Lâm Lỗi xách cái ba lô hồng do chị hai Lâm Lam tặng, cô chẳng những không thích mà còn cực kỳ ghét nó. Cô nhìn trúng một cái ba lô đen, nhưng mẹ cô, Lưu Xảo Ca khăng khăng cái ba lô hồng này chưa từng dùng tới, còn gần như mới nguyên, không muốn tốn tiền mua cái màu đen.
Bà Lưu còn nói, màu đen có gì mà đẹp, nhìn y như đám ma.
Triệu Vi Vi đeo một chiếc cặp da mới có in hình “Hoàn Châu cách cách” rực rỡ đầy màu sắc. Đây là cặp được ông chủ Triệu mua cho con gái cưng, ông mua trong cửa hàng bách hóa lớn khi đi Tây An nhập hàng, nghe nói tốn không ít tiền.
Triệu Vi Vi rất tự hào, đi trên đường với tâm trạng rất tốt, cô vui vẻ nói: “Các cậu có thấy cặp tớ in hình Tử Vi đẹp không?”
Lâm Lỗi liếc nhìn cặp Triệu Vi Vi, trên đó in ba gương mặt tươi cười: Tử Vi dịu dàng xinh đẹp, Hoàng A Mã thân thiện dễ gần, Tiểu Yến Tử tinh nghịch lém lỉnh. Cô lắc đầu nói không biết.
“Tĩnh Tĩnh, cậu thấy sao?”
“Tớ thấy Tiểu Yến Tử đẹp hơn.”
“Tử Vi đẹp hơn.”
“Tiểu Yến Tử đẹp hơn.”
“Tử Vi đẹp hơn!”
“Tiểu Yến Tử đẹp hơn!”
Chúng tôi suýt cãi nhau.
Lâm Lỗi không hiểu nổi: “Hai cậu cãi nhau gì vậy, cái này có gì mà tranh cãi, Tiểu Yến Tử hay Tử Vi đẹp hơn thì có liên quan gì tới chúng ta? Thật không hiểu nổi suy nghĩ con nít các cậu.” Cậu ấy nói y như mình là người lớn.
“Vậy cậu thấy ai đẹp hơn?” Triệu Vi Vi mặt mũi đỏ bừng nhìn Lâm Lỗi.
“Hai người đó không ai đẹp.” Lâm Lỗi nhìn Vi Vi, “Cậu đẹp hơn.”
Vi Vi nở nụ cười rạng rỡ, ôm tay Lâm Lỗi đung đưa, rất tự tin lẩm bẩm: “Đúng là mắt nhìn Lâm Lỗi tốt nhất, tớ cũng nghĩ vậy.”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc cặp bằng vải hoa bà nội tự tay may cho tôi, tuy nó không thời thượng như cặp của Vi Vi, cũng không to bằng cặp của Lâm Lỗi, nhưng chiếc cặp của tôi nhẹ nhàng hơn. Bà nội còn cố ý khâu thêm mấy cái ngăn nhỏ bên trong, tiện cho tôi đựng đồ ăn vặt, tiền tiêu vặt.
“À, suýt tí tớ quên mất, cho các cậu cái này.” Tôi lấy trong cặp ra hai cái bánh chocopie đưa Lâm Lỗi với Vi Vi mỗi người một cái.
“Oaaa, cảm ơn Tĩnh Tĩnh, đây là đồ ăn vặt cậu mang từ nhà dì về hả?” Vi Vi nhìn giấy gói đẹp đẽ, thích thú không muốn buông tay.
“Ừ, dì tớ đi siêu thị mua, mua cả hộp luôn.”
Vi Vi xé mở gói bánh, cắn một miếng bánh nhân mềm phủ chocola, mắt híp lại hưởng thụ: “Ngon quá đi.”
Lâm Lỗi nói mình không đói, cậu ấy nhét bánh chocopie vô túi quần, lấy chân đá những hòn sỏi nhỏ bên vệ đường.
“Nhị Lỗi, ăn thử đi, nó thực sự ngon lắm đó.” Tôi rất mong đợi phản ứng của Lâm Lỗi, khăng khăng muốn cô ấy phải ăn ngay, Nhị Lỗi bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng ấm áp không lay chuyển được tôi, đành phải mở ra ăn.
“Thế nào?” Tôi hỏi đầy mong đợi.
Cô ấy hơi nhướng mày: “Rất ngon.”
Vi Vi tinh mắt thấy trong túi tôi còn một cái, sắc bén hỏi: “Còn một cái nha, tớ có thể lấy thêm cái nữa không? Thật sự là rất ngon.”
“Không được.” Tôi che kín túi mình lại.
“Sao lại không? Không phải nói dì mua một hộp sao, cho tớ một cái, mai mốt ba tớ mua thì tớ mang lại cho cậu, được không?”
“Dù sao thì không được là không được, cái này là để cho người khác.”
Lâm Lỗi cắn một miếng cho có lệ rồi đưa Vi Vi: “Cậu ăn đi.”
Vi Vi: “Không, cái này Tĩnh Tĩnh cho cậu, tớ không ăn được.”
Nhị Lỗi: “Tớ không thích đồ ngọt cho lắm.”
Vi Vi cầm lấy bánh chocopie của Lâm Lỗi, há to miệng cắn một miếng, lại không chịu được hỏi tôi, “Cho ai vậy?” Vi Vi là người nhiều chuyện nhất trong ba đứa cùng tuổi chúng tôi.
“Trương Gia Vũ.”
Vi Vi suy tư: “Tĩnh Tĩnh, sao cậu lại đối xử tốt với cậu ấy vậy?”
Tôi nghe vậy thì đỏ mặt, không khỏi bước nhanh hơn, giả vờ như đang bảo vệ cái bánh chocopie kia, đi về phía trường.
Lâm Lỗi và Vi Vi đuổi theo sau, “Tĩnh Tĩnh, sao tự nhiên cậu đi nhanh vậy?
“Sắp muộn rồi.”
Cả kỳ nghỉ hè không đến trường, sân thể dục cỏ dại mọc đầy, giống như một bãi hoang, ngay cả khu đất trống cạnh phòng học cũng phủ một màu cỏ xanh rì.
Chủ nhiệm lớp Bạch Tố Ni đứng ở cửa phòng học, trong tay cầm danh sách lớp, hướng dẫn mấy nam sinh vóc dáng cao to hỗ trợ chuyển sách mới. Mấy bạn lớp 2 quây quần, bàn luận đủ thứ chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè, đứa nào đi du lịch ở đâu, đứa nào mẹ mới sinh em bé, đứa nào thi bị điểm kém mà bị lưu ban.
Tôi nhìn đông nhìn tây nửa ngày mới thấy bóng dáng Trương Gia Vũ. Là học sinh mới chuyển đến nên Trương Gia Vũ có vẻ hơi lạc lõng, cậu ấy đứng một mình dưới gốc cây liễu, chơi với mấy chiếc lá. Tôi bước tới, vỗ nhẹ vai cậu ấy, lén lút đưa cái bánh chocopie kia cho cậu ấy.
“Đây là bánh tớ mang từ nhà dì về, rất ngon.” Tôi nói thêm: “Vì cậu là bạn tớ, nên tớ cố ý mang đến cho cậu.”
“Cảm ơn.” Trương Gia Vũ nhận bánh chocopie, trịnh trọng bỏ vào cặp, kéo khóa lại.
“Học sinh lớp 2/1 đến xếp hàng. Bây giờ sẽ phát sách mới.” Bạch Tố Ni cất giọng khàn như vịt đực, vung vẩy cây thước dạy học dài trong tay. Cô có dáng vẻ khắc nghiệt, hung tợn, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn rất đáng sợ. Chỉ cần cô liếc mắt qua, đám học sinh đang ríu rít lập tức im lặng, mọi người vô thức sợ cô.
Vì là ngày đầu tiên, nhận sách xong, học sinh tiểu học được về nhà. Chúng tôi cất những quyển sách còn thơm mùi mực mới vào cặp, mang về nhà cho ba mẹ bao bìa sách lại bằng những tờ lịch treo tường cũ.
Trên đường về nhà, ba người chúng tôi đi thành một hàng, Trương Gia Vũ theo sau, cậu ấy giúp tôi ôm mấy quyển sách ngoại khóa không nhét vào cặp được. Cặp sách bà nội may hơi nhỏ, tôi sợ nhét nhiều sách vào nặng quá sẽ làm đứt quai cặp.
Một hòn đá bay trúng mông tôi, tôi a lên, lấy tay che mông, đau thật.
“Ha ha ha ha ha ha.” Phía sau truyền tới tiếng cười quỷ dị của Châu Kiệt Thụy, cậu ta nhanh chóng đuổi kịp chúng tôi, một tay đặt lên vai Trương Gia Vũ: “Người anh em, từ nay chúng ta là bạn cùng lớp, có việc gì cần ông cứ nói với tui, anh đây che chở ông.”
Châu Kiệt Thụy lớn hơn chúng tôi một tuổi, suốt ngày chỉ lo chơi game nên kỳ thi cuối kỳ kết quả thảm không nỡ nhìn, bị ở lại lớp, được phân đến lớp 2/1.
“Cậu đừng làm hư người ta!” Tôi xoa xoa mông, tức tối hỏi cậu ta, “Cậu ném hả, sao lại ném đá tớ?”
“Con mắt nào của bà thấy tui ném?” Châu Kiệt Thụy sống chết không thừa nhận, thả tay khỏi người Trương Gia Vũ, chạy đi đá một viên đá khác, cặp sách của cậu ta nhẹ tênh dính trên mông, bên trong không một quyển sách. Lý do trên đường đi học cậu ta tới tiệm bán đồ ăn vặt chơi game, đợi đến lúc cậu ta đến trường thì phòng học đã khóa cửa.
“Chính cậu ném còn muốn chống chế, cậu đứng lại đó cho tớ!” Tôi ôm cặp đuổi theo cậu ta, nhưng sách nặng quá, chạy vài bước thì tôi không muốn đuổi tiếp.
Châu Kiệt Thụy đứng cách mấy mét, rung đùi tự hào: “Nào nào, Tiểu Loa, tới đây tới đây!”
Tôi không thích người ta kêu biệt danh này của tôi, nhất là phát ra từ miệng tên quỷ nhỏ này.
“Bé Tĩnh à, lần sau con đừng chạy nhanh như vậy.” Bà nội đeo kính lão, xoa kim vào chân tóc, khâu lại cái cặp bị tôi làm đứt khi chạy đuổi.
“Đều tại tên Châu Kiệt Thụy kia, cậu ta chọc con trước.”
“Phải hòa thuận với bạn học.”
Tôi bĩu môi, tôi không thích nghe điều này, rõ ràng là tên nhóc thúi kia chọc tôi trước, nhưng mà tại sao lần nào bà nội cũng bảo tôi phải nhẫn nhịn, bà bảo “Chịu thiệt là phúc*”, tôi thực sự không hiểu đạo lý này của người lớn.
Bị thiệt thòi sao lại là có phúc chứ, lúc đó tôi tin rằng mình bị ức hiếp thì phải trả đũa lại, phải “gậy ông đập lưng ông”, không thể mềm yếu hèn nhát, đây là cách xử thế tôi học được từ Tiểu Yến Tử.
Sau khi bà giúp tôi khâu cặp sách lại còn gắn một bông hoa nhỏ màu đỏ đáng yêu lên chỗ vá, chiếc cặp của tôi lập tức trở nên khác biệt.
“Nào, nhóc Tĩnh, lại đây.” Bà nội kéo tôi đến bên cạnh, lặng lẽ lấy ra gói sữa bột cũ trong ngăn kéo cổ của bà, đó là đồ bổ mà dì tôi mua cho bà.
“Cầm lấy ăn đi, đừng để ba mẹ con thấy.”
Trong thời buổi thiếu thốn đồ ăn vặt, sữa bột là đồ ăn vặt yêu thích nhất của bọn trẻ chúng tôi.
“Bà nội, con yêu bà, con biết bà thương con nhất.” Tôi chui đầu vào lòng nội, hôn lên gò má nhăn nheo của bà hai cái.
*
Trương Gia Vũ về đến nhà, nghiêm túc bao bìa sách. Anh học làm từ mẹ Tào Như, tuy không bao đẹp được như mẹ nhưng cuối cùng cũng bao xong sách.
Em gái chạy tới vừa khóc vừa níu tay áo anh.
“Như Như, sao vậy em? Sao mà khóc?”
Em gái khó chịu nghẹn đỏ mặt, Trương Gia Vũ theo bản năng nhìn xuống quần em, quả nhiên nước tiểu ướt một mảng lớn.
“Được rồi, được rồi, để anh thay cho em.”
Khéo léo thành thạo thay tã cho em, Trương Gia Vũ lấy bánh chocopie trong cặp ra chia làm hai nửa, nửa lớn hơn đưa cho em.
“Như Như thấy ngon không?”
“Ngon!” Em há miệng cắn chocopie, miệng biến thành màu chocolate. Trương Gia Vũ cười khẽ, lấy ngón tay lau vết dính bên khóe môi em, ngược lại còn biến em thành con mèo chocolate. Trương Phong nhìn thấy dáng vẻ con gái thì không nhịn được cười ha ha.
Nhà anh em họ Trương yên ổn bao nhiêu thì anh em nhà họ Triệu lại ồn ào gà chó không yên bấy nhiêu.
Bìa bao sách được Triệu Vi Vi bao bọc xong lại bị anh Triệu Phi ký tên nhầm lên, còn vẽ Luffy trong “One Piece” lên bên cạnh, gọi là “Nhị Phi”.
“AAAAA!” Triệu Vi Vi hét lên chói tai, khiến Hoàng Thục Nhã đang giặt quần áo trong sân giật mình, bà vội vàng vuốt sạch bọt xà phòng trên tay, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Mẹ, mẹ coi Triệu Phi kìa, anh ấy ký tên lên sách mới của con!”
Triệu Phi xen vào: “Triệu Vi Vi, em chú ý một chút, em không biết lễ phép à, sao lại gọi thẳng tên anh trai vậy hả?”
Triệu Vi Vi tức giận xoa xoa mũi nhìn Triệu Phi, đưa quyển sách ký sai tên cho Hoàng Thục Nhã xem, “Mẹ, mẹ xem anh ấy cố ý làm vậy, còn vẽ thứ đồ xấu xí như vậy nữa.”
Triệu Phi tức giận, anh không thể chịu được việc người khác coi thường kiệt tác mình vẽ ra như vậy: “Triệu Vi Vi, em mở to mắt ra nhìn cho kỹ, em dám nói anh vẽ xấu, đây là Luffy “đại danh đỉnh đỉnh”, không phải là “thứ đồ”.
Triệu Vi Vi trợn trắng mắt: “Thật xấu xí, anh vẽ thật xấu.”
“Cái con nhỏ này!” Triệu Phi xắn tay áo lên hù dọa em gái.
Triệu Vi Vi lấy tay ôm mặt, trốn ra sau lưng mẹ.
Hoàng Thục Nhã đã quen với những trò ầm ĩ của hai đứa con, con trai tuổi dậy thì thật làm người ta đau đầu, không nói được, không quản được, còn phải đủ kiên nhẫn, nếu không sẽ “biến khéo thành vụng”. Bà gỡ bìa sách viết sai tên kia ra, bình tĩnh, thong dong nói: “Không phải chỉ là bìa sách thôi sao, gỡ ra bao lại là được.”
“Nhưng mà…” Triệu Vi Vi mím môi, sách của cô là anh Triệu Phi bao giúp, ầm ĩ vậy rồi chắc chắn anh sẽ không muốn giúp cô bọc bìa sách lần nữa.
“Đại Phi.” Hoàng Thục Nhã vỗ vỗ vai con trai, dịu dàng: “Con có thể giúp em bao bìa sách lại lần nữa đi. Trong ngăn tủ phòng khách có cuốn lịch của năm ngoái đấy.”
Triệu Phi tức giận liếc nhìn em gái: “Con không muốn bao giúp nó đâu!”
“Hứ!” Triệu Vi Vi bĩu môi, lại kéo kéo góc áo mẹ như cầu cứu.
“Được rồi, Phi Phi, mẹ còn đống quần áo phải giặt, hai đứa đừng ầm ĩ nữa, giúp em bao sách không tốn mấy công sức đâu.”
Hoàng Thục Nhã quay ra sân giặt quần áo, Triệu Phi không nói tiếng nào đi tới phòng khách, mở tủ lấy quyển lịch treo tường cũ, giúp Triệu Vi Vi bao sách lại lần nữa.
Trong lúc bao, anh cố tình đem hình ảnh và chữ bao ra bên ngoài. Tờ lịch này là do nhà máy sản xuất thức ăn cho heo in. Ông chủ Triệu là người làm ăn, ngày lễ ngày tết nhận được đủ loại lịch treo tường.
Khi Triệu Vi Vi nhìn thấy tất cả sách giáo khoa của mình biến thành những cuốn sách chăn nuôi heo, cô tức giận đến mức từng lỗ chân lông cũng run lên. Cuộc chiến mới giữa hai anh em lại bắt đầu với tiếng hét chói tai của Triệu Vi Vi. Còn Triệu Phi thì nhốt mình trong phòng, đeo tai nghe say sưa theo tiếng hát của thần tượng mình, Châu Truyền Hùng*, không hề bị âm thanh bên ngoài quấy rầy. Tiếng ca sĩ khàn khàn trầm thấp làm anh không kiềm được nhẹ nhàng ngân nga theo lời hát.
(Châu Truyền Hùng – Steve Chou: một nhà soạn nhạc và ca sĩ người Đài Loan, còn được xem là “Bố già của những bản tình ca”. Tác phẩm phổ biến nhất ở VN mình được phổ lời Việt tui tìm được chắc là bài Hoàng hôn (Phai dấu cuộc tình); Con tim anh rối bời (Gọi tên em trong đêm) được nhiều ca sĩ hát lắm. https://www.youtube.com/watch?v=wGLjW3-_Apw)
*
Trong nhà Lâm Lỗi vẫn vắng lặng như mọi khi, bà Lưu Xảo Ca được ba người gọi ra ngoài chơi mạt chược. Lâm Lam học trường cấp 2 nội trú, mấy hôm trước đã mang hành lý đến trước ngày khai giảng, trong nhà chỉ còn mình Lâm Lỗi.
Khối rubik trên bàn đã được xoay thành sáu mặt hoàn chỉnh, mấy tập phim hè “Tây Du Ký”, “Hoàn Châu cách cách” đã chiếu hết. Lâm Lỗi lấy đống sách mới lãnh về, lười bao bìa sách, viết thẳng tên mình, lớp mình lên sách.
Cô ngồi một mình trên ghế sô pha ăn ít đồ ăn vặt, uống sạch một lon coca, chờ đồng hồ treo tường điểm đến 6 giờ thì đứng dậy đi tới điện thoại bàn ở nhà.
Thời gian này, ba cô ở xa mới tan tầm, chắc là có thời gian nhận điện thoại.
Điện thoại gọi ba lần, cuối cùng cũng được kết nối, bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc của Lâm Công.
“Ba, con là Nhị Lỗi.” Lâm Lỗi nắm dây điện thoại, cười nói.
“Con gái ngoan, sao vậy? Hôm nay là ngày đầu đi học, gặp giáo viên với bạn học chưa?”
“Dạ gặp rồi. Giáo viên của chúng con thay đổi, là một cô giáo rất nghiêm khắc. Bạn học vẫn là mấy bạn hồi lớp một, nhưng có một bạn nam mới tên Trương Gia Vũ, ở đối diện nhà Tĩnh Tĩnh; với lại Châu Kiệt Thụy, cậu ta bị ở lại lớp…”
Lâm Lỗi với ba nói chuyện điện thoại trong thời gian dài, cô chia sẻ từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ của mình từ nhà tới trường, cô bé lạnh lùng yên lặng ít lời ngày thường trước mặt ba cũng là một cô gái nhỏ thích làm nũng, ưa nói. Thậm chí cô còn cảm thấy thời gian quá ngắn, rất nhiều chuyện không nói hết. Cuối cùng, Lâm Công cười haha hỏi con gái thứ ba của mình: “Con có muốn gì không, ba làm được gì nhất định sẽ thỏa mãn cho con.”
Lâm Lỗi nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn thấy cái cặp màu hồng phấn chói mắt trên ghế sô pha, nói: “Con muốn có một cái ba lô màu đen.”
“Được, không thành vấn đề, ba mua rồi gửi cho con nhé?”
“Dạ, cảm ơn ba.”
“Có nhớ ba không?”
Sao lại không nhớ? Lâm Lỗi rất hy vọng ba mình không cần phải đi làm nơi khác, hy vọng ông có thể ở nhà bên cạnh mình, giống như ba Vi Vi với Tĩnh Tĩnh vậy.
Nhưng mà gánh nặng cuộc sống của ba thật nặng nề, muốn nuôi được bốn mẹ con trong nhà, tiền lương ở huyện nhỏ thấp, cơ hội công việc ít, ông không thể không lựa chọn xa rời quê hương, dùng đôi vai mình gánh một nhà năm người.
Lâm Lỗi siết chặt dây điện thoại, cắn môi nói: “Không nhớ.” Cô đang nói dối, cô sợ mình không kiềm chế được sẽ bật khóc, mà cô không muốn ba nghe cô khóc, cô không muốn bất kỳ ai thấy cô khóc.
“Con bé này, miệng cứng rắn quá, ba phải đi làm đây. Con ở nhà nhớ nghe lời mẹ, ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ, ngủ đúng giờ nhé con.”
“Dạ biết ạ.”
Sáng sớm thứ hai, đám học sinh tiểu học lười biếng ngủ nướng cả kỳ nghỉ hè đã đeo cặp lên, kết bạn đi trên con đường quê đầy nắng. Khi đó trên đường không có nhiều ô tô, chỉ thỉnh thoảng mới thấy người lớn cưỡi xe đạp hoặc xe máy, chó mèo thản nhiên đi trên đường, trên cây bên đường có nhiều chim chóc, gió thổi vi vu, trong không khí mùi cỏ xanh thoang thoảng.
Trước khi vào lớp, giáo viên chủ nhiệm Bạch Tố Ni gõ bàn, bắt đầu điểm danh.
“Sao lại thiếu một em?” Cô lẩm bẩm, đếm lại, thấy đúng là thiếu một học sinh.
Bạch Tố Ni dùng thước gõ gõ bàn: “Các em ngồi yên, đợi lát nữa đông đủ chúng ta sẽ xếp chỗ ngồi.”
Tôi không nhịn được giơ tay lên.
“Thưa cô, em muốn đi vệ sinh, em nhịn không được nữa.” Tôi đỏ mặt, cố tình nói nhỏ, nhưng cả lớp đều nghe thấy, bật cười vang.
Bạch Tố Ni xua tay: “Mau đi đi, đừng có tè ra quần.”
Tiếng cười vang to hơn nữa, tiếng thước gõ vang, cả lớp yên lặng trở lại.
Tôi lao khỏi lớp, ôm bụng vội vàng chạy về nhà vệ sinh nữ. Chỉ một đoạn đường ngắn mà thấy như mình đang chạy marathon, rốt cuộc đến nhà vệ sinh giải quyết xong vấn đề lớn mới cảm thấy thế giới đẹp đẽ trong nháy mắt.
Khi tôi thoải mái bước khỏi nhà vệ sinh, mơ hồ nghe được giọng không mấy tốt lành từ nhà vệ sinh nam bên cạnh.
“Mau giao tiền tiêu vặt ra đây!”
“Nghe nói mẹ mày chết vì ung thư gan gì đó, có phải mày cũng có bệnh gan không?”
“Ba tao nói bệnh gan di truyền… Thằng nhóc này rất có thể…”
“Vậy nó có lây bệnh cho chúng ta không…”
“Mặc kệ, mày giao tiền ra đây, tao chờ sốt ruột.”
Tinh thần trượng nghĩa “gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ” đột nhiên nổi lên. Tôi đứng ở cửa nhà vệ sinh nam, nhìn thấy mấy học sinh lớp trên bao vây một học sinh lớp dưới, mà học sinh lớp dưới bị bao vây chính là bạn tôi, Trương Gia Vũ.
“Tớ sẽ méc thầy cô! Cái đồ xấu mấy người!” Tôi dùng hết sức mình rống lên từng chữ. Cái tên Tiểu Loa tôi đây phát huy ưu thế, dùng chất giọng kinh người của mình hét đến mấy đứa học sinh hư này choáng váng.
Sau đó tôi nắm tay Trương Gia Vũ chạy khỏi nhà vệ sinh nam, băng qua sân thể dục đầy cỏ dại, chạy qua hàng lang hẹp dài, chạy đến tận cửa lớp 2/1.