“Mọi người đừng ầm ĩ, từ từ từng người một nói.”
Vi Vi: “Chú cảnh sát, cháu thật sự không có trộm gì cả, ông chủ này vu khống cháu, chú phải thay cháu nói lý lẽ công bằng.”
Cảnh sát dùng bút gõ gõ vở: “Em học sinh, bình tĩnh chút, có gì chậm rãi nói.”
Vi Vi đỏ mặt: “Chuyện là thế này, sau giờ cơm cháu với bạn ra ngoài đi dạo hiệu sách định mua một quyển tiểu thuyết, nhưng ông chủ nói bán hết rồi nên tụi cháu đi dạo lòng vòng, đến lúc ra ngoài lại bị ông chủ nói là ăn trộm, vu khống cháu trước mặt bao nhiêu người như thế.”
Phùng Ái Quân chỉ quyển sách trên bàn: “Đồng chí cảnh sát, cuốn sách này giấu trong mũ con bé, còn muốn lừa qua mặt tôi, không có cửa đâu.”
Vi Vi tức giận nhìn ông chủ Phùng: “Ông nói bậy! Chắc hẳn có người lén bỏ vào mũ tôi, sao tôi lại đi trộm loại sách thế này, cho không tôi cũng không thèm!”
Cảnh sát liếc mắt nhìn ‘tang vật’, trên trang bìa là dòng chữ to đập vào mắt: “Dấu hiệu heo nái”.
Phùng Ái Quân khinh thường: “Sách này tôi bán rất chạy, mắc gì tặng không cho cô.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi là người làm ăn có trách nhiệm, đâu có lòng dạ nào đi đổ tội cho một học sinh cấp 3, còn kéo cả mình đến đây, tôi còn trông đợi bán sách cho học sinh vào buổi trưa đấy.”
Cảnh sát nhìn Lâm Lỗi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi: “Cô bạn học sinh này, em có gì muốn bổ sung không?”
Lâm Lỗi nhìn cảnh sát: “Bạn tôi nói thật.”
Phùng Ái Quân hừ một tiếng: “Sao có thể tin lời nó được, chắc chắn hai đứa nó đã thông đồng trước.”
Cảnh sát khép vở ghi chép lại, hỏi: “Hiệu sách ông có camera không?”
Phùng Ái Quân gật đầu, cố tình nhìn qua Vi Vi: “Dĩ nhiên là có, để ngăn ngừa những kẻ gian ‘thừa nước đục thả câu’, tôi đã cố ý lắp camera.”
Cảnh sát thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì dễ xử rồi, cứ xem camera thì sẽ biết.”
Bốn người ngồi trước một máy tính cũ, nhìn chằm chằm vào mành hình. Hình ảnh mơ hồ có một bóng người mập mạp lùn lùn luôn đi theo sau Vi Vi. Ngay trước lúc Vi Vi và Nhị Lỗi rời khỏi hiệu sách, người đó đem một quyển sách bỏ vào mũ áo phía sau của Vi Vi.
Khi chân tướng sự việc được phơi bày, Vi Vi lập tức mất bình tĩnh, ồn ào đòi chủ hiệu xin lỗi cô trước mặt mọi người. Nhưng Phùng Ái Quân lại rơi vào một cơn tức giận mới, ông liên tục xem lại camera hình ảnh người đó, càng nhìn càng thấy quen thuộc, chắc chắn là khách quen trong tiệm.
Từ đồn cảnh sát ra ngoài đã là chạng vạng tối, Vi Vi và Lâm Lỗi đi trên con phố ăn vặt náo nhiệt, mấy người bán ven đường nhìn thấy hai người đi qua đều hô to: “Mấy em ơi, muốn ăn thịt nướng không?”
Lâm Lỗi nhìn Vi Vi dò hỏi, Vi Vi hiểu nên lắc đầu, hôm nay cô mặc quần áo mới không muốn làm dính mùi thịt nướng lên người.
Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ ở góc đường, Vi Vi bị mùi thơm hấp dẫn, theo mùi đi tới cửa hàng bán bánh cá nướng. Bà chủ đang cho nhân đậu đỏ vào khuôn, nhìn thấy Vi Vi cười hỏi: “Cô bé muốn ăn bánh cá nướng không? Bánh mới rất thơm, có đến năm loại nhân.”
Vi Vi quẳng việc giảm cân lên chín tầng mây, hào hứng nói với Lâm Lỗi: “Nhị Lỗi, cậu muốn ăn vị gì?”
Lâm Lỗi không muốn ăn đồ ngọt nhưng cô không thể từ chối gương mặt tươi cười của Vi Vi, vì vậy nói: “Giống cậu đi.”
Vi Vi đảo mắt: “Chúng ta mua hai vị khác nhau đi, có thể chia nhau ăn.”
Lâm Lỗi: “Sao cũng được, cậu tự quyết định.”
“Được! Bà chủ, làm phiền cho cháu một cái vị truyền thống, một cái vị trà xanh.”
Bánh cá nướng mới ra lò nóng hầm hập, Vi Vi lật qua lật lại miếng bánh qua lớp giấy gói, há miệng cắn một miếng nhỏ, lớp nhân đậu đủ đậm đặc quyện với lớp vỏ bánh mềm thơm, ăn vào khiến người ta sung sướng.
Vi Vi ngẩng lên nhìn cái bánh vị trà xanh còn nguyên trong tay Lâm Lỗi, “Nhị Lỗi, sao cậu không ăn? Không thích vị trà xanh hả?”
Lâm Lỗi lắc đầu, cảm thấy miếng bánh cá cầm trong tay hơi nóng.
“Tớ nếm trước giùm cậu.” Vi Vi nói rồi nghiêng người về phía Lâm Lỗi, cúi đầu cắn miếng bánh cá.
“Sao hả?”
“Ngon cực!” Vi Vi thỏa mãn nuốt miếng bánh cá vị trà xanh xuống.
Lâm Lỗi nhìn miếng bánh cắn dở trong tay, chậm rãi cúi đầu cắn vào chỗ Vi Vi vừa cắn, vị trà xanh lan tỏa giữa môi răng cô, cô tham lam nhấm nháp, mơ mộng không biết có phải được xem là gián tiếp “chạm môi ngọt ngào” không.
“Cậu nếm thử vị truyền thống của tớ nè.” Vi Vi đưa bánh cá chỉ còn một nửa của mình đến bên miệng Lâm Lỗi.
Hai người vừa đi vừa ăn, con phố ăn vặt dài nhanh chóng đến cuối đường, Vi Vi vỗ bụng ợ lên, dự định tối không ăn cơm nữa.
Trường còn cách một quãng khá xa, gần đây cũng không có trạm xe buýt, Vi Vi lười đi bộ muốn gọi taxi, nhưng hai người ra ngoài mang không nhiều tiền, lại mới mua bánh nên tiền không đủ trả phí mở cửa của taxi.
“Tớ biết một con đường nhỏ đi tắt sẽ nhanh hơn, muốn đi thử không?”
Vi Vi tin tưởng gật đầu.
Lâm Lỗi dẫn Vi Vi đi men theo con đường hai bên mọc đầy cây ngô đồng, bóng đêm dần dày đặc, mảnh trăng non cong cong dường như mọc từ trên cây ra, trong mấy ngôi nhà bên đường truyền ra tiếng đàn du dương làm tăng thêm phần lãng mạn.
Vi Vi dẫm lên ánh trăng nhỏ vụn, tựa như chú thỏ con nhảy nhót tới lui, Lâm Lỗi không chú ý là cô đã bị vấp viên gạch ngã lăn ra đất.
“Ai mà ác vậy chứ, ném gạch trên đường vầy!” Vi Vi ngồi dưới đất, đau đớn mắng người.
Lâm Lỗi vội chạy tới cẩn thận đỡ cô dậy: “Còn đi được không?”
Vi Vi thả tay khỏi Lâm Lỗi, thử đi về trước một bước rồi ngồi thụp xuống đau đớn.
Lâm Lỗi đi qua, khom người ngồi xổm trước mặt Vi Vi, chỉ lưng mình, “Tớ cõng cậu.”
Vi Vi chần chừ: “Vậy sao được? Tớ… tớ nặng lắm, lỡ làm cậu mệt thì làm sao?”
“Chậc… bạn Triệu Vi Vi à, cậu không tin khả năng của tớ à, đường phía trước cũng không bao nhiêu, cậu không muốn chịu đau thì ngoan ngoãn lên đi.”
Nghe Lâm Lỗi nói vậy, Vi Vi gật đầu bò lên lưng Lâm Lỗi, tuy đều là con gái nhưng lưng Lâm Lỗi ấm áp lại rộng lớn, mang đến một cảm giác an toàn khó hiểu.
Lâm Lỗi chậm rãi đi trên con đường đầy bóng cây, cô cố tình đi chậm lại, hy vọng khoảng thời gian tươi đẹp này có thể lâu thêm chút nữa.
Vi Vi ôm cánh tay Lâm Lỗi, đột nhiên hỏ: “Nhị Lỗi, trước kia không phải cậu nói giới thiệu cho tớ một quyển tiểu thuyết sao? Cái gì ‘xà’ đó, tớ bận chuẩn bị thi cúp kiến thức quên béng mất.”
Mặt Lâm Lỗi thoắt đỏ ửng lên, cô do dự một hồi lâu mới nói: “Bạch xà.”
Vi Vi phụ họa ngay: “Đúng đúng đúng, ‘Bạch xà’, tên này nghe hay nhỉ, có phải phần trước của truyện ‘Tân Bạch nương tử truyền kỳ’ không?”
Lâm Lỗi lắc đầu: “Không phải.”
Vi Vi hơi khó hiểu: “Vậy sao lại tên Bạch xà? Đây là sách viết về rắn à? Cậu biết tớ chỉ thích xem tiểu thuyết tình cảm mà.”
Lâm Lỗi: “Đó là câu chuyện tình cảm động do Nghiêm Ca Linh viết. Cậu biết không, thật ra Thanh xà bạch xà có một truyền thuyết.”
Vi Vi tò mò: “Truyền thuyết gì?”
Lâm Lỗi dừng lại một chút, hất vai ôm Vi Vi sắp tuột xuống chặt hơn, nói: “Trước khi Thanh xà Bạch xà có mối quan hệ chủ tớ thì Thanh xà là đàn ông, hai người đấu võ với nhau, nếu Bạch xà thua thì cô ấy phải làm vợ Thanh xà, nhưng kết quả lại là Thanh xà thua. Người ấy đã đánh cuộc thì chấp nhận chịu thua, hóa thành con gái vĩnh viễn ở bên cạnh Bạch xà, trở thành nha hoàn bên người cô ấy.”
Kể đến đây Lâm Lỗi dừng lại không nói tiếp, cô đang đợi phản ứng của Vi Vi, không biết cô ấy nghe xong thì sẽ cảm thấy thế nào.
Vi Vi suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Vậy ra Thanh xà thật ra thích Bạch xà? Hứa Tiên là người ‘hoành đao đoạt ái’?”
Lâm Lỗi nghiêng đầu: “Cậu cũng có thể hiểu là như vậy, dù sao một ngàn người đọc thì sẽ có một ngàn Hamlet.”
Vi Vi lộ vẻ ngưỡng mộ: “Nhị Lỗi, không ngờ cậu lại hiểu biết nhiều vậy.”
Lâm Lỗi cười cười ngượng ngùng, cõng Vi Vi trên lưng tiếp tục đi, rốt cuộc khi tiết tự học đầu tiên kết thúc thì cũng về đến trường.
Trước tiên hai người đến phòng y tế để bác sĩ kiểm tra vết thương bong gân trên chân Vi Vi. Sau khi bôi thuốc thì Lâm Lỗi lại cõng Vi Vi về ký túc xá.
Muốn cõng một người lên đến lầu 4 thật khó, Vi Vi đau lòng Lâm Lỗi nên muốn mình tự đi, nhưng Lâm Lỗi cương quyết không chịu, cô như có một sức mạnh vô tận, cõng Vi Vi từ lầu 1 đến lầu 4, không hề ngừng nghỉ giữa chừng.
Vi Vi bị thương ngồi trên giường tận hưởng dịch vụ năm sao của Lâm Lỗi. Đồ ăn thức uống được gói lại để trên bàn gấp nhỏ, còn chu đáo lấy gối làm một giá đỡ đơn giản cho Vi Vi. Nhìn Lâm Lỗi bận rộn trước sau, Vi Vi rất cảm động: “Cảm ơn cậu Nhị Lỗi, cậu tốt quá, còn chu đáo hơn cả mẹ tớ.”
Lâm Lỗi bị Vi Vi khen đến ngượng ngùng, cô giục: “Cậu ăn nhanh đi kẻo nguội.”
“Ừ! Cậu lại ăn chung với tớ đi, nhiều thế này mình tớ ăn không hết.”
“Được.” Lâm Lỗi để đồ trên tay xuống, ngồi bên mép giường Vi Vi.
Hai người cùng uống một ly trà sữa trân châu, ăn cùng phần cơm cá, Lâm Lỗi chỉ ăn rau để thịt lại chừa cho Vi Vi.
“Trời ơi, tớ thật muốn lấy cậu.” Vi Vi vừa nói ra, đũa Lâm Lỗi đã rơi xuống đất, cô căng thẳng nhìn vào mắt Vi Vi, lại thấy cô ấy chỉ tập trung ăn thịt.
Câu nói khiến cảm xúc Lâm Lỗi dâng trào lại chỉ là một câu cảm thán không có nghĩa từ miệng Vi Vi.
Ăn xong, Vi Vi dựa vào giường ợ lên, “Nhị Lỗi, quyển Bạch xà cậu có giữ đó không?”
Lâm Lỗi gật đầu.
Vi Vi: “Cho tớ mượn xem được không?”
Lâm Lỗi lấy một quyển sách được giữ gìn cẩn thận từ trong chồng sách đầu giường ra, đưa cho Vi Vi.
“Cảm ơn!” Vi Vi dựa vào giường, thích thú đọc.
Quyển tiểu thuyết rất ngắn, Vi Vi đã đọc xong trước khi đến giờ tắt đèn. Cô nói mình thích Từ Quần Sơn, cái kết quá đáng tiếc, cô thích một cái kết đoàn viên hạnh phúc, bất kể trên đường họ đối mặt bao nhiêu sóng gió, quanh co, hai người yêu nhau đến cùng sẽ luôn đến bên nhau, vì tình yêu đích thực sẽ chiến thắng tất cả.
Lâm Lỗi bi quan lại không cho là vậy, cô cảm thấy thế giới này có quá nhiều điều bất lực, kết cục hoàn mỹ không tồn tại. Mỗi người trên thế giới này đều chỉ là cố gắng nỗ lực hết sức mình để không lưu lại quá nhiều tiếc nuối trong cuộc đời.
Chú thích:
“Bạch xà – Rắn trắng” là một tiểu thuyết được viết bởi nhà văn người Mỹ Yan Geling, được xuất bản lần đầu vào năm 1999. “Bạch Xà” kể về tình yêu đồng giới giữa hai con người bị gạt ra ngoài lề xã hội trong Cách mạng Văn hóa từ những góc nhìn khác nhau trong ba phiên bản khác nhau. Nữ vũ công Sun Likun trong “Bạch Xà” mê hoặc muôn loài vì vũ đạo “Truyền thuyết về Bạch Xà”, đồng thời bị kết tội trong “Cách mạng Văn hóa” vì tài năng xuất chúng và cuộc sống lãng mạn. người bị canh gác nghiêm ngặt ngay cả khi đi vệ sinh, và trở thành “con rắn xinh đẹp phản cách mạng” bị mọi người hắt hủi, Sun Likun đã gặp một fan vũ đạo “tomboy” Xu Qunshan, người đã say mê cô từ khi còn nhỏ. Một câu chuyện huyền thoại về tình yêu và hận thù đan xen trong một giai đoạn lịch sử đặc biệt .
Tiểu thuyết “Bạch Xà” đoạt Giải thưởng Văn học “Tháng 10” lần thứ 7 tại Trung Quốc năm 2001.
Theo https://baike.baidu.com/item/%E7%99%BD%E8%9B%87/3654574