Cô giật mình quay đầu lại, chợt thấy người đàn ông đưa tay tắt điện thoại di động của cô.
“Ồn ào quá.”
Giọng điệu của anh rất mất kiên nhẫn.
Trong vô thức Thịnh Hạ buột miệng thốt nên lời xin lỗi.
Người đàn ông kéo ghế của cô ra, lấy một cái ghế khác từ bên cạnh rồi ngồi trước máy tính của cô, tập trung gõ bàn phím mà không thèm chớp mắt.
Thịnh Hạ vô cùng ngạc nhiên.
Anh ta đang… làm cái gì vậy?
Người đàn ông đã hoàn thành công việc của cô trong vòng chưa đầy mười phút, khi đứng dậy thì chỉ nói một câu: “Cà phê.”
Thịnh Hạ vội vàng đáp lời, cà phê, ý là pha giúp anh ta hay là phải đi mua?
Cô ngập ngừng bước vào phòng làm việc, lấy găng tay đã khử trùng đeo vào, cầm cốc của anh lên đi đến trước máy pha cà phê trong phòng khách.
Cô không thêm đường hay sữa, trực tiếp mang đến chỗ làm việc của anh. Ánh mắt bất giác không nhịn được mà rơi xuống vết sẹo trên lòng bàn tay trái của người đàn ông.
Lạc Hàn Đông dời mắt từ màn hình máy tính nhìn lên khuôn mặt người con gái, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.
“Ra ngoài.”
Thịnh Hạ ngẩn người, cô gật đầu, sau đó bước tới cửa, khi chuẩn bị đi ra ngoài, cô bỗng quay người nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn sự việc vừa rồi.
Và cả… bốn năm trước nữa.
Liên tiếp hai ngày, Thịnh Hạ và người đàn ông này đều không tiếp xúc với nhau quá nhiều.
Có vẻ như tối hôm đó cái người mà không màng tất cả lao qua giúp đỡ chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Vào buổi sáng thứ sáu, bất ngờ đã xảy ra một chuyện, Hứa Phi Nhan đang ngồi cạnh Thịnh Hạ thì đột nhiên ngất xỉu ngã xuống đất.
Thịnh Hạ giật mình, cô ngồi xổm trên đất, vỗ vỗ vào má Hứa Phi Nhan.
Ngay sau đó, cánh tay của cô bị một đôi bàn tay mạnh mẽ hất ra, cô kinh ngạc nhìn lên thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, mái tóc có vẻ dài nên anh thường buộc túm một chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu khi ở trong văn phòng.
Lúc này, anh cúi đầu, chỏm tóc đó trực tiếp đập vào mắt cô.
Thịnh Hạ ngây người một hồi, mới tiếp tục nhìn Hứa Phi Nhan trên mặt đất, sau đó nhanh chóng nói: “Đột nhiên cô ấy ngất đi, em đã gọi xe cấp cứu rồi.”
Ngón tay Lạc Hàn Đông thăm dò trên cổ Hứa Phi Nhan, vén mí mắt của cô ấy, nói với Thịnh Hạ: “Tránh ra.”
Thịnh Hạ lui về sau, người đàn ông nhanh chóng dùng hai tay ép lên ngực Hứa Phi Nhan, liên tiếp ấn xuống mấy chục cái, sau đó nói với nữ đồng nghiệp ở bên cạnh: “Lại đây, hô hấp nhân tạo cho cô ấy.”
Nữ đồng nghiệp sững sờ, không dám nói không bèn quỳ xuống, bắt đầu thổi hơi vào miệng Hứa Phi Nhan.
Sau khi làm xong, còn đưa tay ra thăm dò mũi Hứa Phi Nhan.
Bàn tay của nữ đồng nghiệp bỗng cứng đờ, sợ đến mức bật khóc thành tiếng: “Cô ấy tắt thở rồi!”
“Im miệng!” Lạc Hàn Đông lạnh lùng quát một tiếng, sau đó vẫn duy trì lực đè ép và tốc độ tay, nói với nữ đồng nghiệp đang khóc lóc sướt mướt.
“Tiếp tục đi! Không được dừng lại!”
Nữ đồng nghiệp bị anh dọa sợ đến mức không dám dừng lại, ra sức lấy một hơi dài rồi truyền sang cho Hứa Phi Nhan.
Không lâu sau, ngực Hứa Phi Nhan nhấp nhô lên xuống, cả người như bị nghẹt thở trút mạnh ra một hơi rồi tỉnh dậy, cô ho khan hai lần, cuối cùng thở dốc.
Các đồng nghiệp nữ cạnh đó đều bị cô làm cho hết hồn suýt khóc, thấy cô ấy tỉnh lại, không khỏi ôm chầm lấy.
“Hứa Phi Nhan! Cô làm chúng tôi sợ chết khiếp! Vừa rồi cô còn không thở nữa đấy!”
Hứa Phi Nhan vẫn chưa kịp phản ứng, ôm đầu, không nói được lời nào, đầu óc vẫn có chút choáng váng.
Đám đông vây quanh muốn đưa cô đến bệnh viện.
Thịnh Hạ lại để ý thấy Lạc Hàn Đông một mình đi vào nhà vệ sinh.
Cô cất bước theo sau, nhìn anh lạnh lùng rửa tay ba lần, sau đó tiến vào văn phòng.
Sau khi Hứa Phi Nhan biết được chuyên Đại ma vương đã cứu cô, nghe đâu có người nói anh ấn vào ngực cô bằng nhiều cách… tóm lại, rõ ràng đó là một hành vi rất chính nghĩa nhưng lại bị một số đồng nghiệp nữ kể dưới hình thức Kim Bình Mai và truyền đến tai cô.
Khi Thịnh Hạ đi cùng với cô ấy vào nhà vệ sinh, thấy cô ấy vén quần áo lên nhìn vào ngực mình.
“Thịnh Hạ, cho cô xem.”
Thịnh Hạ không hiểu gì cũng tiến lại gần xem, ngực Hứa Phi Nhan nhỏ, làn da khá trắng, trên ngực có một vết đỏ hồng.
Hứa Phi Nhan e thẹn nói: “Dấu tay của Đại ma vương đấy.”
Thịnh Hạ: “…”