Sáng mùng một Tết, ba chúng tôi mặc quần áo cũ ngồi dưới gốc cây hòe già cắn hạt dưa.
Một đám trẻ con mặc quần áo mới đi chúc Tết khắp các nhà, có mấy cô bé học tiểu học bím tóc đi ngang chỗ chúng tôi.
“Sao mấy chị không mặc quần áo mới vậy?”
Vi Vi phun vỏ hạt dưa ra: “Vì tụi chị là chị!”
Cô bé thắt bím tóc dài không hiểu nổi câu trả lời của Vi Vi: “Là chị thì có liên quan gì?”
Vi Vi không kiên nhẫn đáp: “Chỉ có trẻ con mới muốn mặc quần áo mới, mấy chị còn có việc quan trọng hơn phải làm! Hừ! Mấy đứa nhóc con thì biết cái gì!”
Cô bé bím tóc dài bĩu môi: “Vậy… tụi em không thèm lớn nữa.”
Chúng tôi tiếp tục cắn hạt dưa, tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Từ khi lên cấp 3, áp lực càng lúc càng nặng, thi cử, bài tập dường như không bao giờ làm hết khiến chúng tôi thở thôi cũng thấy khó khăn.
Chúng tôi ngồi từ giữa trưa đến chiều, vỏ hạt dưa chất thành núi dưới đất nhưng Vi Vi vẫn không có ý định đi về, cô đang đợi Triệu Phi… Triệu Phi lấy chiếc Polaroid mà Vi Vi xem như bảo bối đi hẹn hò, cô rất lo thần kinh thô như Triệu Phi sẽ làm hỏng chiếc Polaroid của mình. (Máy ảnh chụp lấy ngay).
Chú Trương Phong và cô Viên Phương tiễn mấy người họ hàng cuối cùng về, hai người đi đến cây hòe thì thấy chúng tôi.
Cô Viên Phương cười chào hỏi: “Tĩnh Tĩnh, sao các cháu lại ngồi dưới đất? Trời lạnh không tốt cho sức khỏe.”
“Không sao đâu cô ạ, tụi cháu mặc ấm lắm.”
Viên Phương cười: “Còn trẻ không cẩn thận thì đến tuổi như cô chú thì sẽ hối hận… Phải rồi, mấy cháu lát nữa về nhà nói mẹ đừng nấu cơm, tối đến nhà cô chú ăn đi, đủ thứ món ngon.”
Trương Phong nói thêm: “Có mấy loại chocolate mà tụi con thích ăn, Tiểu Vũ đã đặc biệt nhờ chú mua, nếu đến trễ là không còn đâu.”
“Dạ được ạ!”
Tối hôm đó, mấy nhà chúng tôi tề tựu đông đủ ở nhà Trương Gia Vũ, ngồi đầy ba bàn, ngay cả cha mẹ Ngưu Thụy thường ít xuất hiện cũng đến.
Trương Phong và Viên Phương chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, rượu, hai người không tổ chức đám cưới, hôm nay xem như lần đầu tiên Viên Phương đãi khách từ khi cưới về đây. Vì là ngày đầu tiên năm mới nên Viên Phương còn cố ý đặt những bao lì xì dưới chén đũa của những đứa trẻ, tiền không nhiều, chỉ xem như là may mắn.
Tài nấu ăn Viên Phương không thua kém mẹ Vi Vi – Hoàng Thục Nhã, thức ăn trên bàn đều do bà làm, sắc – hương – vị đều đủ cả, có thể so sánh với tay nghề đầu bếp khách sạn. Bà hay cười, cũng thích nói chuyện, chăm sóc mọi người tận tình chu đáo, trong bữa tiệc còn hát một ca khúc Quảng Đông êm tai, ánh mắt Trương Phong nhìn bà không giấu nổi niềm vui.
Bà Lưu thích náo nhiệt vỗ bàn: “Không khí thế này sao lại có thể thiếu rượu được! Uống ly rượu giao bôi đi!”
Người lớn trẻ nhỏ cũng ồn ào hưởng ứng: “Uống rượu giao bôi, rượu giao bôi.”
Viên Phương cười ngượng ngùng, dưới sự chứng kiến của mọi người, cùng Trương Phong uống cạn ly rượu do con trai con gái rót.
Giữa phòng khách còn treo ảnh chụp mẹ ruột Trương Gia Vũ, hình ảnh một nhà bốn người ấm áp, Viên Phương đặc biệt đóng một khung ảnh bằng kính. Bà từng nói với Trương Phong không dưới một lần rằng: Em thật sự cảm ơn mẹ của Tiểu Vũ – Tiểu Như, cô ấy đã sinh hai đứa con tuyệt vời.
Từ lâu Viên Phương đã xem hai đứa trẻ này là một phần sinh mệnh của mình, bà muốn nỗ lực làm tất cả mọi thứ để trở thành một người mẹ tốt, một người vợ tốt.
Mùng 5 Tết, Lâm Lam đến trường học bù. Ông chủ Triệu chở Lâm Lam đến trường, bà Lưu gần như chuyển hết đồ Tết của nhà dọn lên xe, Lâm Lam từ chối mãi mới không cho bà mang hai thùng sữa lên xe. Lâm Lam biết sữa là món em gái Lâm Lỗi thích nhất.
Còn cách mười ngày trước khi chính thức khai giảng, chúng tôi ở nhà ăn ngủ y như heo. Sáng ngủ đến khi tự thức, cơm nước xong thì tụ tập lại nhà Lâm Lỗi xem TV, rồi ăn cơm, xem TV, ngủ… cứ thế không hề có chí tiến thủ.
Mấy bà mẹ nhìn không nổi nữa, nhìn thấy chúng tôi là lắc đầu thở dài, cằn nhằn không thôi.
“Mau về trường đi học đi, cả đám lười như quỷ ấy.” bà Hoàng đau đầu nhìn con gái nhà mình, còn trông cậy gì mà mong con bé đậu trường đại học danh tiếng, bây giờ sợ ngay cả bóng dáng đại học còn không thấy.
Vi Vi cầm ba quả cam, cười ngỏn ngoẻn đi vào nhà Lâm Lỗi.
Tôi đổ bánh quy và mứt vỏ hồng mang từ nhà đến vào đ ĩa trên bàn trà, Lâm Lỗi ngồi xổm cạnh đ ĩa DVD mượn từ nhà Châu Kiệt Thụy: “Xác già ở thôn” với “Lời nguyền rủa” nghe nói ghê lắm, chúng tôi quyết định xem một bộ.
Lâm Lỗi: “Xem bộ nào trước?”
Tôi và Vi Vi đồng thanh: “Xác già ở thôn.”
Lâm Lỗi kéo rèm lại, trong phòng lập tức tối sầm lại, có cảm giác như đã nửa đêm.
Ba chúng tôi tựa sát nhau, mắt nhìn chằm chằm lên màn hình TV, nhạc nền với khung cảnh quỷ dị kia làm chúng tôi sợ run bần bật, không dám thở mạnh.
Ban đầu tình tiết vẫn còn nằm trong phạm vi chúng tôi có thể chấp nhận được, đến giữa chừng đột nhiên có hình ảnh nhảy ra làm chúng tôi sợ hãi nhắm tịt mắt lại hét toáng lên. Vi Vi nhát gan nhào thẳng vào ngực Lâm Lỗi, giấu mặt vào lòng ngực Lâm Lỗi kêu gào ầm ĩ. Tôi bịt mắt lại, không dám nhìn tới những hình ảnh ghê rợn kia, chỉ còn Lâm Lỗi bình tĩnh nhìn màn hình TV không chớp mắt.
Xem xong một bộ phim ma, tôi với Vi Vi toát hết mồ hôi lạnh, đồ ăn vặt, trái cây đem tới cũng không động đến, những hình ảnh đáng sợ kia cứ thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt khiến chúng tôi nơm nớp lo sợ.
“Giờ sao đây? Tối nay chắc chắn tớ không dám ngủ một mình, biết trước vầy thì không xem đâu, tại Châu Kiệt Thụy hết, tự nhiên giới thiệu cho tụi mình bộ phim kinh dị quá.”
Mặt Lâm Lỗi không đổi sắc, chậm rãi lột một quả cam: “Hay là tối nay hai cậu ngủ lại nhà tớ đi, dù sao thì giường tớ cũng to.”
“Được đấy!” Tôi và Vi Vi đang cầu mà còn chưa được.
“Thùng thùng thùng…” Tiếng đập cửa thô lỗ làm chúng tôi suýt nhảy dựng lên, Vi Vi lại bám lấy Lâm Lỗi, gần như treo người lên cô ấy.
Lâm Lỗi lên tiếng dò hỏi: “Ai đó?”
Người ngoài cửa không lên tiếng, tiếp tục gõ mạnh cửa.
Vi Vi sụt sịt mũi: “Không phải ma chứ?”
Tôi liếc xéo Vi Vi: “Chậc… Vi Vi, cậu đừng nói bậy, ban ngày ban mặt ma đâu ra?” Nói vậy chứ tôi cũng không chắc, lỡ là thật thì sao?
Lâm Lỗi ôm Vi Vi đi tới cửa, tiếp tục hỏi: “Ai vậy? Không lên tiếng tôi báo cảnh sát.”
Ngoài cửa vọng vào tiếng mang đậm âm mũi trầm trầm: “Ta là quỷyyy…”
“Aaaaaa…” Vi Vi hét to ôm chặt Lâm Lỗi.
Lâm Lỗi tiện tay nhặt cây gậy sau cửa, không hề sợ hãi hỏi: “Mày là quỷ gì? Xưng tên đi.”
“Quỷ đói đây, mau cho tao ăn, nếu không tao ăn thịt tụi mày!”
Lâm Lỗi đột ngột mở tung cửa, cầm gậy quát: ‘Ăn một gậy của tao trước rồi nói.”
Châu Kiệt Thụy xua tay xin tha: “Nhị Lỗi, tui đây, bà… bà thả gậy xuống.”
Ba chúng tôi đuổi theo Châu Kiệt Thụy vừa chửi vừa gào, mãi đến khi Châu Kiệt Thụy đề nghị bồi thường tổn thất tinh thần mới miễn cưỡng bỏ qua cho cậu ta.
Cái gọi là bồi thường tổn thất tinh thần là Châu Kiệt Thụy mời chúng tôi đến tiệm net chơi.
Khi đó tiệm net rất phổ biến, rất nhiều trẻ em đã tiêu sạch tiền tiêu vặt ở tiệm net, có người ở đó mấy ngày liền không ăn không uống không ngủ, mãi đến khi bị cha mẹ đánh mắng mang về nhà.
Chúng tôi mang cảm giác hiếu kỳ, mới lạ đi theo Châu Kiệt Thụy đến tiệm “Phi ngư” nổi tiếng nhất huyện thành. Vừa vào đến cửa đã bị sặc bởi mùi khói thuốc lá, mùi mì gói.
Châu Kiệt Thụy quen đường quen nẻo nói với người quản lý muốn bốn máy tính, chúng tôi mỗi người một máy. Vi Vi thành thạo hơn tôi và Nhị Lỗi, cô ấy thường xuyên lén sử dụng laptop của anh Triệu Phi, còn đăng ký một tài khoản riêng cho mình, nickname là “Công chúa nhỏ đẹp nhất thế giới.”
“Tĩnh Tĩnh, Nhị Lỗi, hai cậu có tài khoản chưa?” Vi Vi đã đăng nhập, chuẩn bị “trộm đồ”.
Tôi lắc đầu, dì đã từng dặn đi dặn lại tôi không được nghiện game, đừng nói đến tạo tài khoản, thậm chí đến trò xếp gạch, rắn tham ăn trên di động tôi còn chưa từng chơi.
Vi Vi lại nhìn Lâm Lỗi: “Nhị Lỗi, cậu cũng không có hả?”
Nhưng Lâm Lỗi lại gật đầu, “Tớ có.”
Vi Vi ngạc nhiên: “Cậu có hả? Sao không nói sớm, đọc dãy số đi tớ add cậu làm bạn bè.”
Lâm Lỗi đọc một dãy số, Vi Vi nhập vào ấn enter, một nickname “Prince” xuất hiện.
Vi Vi cẩn thận đọc lại tên tiếng Anh kia: “Nhị Lỗi, Hoàng tử bé này là cậu à?”
Lâm Lỗi gật đầu, cố ý nhìn vào mắt Vi Vi.
Vi Vi cười to: “Cậu đặt tên này nghe rất Tây, Tĩnh Tĩnh, còn thiếu mỗi cậu, tớ đăng ký giùm cậu một cái, sau này chúng ta có thể chat với nhau.”
Lâm Lỗi thất vọng nhìn lên màn hình máy tính, click mở một trang nghe nhạc. Cô đã thiết lập chế độ riêng tư, có một album chỉ mình cô có thể xem.
Vi Vi vô tâm không nhận ra ý nghĩa nickname của Lâm Lỗi, cô vui vẻ đi “trộm đồ”, còn add thêm vài người bạn lạ trên mạng, trò chuyện đủ thứ trời nam biển bắc với họ.
Tôi mở trình duyệt, trên trang web tìm một nickname và ảnh đại diện phù hợp, tìm cả buổi không có cái nào phù hợp, tất cả những nickname lẫn avatar do cư dân mạng giới thiệu đều hoặc là quá phổ biến hoặc là không chính thống, chẳng có cái nào lọt được vào mắt xanh của tôi.
Chú chim cánh cụt nhỏ dưới góc phải màn hình nhấp nháy điên cuồng (phần mềm QQ của Trung Quốc). Một nickname “Đại Hải” gửi lời mời kết bạn, sau khi tôi chấp nhận thì người đó nhanh chóng gửi tin qua: “Xin chào, tôi là Đại Hải.”
Tôi chợt nảy ra một ý, vụng về gõ lên bàn phím mấy chữ: “Xin chào, tôi là Tiểu Loa.”
Đại Hải nhanh chóng gửi tin khác: “Trùng hợp quá! Tôi có người bạn tên Tiểu Loa.”
Người này không phải lừa đảo chứ, tôi nghe nói trên mạng có rất nhiều người cố tình tiếp cận làm quen, lấy lòng tin bằng những thủ đoạn thông thường, sau đó làm ra chuyện xấu có hại đến tiền bạc hoặc hại bản thân.
“Trùng hợp vậy, tôi có người bạn là cảnh sát.” Tôi đắc ý gõ dòng này, chờ Đại Hải trả lời.
Quả nhiên, người tên Đại Hải đó mãi đến khi tôi offline vẫn không trả lời thêm bất kỳ tin nào, chắc hẳn người đó bị dọa sợ rồi. Tôi tự cảm thấy tự hào vì trí thông minh của mình, đắc ý vắt chân chữ ngũ.