“Yên tâm đi, đến lúc đó tớ sẽ viết thư cho hai cậu.” Việc đến nước này, tôi cắn răng ra vẻ kiên cường.
Lâm Lỗi cúi đầu xoay khối rubik một lúc, sau đó bình tĩnh nói: “Vậy cậu sắp có anh trai?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, ngửa cổ há miệng dốc một muỗng sữa bột vào miệng, chẹp lưỡi đè nén sữa cùng những thấp thỏm lo lắng trong lòng xuống.
“Vậy, cậu có muốn gọi dì dượng của cậu là bố mẹ không?” Lâm Lỗi một châm thấy máu, vấn đề này làm tôi đau đầu. Theo lý thuyết khi tôi đi làm con gái người ta, tôi phải gọi họ là bố mẹ, nhưng mấy năm nay tôi đã quen với cách xưng hô kia, khó có thể thay đổi ngay được.
Tôi lại ăn một miệng sữa bột: “Không biết nữa, có thể. Thôi, chúng ta chơi trốn tìm nhé?”
Lúc này, cách duy nhất để giải tỏa những lo lắng là chơi đùa vui vẻ, vứt bỏ những phiền não chết tiệt đó lên chín tầng mây.
“Có ba người chơi sao được?”
“Kêu Trương Gia Vũ đi, còn Châu Kiệt Thụy nữa.” Tuy ba chúng tôi không thích Châu Kiệt Thụy, tên đó nghịch ngợm xấu tính, nhưng mà chơi trò chơi nhiều người mới vui.
Năm người chúng tôi thương lượng xong quy tắc trò chơi, kéo búa bao quyết định vòng thứ nhất người đi tìm là Trương Gia Vũ, bốn người còn lại nhanh chân trốn khi cậu ấy bắt đầu nhắm mắt đếm.
Mấy lần chơi trốn tìm trước, chỗ trốn của tôi không tốt lắm, rất dễ bị phát hiện, lần này tôi tốn hết công sức trốn một nơi khó tìm – tủ đầu giường bà nội tôi.
Lâm Lỗi với Vi Vi trốn không kỹ, nấp ngay máng trượt bên ngoài tiệm bán tạp hóa, Trương Gia Vũ tìm thấy hai người trước tiên; còn Châu Kiệt Thụy nằm trong hốc cây hòe già. Cây hòe quá già, bên gốc có một lỗ rỗng vừa chứa đủ một đứa trẻ. Châu Kiệt Thụy thông minh, từ bé đã xem phim truyền hình học được đạo lý “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”. Vì để không bị phát hiện, cậu ta còn nhặt mấy nhành cây che chắn hốc cây đó lại. Nhưng mà cậu ta lại quên mất, chỗ đó vốn không có nhánh lá, mấy nhánh cây ngược lại biến thành chứng cứ tiết lộ chỗ ẩn nấp của cậu ta. Đúng là “Lạy ông tôi ở bụi này”, Trương Gia Vũ liếc mắt nhìn qua đã phát hiện sự thay đổi của cây hòe, bước đến lấy mấy nhánh cây ra thì thấy được cái đầu to đặc trưng của Châu Kiệt Thụy.
Tôi ở trong tủ của bà nội ngủ rồi lại tỉnh, khi tỉnh dậy rất chán nản, mấy cậu ấy không tìm được tôi. Tôi vội vàng chạy đi vệ sinh, chủ động lộ diện.
Sau khi thoải mái đi vệ sinh xong, người nhẹ nhàng. Tôi đứng trong sân vươn vai, vì ở trong tủ quá lâu nên mắt đã quen với bóng tối, bước ra ánh sáng bên ngoài đột ngột nên mắt thấy hơi khó chịu, cay cay ch ảy nước mắt.
Mặt trời đã chếch về phía Tây xa xa, tôi ước tính có lẽ mình đã ở trong tủ hơn bốn giờ. Điều khiến tôi thấy lạ là lúc này nhà vắng tanh, ba tôi đi lại không thuận tiện cũng không có nhà, radio trong phòng bà nội vẫn đang phát Tần xoang nhưng bà đi đâu không thấy tăm tích.
“Mẹ? Ba? Bà nội ơi?” Tôi đứng trong sân gọi to mấy tiếng, không ai đáp lại.
Quái lạ, người lớn đi đâu cả rồi?
Nhân lúc không có ai ở nhà, tôi lén chạy đến phòng khách, lấy bánh tuyết mà tôi giấu ở nơi bí mật ra ăn, không còn sợ bị người trong nhà thấy, cũng không cần lo thằng nhóc em ham ăn tới giành.
Đến chạng vạng tối, tôi mới nghe ngoài cửa có tiếng động, tiếng gỗ gõ lộc cộc trên đất.
Ngay sau đó ba tôi chống gậy bước vào, bên cạnh ông như cái đuôi là chú chó Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc thấy tôi thì vẫy đuôi chạy tới, hai chân trước chồm lên người tôi, lè lưỡi thở phì phò.
“Con gái, lại đây!” Vẻ mặt ba rất kích động, ông hô to, giọng không giống như cách gọi từ trước đến giờ, thậm chí còn hơi khàn khàn do nghẹn ngào.
Tôi không hiểu ra sao, bước tới hỏi: “Sao vậy ba, mọi người đi đâu vậy? Sao nãy giờ không có ai ở nhà cả vậy ạ?”
Tôi còn chưa nghe được câu trả lời, ba đã ôm siết tôi vào lòng, ông ôm chặt một lúc không buông. Sức ông mạnh, tôi bị ôm đến hơi khó thở, thêm nữa là thời tiết nóng nực, tôi đổ mồ hôi dính dấp, khó chịu. Cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của ông, tôi thở phào nhẹ nhõm: “Ba, ba sao vậy? Làm con đau quá.”
Ba tôi chỉ cười, hiếm khi nghiêm túc nói: “Sau này không được chạy lung tung nữa.”
“Con đâu có chạy lung tung, con ở nhà mà.”
Tôi nói thật, tôi trốn trong tủ của bà nội cả buổi chiều, không hề bước ra cửa nửa bước.
Đột nhiên ba chú ý tới bánh tuyết trong tay tôi, hỏi: “Con lấy bánh này ở đâu vậy?”
Tôi vội giấu mấy cái bánh đang ăn dở ra sau lưng, ấp a ấp úng: “Trước kia con ăn chưa hết…”
“Trước kia?” Ba cau mày, “Đưa ba xem.”
Trước khi đưa cho ba tôi còn cố cắn thêm một miếng to.
Ba cầm cái bánh tuyết Vượng Vượng chỉ còn một nửa, lật ra mặt sau nhìn nhìn, đột nhiên nghiêm mặt ra lệnh: “Nhả ra nhanh!”
Tôi không nghe, còn nhanh chóng nuốt ực bánh xuống bụng.
“Con bé ngốc này, mấy cái bánh tuyết này hết hạn ba tháng rồi. Con ăn chúng sẽ bị đau bụng tiêu chảy.” Ba dở khóc dở cười.
Tôi nghe xong vội bóp cổ mình lại, cố gắng nhổ cái bánh mới nuốt xuống ra nhưng đã quá muộn, tôi ọe cả buổi chỉ ra được một ít nước.
Ngay lúc tôi nôn ra, mẹ chạy vào nhà, vừa quát vừa mắng tôi, cuối cùng tức tới bật khóc.
Mãi sau này tôi mới biết, chiều hôm đó Trương Gia Vũ không tìm thấy tôi, người lớn nghĩ tôi bị bọn buôn người bắt cóc. Thôn bên có một cậu bé hai tuổi mất tích nửa năm, lúc tìm được chỉ còn là thi thể; sau thôn chúng tôi có nhà họ Trần, con trai lớn mất tích hơn 20 năm vẫn không có chút tin tức.
Người lớn rất lo lắng, gác những việc đang làm sang một bên. Mẹ, ba, bà nội, cả nhà chú hai, cả nhà Lâm Lỗi Vi Vi, tất cả hàng xóm láng giềng xung quanh được huy động ra ngoài tìm tôi, trưởng thôn còn sử dụng loa phóng thanh để tìm.
“Lý An Tĩnh, con gái lớn nhà Lý Đông Bình, mất tích vào chiều ngày x tháng x năm x. Cô bé bảy tuổi rưỡi, cao một mét, tóc cắt ngắn, mặc áo màu xanh lam, váy hoa trắng, mang dép nhựa đỏ. Ai cung cấp được thông tin sẽ được thưởng tiền.”
Tin tức được loa phát đi phát lại rất lâu, người trong thôn đều lo lắng cho tung tích của tôi mà tôi thì đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự trong tủ, còn mơ thấy mình sống trong ngôi nhà làm bằng kẹo chocolate.
Tôi nghe nói mẹ vì chuyện này mà khóc rất to, khi về đến nhà thì mắt sưng đỏ, tôi không hiểu, nếu thật sự như vậy vì sao họ còn muốn đưa tôi đến nhà dì làm con gái dì.
*
Một ngày nắng cuối tháng tám, bầu trời trong xanh. Thôn đang vào giai đoạn cuối hè, tiết trời không còn oi bức, gió thoảng qua mát rượi. Người già, trẻ con ngồi phơi nắng trước hiên nhà. Mấy cô mấy dì nhóm năm nhóm ba kéo bàn mạt chược, mấy bà mẹ ngồi nhặt rau, câu có câu không kể chuyện nhà, mầm bắp ngô gieo đã lên cao quá gối, lướt mắt nhìn qua một màu xanh mướt như đại dương xanh trong truyện cổ tích. Chim chóc hót líu lo không ngớt trên cây, thỉnh thoảng trong tiệm bán đồ ăn vặt ở cửa thôn vọng ra tiếng bài hát chính trong phim “Tây du ký”.
Lâm Lỗi và Vi Vi đứng dưới tán cây hòe, tâm trạng uể oải, bất lực, người bạn chơi từ nhỏ đến giờ của hai người phải rời khỏi đây, sau này không còn được thường xuyên gặp mặt, không thể cùng xem TV, cùng nhau chơi đùa.
Trẻ con tuy chưa hiểu cụ thể đó là thế nào, nhưng hai cô bé ngây thơ cũng cảm giác được đây là một sự việc làm người đau lòng.
Vi Vi cho con búp bê ngoại mà mình yêu thích nhất vào hộp, còn thắt dây ruy băng màu hồng nhạt lên trên, cô quyết tâm muốn đem nó trao cho người bạn tốt Lý An Tĩnh của mình.
Lâm Lỗi dùng tiền tiêu vặt mà mình tích cóp được mua một đống đồ ăn vặt, đều là những món mà Lý An Tĩnh thích ăn nhất. Cô không nói những lời tình cảm, cho dù trong lòng hết sức khó chịu thì ngoài mặt vẫn là bình thản.
Vi Vi buồn bã hít hít mũi, siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Lỗi: “Sau khi Tĩnh Tĩnh đi thì không bao giờ quay về nữa sao?”
Lâm Lỗi nắm lại tay Vi Vi: “Không đâu, cậu ấy không phải ra nước ngoài, nơi đó cách đây không xa.”
Vi Vi cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng lại rơi vào kiểu buồn bã khác: “Cậu ấy đi rồi không ai chơi trang điểm với tớ nữa… hu hu hu.”
Im lặng một lúc, Lâm Lỗi an ủi: “Còn tớ mà, tớ chơi với cậu.”
Triệu Vi Vi ngẩng lên nhìn Lâm Lỗi, “Cậu nói thật hả?”
Lâm Lỗi yên lặng gật đầu, nhưng Vi Vi vẫn buồn, cô nói: “Nhưng tớ vẫn muốn chơi ba người, chỉ có hai người chơi chán lắm!”
Một chiếc xe tải nhỏ chạy đến, ba Vi Vi hôm nay phải vào thành phố mua hàng, ông tiện đường đưa mẹ con Vương Lị Lị và Lý An Tĩnh đến ga tàu.
Vi Vi bắt chước cảnh chia tay trên phim truyền hình, đi tới bên chiếc xe tải nhỏ, mắt rưng rưng buồn bã.
Ông chủ Triệu dừng xe, thò đầu ra ngoài cửa xe: “Vi Vi, con đứng trên đường làm gì thế, nguy hiểm đấy.”
Vi Vi bước tới cạnh xe, giơ món quà chia tay mà cô đã chuẩn bị ra: “Đây là quà con tặng Tĩnh Tĩnh.”
Lâm Lỗi cũng đi đến gần, đưa gói đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn lên, nhưng trên gương mặt lạnh lùng của cô không nhìn ra vẻ đau lòng, bất mãn giục: “Tĩnh Tĩnh, cậu cầm lấy nhanh lên, tay của tớ mỏi rồi.”
“Tĩnh Tĩnh, con có muốn xuống nói mấy câu với bạn không?” Mẹ thấy tôi buồn, giúp tôi cởi dây an toàn ra, cho chúng tôi thời gian tạm biệt.
Vi Vi thực sự thích hợp làm diễn viên, lúc này cậu ấy đã hoàn toàn rơi vào tâm trạng bi thương, nước mắt không ngừng rơi, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta đau lòng.
“Được rồi, Vi Vi, cậu đừng khóc nữa, đây đâu phải sinh ly tử biệt.” Tôi bị cậu ấy làm cảm động đến mũi cay sè, cũng khóc theo.
Tay Lâm Lỗi rũ bên mép quần, mím chặt môi, cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình.
Vi Vi giang tay ôm chặt lấy tôi, nước mắt nước mũi cậu ấy rơi vào cổ tôi lành lạnh, dính dính.
“Triệu Vi Vi, cậu cần gì làm quá vậy?” Ngoài miệng tôi nói thế nhưng vô thức đã giơ tay ôm cậu ấy.
Những người bạn thân thiết của tôi, lần chia tay này không biết bao giờ gặp lại. Nhà dì tôi ở thành phố xa lạ cách hàng trăm km, đó là nơi tôi chỉ nhìn thấy trên bản đồ. Xa xôi, xa lạ, cô độc, bơ vơ là những cảm nhận đầu tiên của tôi khi nghĩ đến thành phố đó.
Mặc dù là dì ruột, là người họ hàng thân thích, nhưng dù sao cũng không phải là cha mẹ ruột của mình, tôi không thể tự do nổi giận, tùy ý làm nũng, không biết kiêng dè mà ồn ào nhốn nháo, không thể thoải mái hòa cùng bạn bè cùng xem TV, chơi trò chơi, càng không thể nào gặp được bà nội tôi yêu quý nhất.
Nghĩ tới đây, nỗi buồn tôi dâng lên đến đỉnh điểm, ôm Vi Vi khóc vùi, gần như trút hết nước mắt của những năm nay. Lâm Lỗi sau lưng chúng tôi lén lau nước mắt, cậu ấy an ủi chúng tôi: “Không phải đã hứa chúng ta sẽ viết thư cho nhau sao, Tĩnh Tĩnh, cậu đến đó rồi thì ngày nào cũng nhớ phải viết thư cho chúng tớ.”
Tôi gật đầu lia lịa, dưới sự thúc giục của mẹ mà lưu luyến lên xe.
Ông chủ Triệu đánh tay lái, xe chạy xa khỏi lối vào làng, tôi nhìn vào kính chiếu hậu, hai người bạn thân nhìn tôi rời đi, bóng dáng hai cậu ấy càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, có một bóng dáng nhỏ bé rất quen thuộc từ xa chạy đến, nhưng tôi chưa kịp nhìn rõ thì xe đã quẹo cua, rời khỏi con đường quê quen thuộc hòa vào con đường nhựa rộng lớn bằng phẳng.
*
Trương Gia Vũ thở hổn hển chạy đến dưới gốc cây hòe, tay cầm con gấu nhồi bông to, thất vọng nhìn theo bóng chiếc xe tải nhỏ biến mất nơi xa, miệng thầm gọi tên Lý An Tĩnh.
Triệu Vi Vi vẫn còn đang khóc, cô cực kỳ buồn được Lâm Lỗi nắm tay dẫn vào tiệm bán đồ ăn vặt.
Khi hai người bước ra, hai cô gái nhỏ mỗi người cầm một túi kẹo, Triệu Vi Vi đã nở nụ cười, xé một viên kẹo cho vào miệng.
“Ngon lắm, Lỗi Lỗi, cậu muốn thử kẹo của mình không?”
Cảm xúc của trẻ con nhanh đến nhanh đi, một túi kẹo là có thể tạm thời xoa dịu nỗi buồn chia xa một người bạn.
“Trương Gia Vũ, cậu làm gì ở đây thế? Có muốn ăn kẹo không?” Lâm Lỗi vì hôm trước làm Trương Gia Vũ khóc, trong lòng vẫn áy náy, chủ động đưa kẹo của mình tới trước mặt cậu.
Trương Gia Vũ ủ rũ: “Lý An Tĩnh thật sự rời đi sao? Cậu ấy còn quay về không?”
“Sao cậu quan tâm đến cậu ấy thế?” Triệu Vi Vi xem nhiều phim thần tượng, đối với quan hệ bạn trai bạn gái không lạ lẫm, không nhịn được đặt câu hỏi, hơi nghi ngờ không biết có phải Trương Gia Vũ thích Tĩnh Tĩnh không.
“Vì…” Trương Gia Vũ bị hỏi thì đỏ mặt, “Cậu ấy là bạn mình.”
Triệu Vi Vi mở to mắt nhìn Trương Gia Vũ, kẹo nổ trong miệng cô nổ bôm bốp, Vi Vi hít một hơi, mím chặt môi, sợ kẹo sẽ nhảy ra khỏi miệng mình.
Trương Gia Vũ rầu rĩ về nhà, em gái còn đang ngủ, cậu giúp em đắp lại chăn đã bị đá sang một bên, ngẩn ngơ nhìn con gấu bông không được tặng đi kia.
Trương Phong tan làm về nhà, con trai tám tuổi đã bê chậu nước sôi để nguội, còn mang quả dưa hấu hôm qua ăn chưa hết trong tủ lạnh ra.
Sau khi người vợ Tào Như lâm bệnh nặng qua đời, tinh thần Trương Phong sa sút một thời gian dài. Anh cao 1.8 mét, vóc dáng cao lớn gầy như trang giấy, nếu không phải còn có con trai con gái cần nuôi dưỡng, thật sự anh rất khó để đủ can đảm mà một lần nữa bắt đầu cuộc sống sinh hoạt bình thường. Trương Phong và vợ là thanh mai trúc mã. Hai người không học đại học, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì cùng ra ngoài làm việc. Sống trong tầng hầm, sống qua ngày dựa vào màn thầu, dưa muối, trải qua những khó khăn gian khổ ngày làm mấy việc; hai người từ hai bàn tay trắng, chậm rãi dốc sức xây dựng nên gia đình nhỏ của chính mình. Tào Như là người phụ nữ như tia nắng mặt trời, ở đâu có cô thì ở đó rộn ràng tiếng nói cười, một nhà bốn người của họ từng có bao nhiêu hạnh phúc ấm áp, sau khi mất đi thì biết bao mất mát, tiếc thương. Cái chết của Tào Như thay đổi mọi người trong nhà, con trai tám tuổi năm đó của cô chỉ sau một đêm trưởng thành thành một chàng trai, âm thầm giúp ba chia sẻ việc nhà, chăm sóc em gái chu đáo. Con gái cô ba tuổi đến nay vẫn không biết mẹ đã qua đời, ngây ngô cho rằng một ngày nào đó mẹ sẽ trở về.
Ai mà ngờ cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này trước đây cũng là một cậu nhóc nghịch ngợm, bướng bỉnh gây sự đủ chuyện, còn vì không chịu làm bài tập, tan học đi chọc tổ ong vò vẽ nên phụ huynh bị giáo viên mời đến trường rất nhiều lần.
Đau khổ khiến người ta trưởng thành nhanh chóng, bất kể là trẻ con hay người lớn.
“Con trai, con đoán ba mua cho con gì đây?” Trương Phong xách một túi giấy được đóng gói đẹp mắt, lắc lắc trước mặt con trai.
Trương Gia Vũ không hứng thú, nhẹ nhàng đáp: “Đùi gà? Bánh kem ạ?”
Trương Phong buông túi, vươn tay sờ trán con, lẩm bẩm: “Con không sốt mà, con thấy không khỏe sao?”
Trương Gia Vũ lắc đầu, lấy đùi gà với bánh kem trong túi ra, để riêng phần cha với em gái, sau đó lấy phần mình, ngồi lên ghế lặng lẽ ăn.
Trương Phong nhún vai, mở tủ lấy quần áo rồi vào nhà tắm tắm rửa.
Bánh kem dâu tây và đùi gà nướng là món yêu thích của Trương Gia Vũ, nhưng hôm nay bánh kem làm Trương Gia Vũ thấy rất thất vọng, bơ không ngọt, dâu tây cũng nhạt nhẽo. Cậu cắn mấy miếng thì không ăn nữa, hai tay chống cằm ngẩn người, không biết bây giờ Lý An Tĩnh đi đến đâu, cậu ấy có ăn ngon không? Có thể gặp những người bạn mới? Tính cách cậu ấy tốt như vậy, nhất định sẽ quen nhiều bạn bè, nhưng liệu vì vậy mà cô sẽ quên mất bạn cũ không?
Trương Gia Vũ càng chán nản, Triệu Vi Vi và Lâm Lỗi mới được xem như là bạn cũ, cậu với Lý An Tĩnh quen biết nhau chưa đến một tuần, có thể được xem là bạn bè không?
*
Trên chuyến tàu hỏa màu xanh cách đó hàng trăm km, loa phóng thanh thông báo tên nhà ga, nghe cái tên vừa lạ vừa quen kia, tôi lập tức tỉnh táo.
Tôi lay lay mẹ đang sắp ngủ: “Đến ga rồi ạ.”
Mẹ Vương Lị Lị, có một đặc điểm rất kỳ lạ – say tàu xe, hơn nữa là say ngủ, vì vậy ngay khi bước lên tàu bà đã bắt đầu buồn ngủ, nói là ngủ rồi thì sẽ không say xe.
Lúc này bà đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe tôi nói thì đứng bật dậy, lấy hành lý chuẩn bị xuống tàu.
“Cô này, đó là con cô phải không?” Nhân viên soát vé chỉ vào người đang sắp khóc là tôi.
Lúc đó mẹ mới phát giác quên dẫn tôi ra khỏi tàu, quay lại tìm tôi, xách chiếc túi dưới chân tôi – trong đó đựng tất cả quần áo và đồ quý giá của tôi. Khoảnh khắc đó, tôi thật sự rất muốn ăn vạ trên tàu không đi, có lẽ trong lòng mẹ hoàn toàn không có tôi, nếu không tại sao bà lại muốn đưa tôi đi chứ không phải là em trai?
Nghĩ vậy, cảm xúc chồng chất trong lòng tôi như củi khô gặp lửa, bùng cháy trên sân ga ở một thành phố xa lạ, hơn nữa còn là không thể kiểm soát.
Giọng tôi vốn đã to, khóc lên càng to, nhất là ở nơi đông đúc như nhà ga, nơi mà tiếng khóc của trẻ em có thể ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám đông.
Mẹ tôi xấu hổ, liên tục ngăn lại: “Đừng khóc, ai không biết còn tưởng đang lừa buôn bán trẻ con đấy.”
Nhưng tôi không nhịn được, nếu như lúc này bà có thể cho tôi một cái ôm tràn ngập tình thương của mẹ, dỗ dành tôi vài câu, có lẽ tôi sẽ ngoan ngoãn theo bà ra khỏi sân ga, nhưng mà bà không làm thế, thậm chí một câu quan tâm cũng không có, chỉ liên tục trách móc tôi.
Tôi hết cách, ngồi bệt dưới đất gào khóc hết sức mình, càng ngày càng có nhiều người vây xem, mẹ tôi cuống quýt giải thích, càng giải thích thì càng phiền phức.
Tiếng khóc của tôi thu hút sự chú ý, mấy chú cảnh sát đẹp trai mặc quân phục len qua đám đông đến bên cạnh tôi.
Người vây xem càng đông, một vài người lấy điện thoại chụp ảnh tôi.
“Đồng chí cảnh sát, mấy anh hiểu lầm, đây là con gái tôi, con bé cáu kỉnh, tôi dẫn con bé đi ngay.”
Tôi bướng bỉnh ôm chân chú cảnh sát, không muốn đi với mẹ, không muốn bị bà đem đi cho người khác, cho dù người kia là dì ruột tôi.
Chú cảnh sát có thân hình cao to ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Bạn nhỏ, con nói chú nghe, người này có phải mẹ con không?”
Tôi nhìn chú cảnh sát oai vệ, lại nhìn ánh mắt mẹ dành cho tôi, dứt khoát lắc đầu: “Không phải.”