“Nếu không phải tại mày! Thằng đó căn bản sẽ không phản bội lại đại ca của bọn tao! Đại ca đối xử tốt với nó! Móc tim móc phổi hết lòng với nó! Kết quả thì sao! Chỉ vì mày mà nó tống tất cả tụi tao vào tù!”
Thịnh Hạ bàng hoàng lắc đầu, cô không biết gì cả, cô không rõ lời nói của người trước mắt này có phải thật hay không, nhưng có gì đó trong lòng mách bảo cô toàn bộ đều như hắn nói.
“Cũng không nghĩ đến trước đây chính tay nó đã giết người, nhưng đại ca bọn tao đã đưa nó ra ngoài! Thằng đó là một kẻ phản bội!” Giọng Tứ Nhãn đầy khinh miệt vừa mắng vừa kéo tóc Thịnh Hạ:
“Bọn tao đã rất hối hận khi đó đã giao mày cho nó, nếu không phải tại mày thì sẽ không có chuyện này xảy ra, mày nói xem mày có nên chết đi hay không?!”
Anh Đông giết người?
Thịnh Hạ bị nắm tóc đau muốn chết, nhưng trong đầu lại hiện ra ánh mắt lãnh đạm lạnh nhạt của anh Đông.
Anh giết người?
Tại sao?
Không ngờ anh lại giết người sao?
Thịnh Hạ mơ màng suy nghĩ, lúc nghe được điều này, phản ứng đầu tiên của cô là không tin. Thế nhưng nếu là sự thật, vậy thì cũng có thể hiểu.
Anh Đông được đại ca của bọn họ cứu, nên…… bất đắc dĩ phải cùng một giuộc với bọn chúng.
Cho nên……
Cho nên……
Anh vì cô nên mới quay lưng phản bội bọn chúng, còn tống đại ca của chúng vào tù bóc lịch.
Thịnh Hạ chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống.
Cô nhớ tới người đàn ông ở trong nhà tắm, nắm cằm hỏi cô: “Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ để em đi?”
Cô nhớ tới người đàn ông trong khách sạn, đôi mắt đỏ ngầu nói với cô: “Mở cửa đi ra ngoài!”
Cô nhớ người đàn ông đã nói với cô ba từ: “Rất xin lỗi.”, người đàn ông ôm cô rồi trầm giọng hứa: “Tôi sẽ đưa em về nhà.”
Từng lời anh nói hiện ra rõ ràng trong tâm trí cô:
“Ngoan nào, tôi đã hứa với em thì nhất định sẽ làm được.”
Vì thế……
Anh giả vờ thích cô rồi nói với đại ca của chúng là anh muốn cưới cô, thế nên … mới cứu được cô ra?
Và vì thế……
Thịnh Hạ bần thần rơi lệ, vậy nên … Bốn năm trước, mỗi lần gặp mặt, anh chỉ muốn làm chuyện đó với cô cũng là để cứu cô?
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Thịnh Hạ tranh thủ thời gian lấy ra nghe, nhưng bị tên Tứ Nhãn cướp mất, tên này nhận điện thoại, mở âm lượng lớn nhất.
Bên đầu kia điện thoại, không có ai lên tiếng.
Tứ Nhãn không giữ được bình tĩnh, mở miệng trước: “Ha, anh Đông?”
Giọng Lạc Hàn Đông rất thấp, thở nhẹ nói: “Tôi đang ở ngã tư phía trước.”
Oai Chủy Lục lập tức nhìn về phía trước, thực sự có một người đàn ông đang đứng ở ngã tư, Lạc Hàn Đông vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, thở gấp đứng bên cạnh xe.
Tứ Nhãn hô lên với Oai Chủy Lục: “Đâm chết nó đi!”
Thịnh Hạ giãy dụa nhào về phía Oai Chủy Lục, hét: “Không ——“
Tứ Nhãn kéo cô lại: “Mày cút về cho tao!”
Tay lái của Oai Chủy Lục bị Thịnh Hạ kéo giật, toàn bộ thân xe lệch đi, đâm thẳng vào xe Lạc Hàn Đông, Lạc Hàn Đông thừa cơ kéo cửa sau ra.
Tứ Nhãn đang giữ Thịnh Hạ, Lạc Hàn Đông vừa đến đã bóp cổ Tứ Nhãn.
Oai Chủy Lục thấy thế, bỗng nhiên lái xe lui ngược về sau.
Tốc độ của chiếc xe quá nhanh, mấy người ngồi ở hàng ghế sau bất giác ngã ngược về theo quán tính, chiếc xe lùi về sau mất kiểm soát.
Lạc Hàn Đông bảo vệ Thịnh Hạ trong ngực, cửa sau xe không đóng, anh thừa cơ đạp tên Tứ Nhãn từ trên xe lăn ra ngoài.
Tứ Nhãn bị đạp xuống xe, lăn vài vòng dưới gầm xe, không có động tĩnh gì.
Mắt Oai Chủy Lục đỏ ngàu: “A —— Tao sẽ giết mày ——“
Tên này đạp mạnh chân ga, xe rẽ ngoặt một đường cong, Lạc Hàn Đông và Thịnh Hạ rơi ra khỏi xe.