gì?” Anh di chuyển nhẹ nhàng hơn, khi nói hơi thở phả vào sau gáy cô, đôi môi mỏng khẽ hôn dọc sống lưng cô.
“Em sợ…” Thịnh Hạ vẫn chỉ rên rỉ câu nói lúc nãy: “Sợ…”
Bàn tay to của Lạc Hàn Đông mơn trớn hai hạt thịt mềm mềm của cô, vòng tay qua eo cô tạo thành tư thế ôm: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”