Giờ tan tầm buổi tối, khi những người khác đều đã về hết, chỉ còn mỗi Thịnh Hạ ở đó thu dọn đồ đạc một cách lề mề, đợi tất cả mọi người trong văn phòng đều tan làm, cô mới nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc của Lạc Hàn Đông.
Hễ người đàn ông này bận rộn là sẽ quên cả thời gian, Thịnh Hạ ngồi trên sô pha, vừa đợi vừa nghĩ lung tung, rất nhanh thôi sẽ đến Tết Trung thu nên cô muốn về quê một chuyến để biếu chút quà cho ông bà nội.
Lát nữa, cô định sẽ đi siêu thị. Còn phần cho bố mẹ, cô sẽ đến trung tâm thương mại mua hai cái áo len, thời tiết cũng chuyển lạnh rồi, mặc vào tầm này thì vừa lúc.
Cô lặng lẽ suy nghĩ mọi chuyện nên chẳng để ý người đàn ông đang gõ bàn phím trước mặt đã dừng lại từ lúc nào, ánh mắt anh nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt cô.
Thịnh Hạ yên lặng ngồi ở đó, mái tóc dài nhẹ buông thõng trước ngực, khuôn mặt chỉ bằng lòng bàn tay nhỏ nhắn, làn da trắng nõn cùng đôi mắt to tròn. Dường như cô đang suy nghĩ tới việc gì đó nên khóe môi hơi cong lên, lộ ra nét mặt vui vẻ.
Lạc Hàn Đông tắt laptop, bước đi tới chỗ người con gái đang ngồi, nâng cằm cô, đặt một nụ hôn lên đôi môi lúc nào cũng khiến anh chú ý. Thịnh Hạ phối hợp vòng tay qua cổ anh, trong khoảng thời gian này, cô đã quen với việc người đàn ông thường hay hôn bất ngờ, dường như cô cũng thích anh như vậy.
“Đang nghĩ gì thế?” Lạc Hàn Đông vừa hỏi vừa dùng đầu lưỡi liếm láp khóe môi cô.
“Sắp đến trung thu rồi, em muốn mua chút gì đó tặng ông bà nội.” Thịnh Hạ nói xong rồi ngập ngừng hỏi: “Ông bà nội anh còn không?”
Lạc Hàn Đông xoa xoa gáy cô: “Có chuyện gì cứ hỏi anh.”
Giọng anh trầm thấp, không nghe ra được cảm xúc: “Đã lâu rồi anh không qua lại với bọn họ.”
Thịnh Hạ ngơ ngác: “Tại sao?”
Nếu đã qua đời thì còn có thể hiểu được, nhưng nếu như vẫn còn sống, vậy vì sao lại không liên lạc?
“Người phụ nữ sinh ra anh, đã cắt đứt quan hệ với bọn họ.” Lạc Hàn Đông thản nhiên mà vuốt ve da thịt sau gáy Thịnh Hạ, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ như thể chuyện đó không có liên quan đến mình: “Sau này lớn lên, anh cũng không gặp lại họ nữa”.
Thịnh Hạ không ngờ rằng mối quan hệ giữa anh Đông và mẹ anh ấy tệ đến vậy, nếu không anh đã chẳng dùng từ “người phụ nữ đã sinh ra anh” để hình dung bà ấy.
Trong suốt cuộc đời của Lạc Hàn Đông, ngoài việc nói với cảnh sát về hoàn cảnh gia đình của mình thì gần như anh không bao giờ nhắc về chuyện gia đình mình với bất kỳ một ai khác.
Anh không hề để ý tới nó.
Nhưng suy cho cùng, chính môi trường sống thời niên thiếu đã khiến con người của anh trở nên quá lạnh nhạt như vậy.
“Không sao.” Thịnh Hạ ôm lấy anh, bàn tay mảnh mai vỗ nhẹ từng chút một vào lưng anh, như đang an ủi: “Sau này, em… em sẽ ở bên anh.”
Lạc Hàn Đông rất khó có thể hình dung được cảm giác bấy giờ.
Nhưng dường như trái tim của anh đã dễ dàng bị cô gái trước mặt này đánh trúng chỉ bằng một câu nói, trong lòng trào ra rất nhiều thứ gì đó chua xót lại ấm áp. Những thứ đó đang dâng trào gào thét trong cơ thể, đầy ứ đến nỗi làm hốc mắt khẽ đỏ.
Anh che giấu mà nở nụ cười: “Khi nào về thăm ông bà nội vậy?”
Thịnh Hạ ngạc nhiên nhìn anh: “… Anh muốn đi à?”
Hơn nữa, tại sao anh lại gọi ông bà nội của cô là ông bà nội một cách thản nhiên như thế?
“Không được sao?” Mặt anh tối lại, mí mắt mỏng rủ xuống, khi nhìn người khác luôn mang đến vài phần lạnh nhạt và xa cách. Nhưng lúc này, lại mang theo ý cười, khóe môi nhếch lên, rõ ràng là tâm trạng vô cùng tốt.
Ngay cả chỏm tóc trên đỉnh đầu dường như cũng đang đung đưa thể hiện tâm trạng vui vẻ.
“… Được chứ.” Thịnh Hạ hoàn toàn không thể từ chối anh được chút nào.
Khi anh Đông cười rộ lên… thật khiến người khác khó mà từ chối được.
Đã đẹp trai lại còn ngầu nữa.
Mà cũng đặc biệt… quyến rũ.