• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hi không bị phạt cũng không bị chuyển trường.

Nghe nói thầy Đoạn Đoạn gọi cậu ta với Trương Gia Vũ vào văn phòng nói chuyện cả buổi chiều. Trần Hi vẻ “hy sinh anh dũng”, không giấu giếm chuyện mình tỏ tình với Trương Gia Vũ dưới ký túc xá, cũng không hối hận. Đoạn Đoạn tức đến chắp tay sau lưng đi vòng vòng quanh văn phòng, trà trong ấm phải đổi mấy lần.

Trương Gia Vũ một mực khẳng định, ban đêm mấy người họ chơi ‘thật – thách’ cùng Trần Hi, kết quả cậu ta thua nên bị trừng phạt như vậy…

Trần Hi nhìn Trương Gia Vũ với ánh mắt phức tạp.

Đoạn Đoạn thở dài, tức tối hỏi: “Thật là vậy sao?”

Trần Hi không gật đầu, cũng không lắc đầu, cậu vẫn nhìn Trương Gia Vũ tựa như bản thân không liên quan.

“Tôi đang hỏi em đấy! Em không có tai sao?” Đoạn Đoạn vỗ mạnh xuống bàn, kết quả làm đau tay mình nhưng không thể mất mặt với học sinh nên đành giấu tay ra sau lưng bóp bóp.

Trương Gia Vũ khẽ gật đầu với Trần Hi, nhướng mày dùng ánh mắt ra hiệu cậu ta: Cứ ngoan ngoãn nhận lỗi trước, đừng cứng đầu với chủ nhiệm Đoạn.

Trần Hi nhìn sân bóng ngoài cửa sổ, thờ ơ: “Ừ”.

“Mấy tên nhãi ranh này đúng là biết đùa nhỉ, nếu vận dụng hết đầu óc cho việc học thì thầy cô với cha mẹ đỡ lo biết bao.”

Đoạn Đoạn tiếp tục giảng giải hơn nửa giờ mới thả hai người về, lấy hình phạt dọn bàn ghế để kết thúc cuộc đối thoại dài dòng này.

Từ văn phòng ra ngoài, vừa đúng thời gian đấu bóng đá, Trần Hi không về lớp mà quyết định đi xem đá bóng. Cậu ta nói với Trương Gia Vũ: “Cảm ơn ông.”

Trương Gia Vũ lắc đầu, đi về phía lớp học.

“Trương Gia Vũ.” Trần Hi chợt gọi cậu lại.

Trương Gia Vũ quay đầu lại, xấu hổ nhìn Trần Hi, cầu nguyện cậu ta đừng nói ra điều gì làm người khác khó xử.

Không ngờ Trần Hi lại nói: “Chuyện hôm đó tôi thật sự xin lỗi, người tôi muốn thổ lộ không phải là ông.”

Hôm đó chơi trò chơi bị thua, Trần Hi bị yêu cầu tỏ tình với người đứng thứ 21 trong danh bạ điện thoại của mình, người đó là Lục Kiều. Nhưng khi cậu đứng tầng dưới ký túc xá nam, Trần Hi hoàn toàn hỗn loạn, nhìn gương mặt Lục Kiều trên ban công phòng 506 nói ra tên Trương Gia Vũ, tiếp theo là sự kiện gây chấn động toàn trường.

Cuối cùng Trương Gia Vũ thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”

Trần Hi cong cong khóe môi, như suy nghĩ gì đó: “Lát nữa ông định đi đâu?”

Trương Gia Vũ nhún vai: “Đi tự học.”

“Thế giới học sinh giỏi thật đơn điệu.”

Trần Hi nói xong quay người đi về phía khán đài sân bóng đá. Cậu ngồi trên bậc thang thấp nhất gần sân bóng, nhìn những bóng người trẻ trung chạy trên mặt cỏ xanh, khán giả xung quanh hò reo không ngớt.

Cuối cùng đội Lục Kiều thắng đối thủ với tỉ số 3-2, giành được giải ngôi sao bóng đá của năm.

Khi trận đấu kết thúc, Trần Hi huýt sáo một tiếng vang dội về phía đội bóng. Lục Kiều ngẩng lên nhìn về phía khán đài, không biết ai huýt sáo nghe hay như vậy, nhưng Trần Hi bị đám đông nhốn nháo che khuất.

Kỳ thi đầu tiên năm 12 là vào thứ bảy tuần sau, tất cả học sinh 12 đều lo chuẩn bị cho đợt kiểm tra đầu tiên. Ký túc xá chúng tôi bỏ qua quy định thời gian nghỉ ngơi thầy Đỗ Uy nói trước kia, thời gian tắt đèn đến thì mở đèn sạc đầu giường, tiếp tục dựa vào ánh sáng yếu ớt này tiếp tục ôn lại kiến thức từng môn. Thầy cô bộ môn khi lên lớp đều nhấn mạnh tầm quan trọng của kỳ kiểm tra này, nói đây cơ bản là lần đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học.

Dương Phàm càng chăm chỉ hơn trước, cô đã hoàn toàn miễn dịch với café nên để hẳn một chậu nước lạnh ở dưới giường, khi nào mệt quá thì vỗ nước lạnh vào mặt cho tỉnh. Sự khắc khổ học tập đến mức tàn nhẫn kia làm tôi thấy sợ, sợ nếu lỡ cô ấy thi không tốt có thể suy sụp mất không?

Vi Vi luôn cà lơ phất phơ cũng đã lo lắng hơn. Cô mua một chiếc đèn bàn cực to, mỗi lần mở lên là nửa phòng sáng ngời. Nhưng cô cũng không vội học mà lấy một đống đồ ăn vặt từ gầm giường ra, pha cho mình một ly café đen đặc, làm đủ nghi thức rồi mới thong thả mở quyển sách Anh văn ra, uống một hớp café đọc từ vựng.

Dương Phàm không thể nhịn được nữa, tháo tai nghe, kéo rèm ra: “Triệu Vi Vi, cậu đừng đọc thành tiếng được không, không biết mọi người đều phải học à?”

Vi Vi rất ấm ức: “Tui không đọc ra thì sao học từ được?”

Dương Phàm không nói nên lời: “Ai bảo cậu tối ở trong phòng lại học từ vựng làm gì, sao cậu không học buổi sáng?”

Vi Vi: “Tại buổi sáng dậy không nổi chứ sao, chưa kể trước kia bà cũng học từ trong phòng thì tại sao bây giờ tui không thể học.”

Dương Phàm không muốn mất thời gian, ném lại một câu: “Tôi mặc kệ cậu có dậy nổi hay không, tóm lại là cậu không được ảnh hưởng mọi người trong phòng, muốn học từ thì mời cậu ra ngoài học.”

Vi Vi không phục: “Bên ngoài lạnh như vậy, sao bà không tự ra ngoài học đi.”

Dương Phàm phẫn nộ kéo rèm lại: “Triệu Vi Vi, cậu còn như vậy cẩn thận tôi đi báo thầy chủ nhiệm.”

Vi Vi giận dữ cố ý cao giọng đọc từ, còn cố tình hướng về phía Dương Phàm.

Lâm Lỗi thả bút trong tay xuống, khuyên nhủ Vi Vi: “Thôi bỏ đi Vi Vi, hôm nay đã khuya thế này, cậu đọc thầm thuộc lòng thử đi, cũng rất hữu ích đấy.”

Lý Tuyết cũng nói: “Đúng đó Vi Vi, bà cứ đọc thầm đi, còn không phí sức đọc.”

Mọi người đều biết Dương Phàm càng bị áp lực thì càng nóng tính, hơn nữa khi cô đã b ắn ra thì không ai ngăn nổi, vì vậy chẳng ai muốn tự đâm vào họng súng của cô ấy.

Vi Vi rất giận nhưng vẫn ngậm miệng lại, cho dù thế nào cô cũng không học thầm được, lại còn đọc được một lát thì nằm gục lên bàn ngủ mất.

Tôi ngồi trên giường làm xong một đề toán, nhìn đồng hồ đã 12h30, mà ngoại trừ Vi Vi thì trong phòng ai cũng còn tiếp tục ôn bài dưới ánh đèn, không ai định đi ngủ hay tạm dừng nghỉ ngơi.

Tôi cất đề toán, lấy đề Anh văn ra tiếp tục làm. Đến khi đèn bàn hết điện thì mới dẹp đề đi ngủ. Lúc đó Dương Phàm đã đổi sang chiếc đèn sạc mới, cô ấy vì để không gián đoạn việc học mà đã mua ba chiếc đèn sạc giống hệt nhau. Mỗi ngày trời còn chưa sáng thì đến lớp sạc điện, đêm khuya lại mang về sử dụng, như thế thì việc học có thể liền mạch. Lý Tuyết nói đùa Dương Phàm là một cỗ máy luôn luôn chuyển động, luôn luôn bận rộn, luôn luôn học hành, vĩnh viễn không ngừng.

Tôi kéo chăn ra, cởi áo khoác, duỗi chân đến chân giường, một cảm giác lạnh lẽo từ chân lan đến đùi, tôi vươn tay sờ, phần dưới đệm ướt đẫm.

Sáng nay đệm vẫn còn khô ráo sao bây giờ lại đột nhiên ướt đẫm? Hơn nữa tôi nằm tầng trên, cho dù có uống nước cũng không thể làm đổ lên giường. Thấy các bạn cùng phòng đều đã ngủ say, tôi không muốn quấy rầy Dương Phàm, đành cuộn tròn người lại, cố gắng không đụng đến phần đệm ướt sũng kia.

Sáng hôm sau thức dậy, cả người rã rời, nguyên đêm cuộn tròn người nên giờ không duỗi thẳng chân nổi.

Vi Vi là người thẳng thắn nóng tính, nghe tôi nói lại việc đêm qua thì lập tức hỏi các bạn cùng phòng: “Ai đổ nước lên giường Tĩnh Tĩnh? Trời lạnh như thế này, sao cậu ấy ngủ được?”

Ngưu Thụy nằm tầng dưới tôi, nghe nói tôi gặp chuyện tối qua thì trèo lên nhìn tấm đệm ướt của tôi, quan tâm hỏi: “Tĩnh Tĩnh, vậy tối qua cậu ngủ thế nào?”

Tôi nhún vai: “Thì ngủ tạm vậy thôi.”

Ngưu Thụy: “Sao cậu không nói sớm, có thể xuống nằm chung với tớ, dù sao thì hai đứa mình cũng không mập, ngủ cùng giường vẫn được mà.”

“Khuya quá rồi nên tớ không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi.”

“Trời ơi, Tĩnh Tĩnh khách sáo thế làm gì, cứ vén chăn lên đẩy tớ qua một bên có sao đâu.”

Vi Vi như thám tử, hỏi lại lần nữa: “Mấy bà thật sự không biết chuyện đệm giường Tĩnh Tĩnh là sao à?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

Lý Tuyết và Lâm Lỗi bối rối, hai người hoàn toàn không biết chuyện gì, hơn nữa mấy hôm nay vì bận ôn tập nên trưa chúng tôi không về ký túc xá, từ nhà ăn đi thẳng đến lớp học, đến khi hết tiết tự học buổi tối mới quay về phòng… Người ngoài thì không thể vào được ký túc xá.

Trinh thám Vi Vi vén tấm rèm giường Dương Phàm, thấy cô ấy đã ra ngoài từ sớm. bên cạnh gối nằm Dương Phàm có chiếc túi nước giữ ấm màu đỏ, nước bên trong hình như bị đổ ra ngoài, có vẻ xẹp xẹp…

“Các cậu có nghĩ đó là Dương Phàm không?” Vi Vi cầm túi nước ấm lên suy đoán.

“Không đâu!” Tôi không tin Dương Phàm lại làm ra chuyện này, tôi với cô không thù không oán, dù gì mọi người cũng ở cùng hơn một năm, không phải chị em mà còn hơn chị em.

“Sao lại không? Tớ thấy khả năng Dương Phàm làm rất lớn đấy.” Vi Vi vì chuyện tối hôm trước còn giận Dương Phàm, lúc này lời nói ra mang ý giận dỗi.

Lý Tuyết: “Cho dù là Dương Phàm làm thì cũng phải có động cơ chứ, cảnh sát phá án bước đầu tiên chẳng phải là tìm ra động cơ phạm tội sao?”

Vi Vi cười: “Quá đơn giản, động cơ là ghen tị. Chắc chắn là cậu ta ghen tị Tĩnh Tĩnh thông minh hơn mình, học giỏi hơn, mấy cậu thấy cậu ta gần như chui hẳn vào sách không, lần thi trước còn thua Tĩnh Tĩnh, mà Tĩnh Tĩnh chúng ta chỉ cần cố gắng một chút thôi đã có thể bỏ xa Dương Phàm vài con phố.”

Dương Phàm đột ngột đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến giường cô ấy, không nhìn bất kỳ ai, đi đến mép giường cầm lấy quyển sách của Vương Hậu Hùng.

(Vương Hậu Hùng một giáo viên ở tỉnh Hồ Bắc, thành viên của Ủy ban Chuyên môn Giảng dạy Hóa học Trung Quốc, phó chủ tịch Ủy ban Chuyên môn Giảng dạy Hóa học Hoàng Cương, và là đại biểu của Đại hội Nhân dân lần thứ IX của tỉnh Hồ Bắc. Ông hiện là giáo sư và giám sát viên tiến sĩ của Đại học Sư phạm Trung ương Trung Quốc . Ông tham gia nghiên cứu về giảng dạy và thi cử đại học. Ông là giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Khảo thí của Viện Nghiên cứu Khảo thí Đại học Sư phạm Trung ương Trung Quốc, giám đốc Khoa Giáo dục Hóa học Viện nghiên cứu và là tổng biên tập của “Tháng khoa học dành cho học sinh trung học”.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK