Thịnh Hạ ở bên cạnh nghe xong chỉ muốn cười. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ tới lúc sếp Hàn và anh Đông ở chung lại có thể nói chuyện với nhau như thế này.
Cô vẫn chưa thấy qua dáng vẻ nói chuyện phiếm với người khác của Lạc Hàn Đông. Trong khoảng thời gian nằm viện này, vì anh không có bạn bè gì nên cũng chỉ có Hàn Gia Phàm đến đây thăm anh.
Ngoài ra, thời gian còn lại cũng chỉ có một mình cô.
Cô không dám nghĩ, nếu không có cô thì có phải anh…… cũng chỉ có mỗi Hàn Gia Phàm làm bạn thôi hay không.
Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thịnh Hạ, cô nhìn màn hình điện thoại, hóa ra là đàn anh. Cô quay đầu lại nhìn Lạc Hàn Đông, lặng lẽ cầm điện thoại đi ra ngoài.
Hàn Gia Phàm nhìn bộ dạng trốn tránh của cô nàng, chọc chọc Lạc Hàn Đông: “Ấy chà, có biến kìa.”
Lạc Hàn Đông nhìn màn hình máy tính, cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Cút.”
Hàn Gia Phàm chửi “fuck” một tiếng: “Tôi nói cậu nghe này, giờ nên dùng câu gì để nói ấy nhỉ? À, là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp.”
“Hàn công công, đi thong thả không tiễn.” Lạc Hàn Đông giơ tay lên mang ý xua đuổi.
Hàn Gia Phàm tức giận đến đau trán: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, đây là người mà cậu dùng mạng mình để đánh đổi đó. Nếu lần này cậu mà bị đào góc tường thì lần sau cậu không dễ dàng theo đuổi được đâu……”
Lạc Hàn Đông tiếp tục gõ máy tính, không rảnh phản ứng với anh ấy.
Hàn Gia Phàm lượn luôn.
Không bao lâu sau, Thịnh Hạ nói chuyện điện thoại xong cũng trở về.
Cô rửa sạch tay, tiếp tục gọt táo, cắt thành từng miếng nhỏ rồi dùng tăm cắm vào, đưa đến bên miệng Lạc Hàn Đông.
Lạc Hàn Đông không mở miệng.
Thịnh Hạ nhìn anh: “Không muốn ăn sao?”
Tầm mắt Lạc Hàn Đông chuyển từ máy tính sang mặt cô: “Dùng miệng đút đi.”
Thịnh Hạ: “……”
Cô đỏ mặt, cầm miếng táo muốn xoay người đi. Nhớ tới hình ảnh cả người anh đầy mồ hôi, đau đến mức cắn chặt răng trong lúc rèn luyện phục hồi chức năng, cô lại không nhịn được mềm lòng.
Cô cắn một miếng nhỏ rồi ghé đến gần môi anh.
Người đàn ông lập tức chớp thời cơ mà giữ lấy gáy cô, ngậm lấy đôi môi và cả miếng táo trong miệng cô.
Môi răng quấn quít, anh mạnh mẽ cướp lấy nó một cách ngon lành.
Thịnh Hạ bị anh hôn đến mức tay chân nhũn hết ra, toàn bộ nửa người trên tựa vào lồng ngực anh, nhẹ giọng kêu: “Anh Đông……”
Lạc Hàn Đông buông cô ra, liếm môi thèm thuồng: “Rất ngọt.”
Cũng không biết là đang nói miếng táo hay là nói Thịnh Hạ.
Khuôn mặt Thịnh Hạ đỏ lựng, hờn dỗi cầm luôn táo đi không cho anh ăn nữa, còn bản thân thì xơi sạch cả đĩa.
Lạc Hàn Đông cũng không hỏi gì thêm, nhưng gương mặt đối diện với màn hình laptop kia vẫn luôn xị xuống, cái bím tóc nhỏ trên đầu cũng bị tuột xuống mấy lần chỉ vì muốn Thịnh Hạ buộc lại cho anh một lần nữa.
Cực kỳ giống một cậu thiếu niên đang nổi máu ghen nhưng lại không tìm được nơi nào để trút giận.
Thịnh Hạ thắt lại cái búi tóc nhỏ cho anh, cô không kìm được đành chủ động bắt chuyện trước: “Em từ chức rồi, em có nhờ đàn anh giúp em nói chuyện với chủ thuê nhà, anh ấy sẽ giúp em thu dọn đồ đạc bên đấy.”
“Đến khi xuất viện để anh đi lấy cho.” Quả nhiên tâm trạng của Lạc Hàn Đông vui vẻ hơn không ít, mặt mày cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn: “Thuận tiện mời cậu ta ăn một bữa cơm.”
Thịnh Hạ cắn môi: “…… Không cần, sẽ rất xấu hổ, con người của đàn anh cũng rất tốt.”
Lạc Hàn Đông nhướng mày: “Sợ anh bắt nạt cậu ta à?”
“Không phải.” Thịnh Hạ không biết nên hình dung như thế nào, cô chỉ cảm thấy chuyện mình ở bên Lạc Hàn Đông đã đủ khiến đàn anh chấn động, bởi vậy cô cũng không muốn nói thêm cái gì nữa: “Em mời anh ấy ăn cơm là được, anh không cần đi đâu.”
Lạc Hàn Đông nhéo nhéo phần thịt sau cổ cô: “Mang hành lý đến nhà của anh đi.”
Thịnh Hạ im lặng.
Lạc Hàn Đông cũng không ép cô. Hai người ăn xong cơm chiều, Thịnh Hạ lau qua người cho anh rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Mới vừa mới tắm xong thì đã nghe thấy Lạc Hàn Đông gõ gõ ở cửa: “Anh muốn đi vệ sinh.”
Thịnh Hạ quấn chặt khăn lông, sau đó mới đi đến mở cửa.
Ngay lập tức, Lạc Hàn Đông nhào tới ôm, hơi thở của anh phả vào cổ cô: “Anh đi không được.”
Thịnh Hạ dùng sức nâng anh đứng thẳng dậy, nhịn không được mà nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải ban ngày anh vẫn đi tốt đấy sao?”
Lạc Hàn Đông đóng cửa nhà vệ sinh lại, giọng nói khàn khàn: “Cương đến mức đi không nổi.”
Thịnh Hạ cúi đầu nhìn, quần của người đàn ông đã căng phồng lên thành một cái túi lớn.
“……”